Chương 8
Editor: Hang
---------------------------
Ninh Thư cảm nhận được nam nhân đứng phía sau, không khỏi có chút khẩn trương lên.
Cậu vẻ mặt nghiêm túc, dựa theo hướng dẫn của hắn, đem cánh tay nâng lên, trong tay còn cầm bóng rổ. Ngay sau đó liền bị chặn ngang ôm lên.
( cơ hội quá ba :>>)
Cánh tay nam nhân cường tráng mà hữu lực, ôm lấy eo cậu. Thiếu niên mở to đôi mắt, có chút kinh hoảng cùng vô thố: " Thẩm....Thẩm tiên sinh?"
Đồng thời tại đây, cậu còn mạc danh cảm thấy thẹn thùng.
Cậu cũng không tính là lùn, tầm 1m78, nhưng hiện tại lại bị nam nhân phía sau ôm lên dễ như trở bàn tay.
Âm thanh Thẩm Minh Hiên phía sau truyền đến: " Không phải là muốn ném bóng sao?"
Hắn ôm cậu đến gần chỗ rổ bóng, mang theo chút ý cười: " Hiện tại liền có thể ném."
Ninh Thư sửng sốt, nhấp môi, nhìn vào rổ bóng cách đó không xa, có điểm mất mặt nhưng lại nhiều hơn điểm động tâm.
Thiếu niên giơ bóng trong tay lên, ước chừng khoảng cách không xa ném bóng đi. Cậu có chút khẩn trương nhìn theo hướng bóng, đến khi bóng vào rổ mới thở dài nhẹ nhõm.
" Thẩm tiên sinh, anh hiện tại có thể thả tôi xuống dưới rồi." Ninh Thư không nhịn được mà nói.
Thẩm Minh Hiên cười nhẹ: " Thẹn thùng sao?"
Ninh Thư hiểu rõ đối phương đang nói giỡn nhưng vẫn có cảm giác quẫn bách: " Không có."
Thẩm Minh Hiên đem người buông xuống, vòng eo nam sinh mềm mại, xúc cảm cũng tốt. Cũng bởi vì tuổi trẻ làn da cũng ở trạng thái tốt nhất, mềm mịn nhẵn nhụi, hơi cười lên một chút trong ánh mắt như có gì đó sáng lên.
Hắn bất động thanh sắc mà lăn hầu kết, tiếng nói trầm thấp, ánh mắt dừng trên thân ảnh thiếu niên: " Khi còn nhỏ, ba ba cậu không có như vậy ôm cậu sao?"
Thiếu niên ngẩng đầu, lắc lắc, động môi nói: " Ba ba nói, con trai không thể quá nuông chiều được."
Ninh phụ chưa từng ôm qua cậu, nhưng thật ra đã ôm Ninh Hi.
Thẩm Minh Hiên hạ mi: " Ba ba cậu thực nghiêm khắc a."
" Sinh ra trong gia đình như vậy, nên so với người khác tự hạn chế một chút."
Hắn nghe vậy liền cười: " Cậu nếu là con trai của tôi, tôi có thể đem cậu nuôi đến mức cậy sủng mà kiêu."
Ninh Thư gương mặt có chút nóng lên, nhưng nhịn không được nghĩ thầm, nếu có một ba ba như Thẩm Minh Hiên, xác thật có chút không tồi.
" Suy nghĩ cái gì?"
Nam nhân vươn tay xoa xoa đầu cậu. Ninh Thư buột miệng thốt lên: " Tôi nếu nghĩ nếu Thẩm tiên sinh làm ba ba sẽ đối với hài tử của mình như thế nào?"
Thẩm Minh Hiên ý vị không rõ mà hạ câu: " Khả năng phải có mới biết được." , hắn hơi dừng: " Bất quá, đời này tôi phỏng chừng sẽ không có hài tử của chính mình."
Ninh Thư ngốc lăng, không rõ lời này có ý tứ gì? Cậu nhịn không được mà trầm tư. Chẳng lẽ Thẩm Minh Hiên tính toán không kết hôn sao? Nhưng theo lý mà nói, lúc này nam nữ chủ hẳn là sẽ gặp nhau rồi đi?
Thiếu niên không nghĩ nhiều nữa. Cậu ôm bóng rổ, lắc đầu một cái, lại không có ném vào. Thẩm Minh Hiên trên cổ quấn một chiếc khăn lông, đứng tại chỗ hướng thiếu niên chỉ dạy.
Ninh Thư cảm thấy có điểm mất mặt. Cậu đại khái là thật sự không có thần kinh vận động. Mà ngay lúc này, Thẩm Minh Hiên đi đến phía sau cậu, Ninh Thư vội vàng nói: " Thẩm tiên sinh....."
Cậu còn tưởng rằng nam nhân sẽ dùng phương pháp như lúc đầu để dạy cậu, mặt không khỏi cảm giác một trận nóng bỏng.
Thẩm Minh Hiên đem cánh tay duỗi lại đây, bắt được cánh tay cậu, thanh âm lãnh đạm trầm thấp: " Thúc thúc cầm tay dạy cậu."
Ninh Thư không nói lời nào, cậu im lặng làm Thẩm Minh Hiên hiểu nhầm.
" Cậu không muốn sao?"
Thời điểm nói chuyện, hô hấp phả quan bên tai cậu mang đến một trận ngứa ngáy. Ninh Thư nhịn không được rụt rụt cổ, vội vàng lắc đầu: " Không có không muốn, Thẩm tiên sinh."
Thiếu niên nâng lên cánh tay, trên đó còn ôm theo quả bóng. Phía sau thân thể nam nhân dán lên, Ninh Thư cảm thấy địa phương bị chạm vào mang theo cảm giác tê tê dại dại.
Hai lỗ tai cậu không nhịn được mà đỏ lên.
Ninh Thư nghĩ thầm, đối phương có phải hay không dựa vào có điểm thân mật quá rồi? Nhưng nghe đến tiếng chỉ đạo trầm thấp của hắn, thiếu niên thực nhanh đem ý nghĩ vứt ra khỏi đầu.
Phía sau, Thẩm Minh Hiên nhìn chằm chằm vào cổ hồng nhạt của đối phương, ánh mắt sâu thẳm. Khóe môi hơi nhếch lên, khả năng vật nhỏ này cũng không biết chính mình có bao nhiêu mẫn cảm. Tứ chi hơi động chút thôi liền có ý tứ mẫn cảm cùng né tránh, nếu là địa phương khác, chẳng phải là sẽ khóc liền sao?
Thẩm Minh Hiên nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó, thiếu niên chỉ bị thân mật sờ soạng một chút liền nhịn không được mà khóc nức nở. Ngày thường thì rất an tĩnh ôn hòa, ở phương diện này thực ra lại rất dễ khóc. Nhưng cũng làm cho người ta càng muốn khi dễ cậu.
Tuy rằng nam nhân chỉ là chỉ đạo động tác bình thường nhưng là Ninh Thư nhịn không được chú ý tới, cho nên liên tiếp làm lỗi. Cậu có chút bất lực.
" Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh, là tôi quá ngu ngốc."
" Không sao, là người ai cũng có thời điểm phạm lỗi."
Ninh Thư có điểm nhụt chí, mờ mịt nghĩ thầm. Khả năng cậu thật sự không thích hợp với loại vận động này. Cậu nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ, cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian của đối phương.
Vừa định mở miệng, liền nghe nam nhân đối diện nói: " Hôm nay đến đây thôi."
Cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy cậu chơi quá tệ, cho nên đối phương cũng cảm thấy không thú vị đi.
Lại nghe Thẩm Minh Hiên nói: " Cuối tuần sau cậu có rảnh không?"
Ninh Thư nhìn qua.
Nam nhân nhìn cậu: " Xem như cùng tôi chơi bóng."
Ninh Thư đây là biết hắn cho cậu một bậc thang để đi xuống, nhưng là cậu chơi quá tệ, cũng không thể mặt dày mà lãng phí thời gian của hắn được. Cậu có chút xấu hổ nói: " Tôi, tôi chơi không tốt."
" Cùng tôi chơi cũng không được?"
Cậu không nhịn được nói: " Thẩm tiên sinh như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý cùng anh chơi bóng đi."
Thẩm Minh Hiên đi đến một bên uống nước, nhàn nhạt nói: " Cậu có phải hay không cảm thấy tôi thực uy phong, khẳng định là có không ít bằng hữu? Mọi người đều là vì chuyện làm ăn của chính mình hoặc cùng hợp tác, chỉ thời điểm làm ăn mới có lưu tới."
Kỳ thực Ninh Thư cho rằng chính là như vậy, nhưng khi cậu nghe xong những lời này lại là lắp bắp kinh hãi. Cậu cho rằng người giống Thẩm Minh Hiên, chỉ cần là hắn muốn sẽ có rất nhiều người chủ động tới lấy lòng hắn. Như vậy so ra còn tốt hơn việc hắn bồi một nam sinh cao trung chơi bóng.
Thẩm Minh Hiên nhướng mày nói: " Đại bộ phận thời gian trừ bỏ khi công tác, tôi đều là một mình mình ngồi ngốc."
Ninh Thư nghe hắn nói vậy, tự nhiên là sẽ không cự tuyệt. Cậu cảm thấy một xí nghiệp lớn như vậy lại còn là người đứng đầu, người thân cận bên cạnh lại càng ít.
Thiếu niên ngây thơ ( vô tri:>>) Ninh Thư liền tin tưởng.
Thẳng đến sau này khi đã bị nam nhân nắm trong tay, nghe hắn mỗi ngày đều từ chối điện thoại mời đi chơi liền mới hiểu được chính mình bị lừa.
Đây đều là chuyện sau này a~
Chơi bóng rổ xong, một thân người đều là mồ hôi. Bể bơi Thẩm gia ước chừng có thể chứa mấy chục con người, nam nhân cởi quần áo, lộ ra dáng người tráng kiện dẻo dai. Tuyến nhân ngư hoàn mỹ, còn có từng khối cơ bụng rõ ràng. Ngay cả là nam nhân như Ninh Thư cũng không thể không thừa nhận, nam nhân như Thẩm Minh Hiên xác thực vô cùng hoàn mỹ.
" Đứng ở nơi đó làm gì? Không xuống dưới?" Thẩm Minh Hiên đã xuống nước, từ trong nước ngoi lên, một tay lau mặt, ánh mắt thâm thúy nhìn lại đây.
Cậu nguyên bản có điểm ngượng ngùng. Nhưng khi nghe câu nói đó cậu cũng không có cố kị nữa. Rốt cục thì hai người cũng đều là đàn ông.
Ninh Thư mặc đồ bơi trực tiếp xuống hồ, trên người truyền tới cảm giác mát mẻ giảm một chút nóng bức cho cậu. Thiếu niên nhịn không được thở dài thoải mái. Nhưng ở dưới đáy đột nhiên một bàn tay duỗi lại đây, đem chân cậu bắt lấy. Ninh Thư hoảng sợ, chấn kinh rơi vào trong nước.
( lão Thẩm chơi ch* quá :))) )
Lúc ngoi lên cậu có chút ho khan. Thẩm Minh Hiên kéo cậu qua, mở miệng hỏi: " Dọa đến cậu sao?"
Ninh Thư bừng tỉnh, mới phát hiện cậu dán trên người của hắn, cơ hồ liền muốn bò lên, ho khan vài cái lắc đầu.
Sau khi thối lui vài bước, cậu phát hiện ánh mắt Thẩm Minh Hiên dừng trên người mình, nhịn không được nghĩ thầm: cậu tuy rằng ngày thường ít vận động, nhưng thân thể hẳn không như quá khó nhìn đi?. Vì vậy cậu có điểm quẫn bách cúi đầu, nhìn thoáng qua.
" Làm tiên sinh chê cười rồi"
Thẩm Minh Hiên nhướng mày nói: " Chê cười cái gì?"
Ninh Thư đỏ mặt, nói: " Thẩm tiên sinh thường xuyên vận động, dáng người thực tốt, tôi... tôi có điểm không dễ nhìn đi?"
Thẩm Minh Hiên cười khẽ một tiếng, không nói chuyện.
Muốn hắn nói cái gì? Hắn chỉ là phát hiện hai điểm đầu nhũ của thiếu niên đều là màu hồng nhạt, nhìn qua thật xinh đẹp. Thân thể cũng thật xinh đẹp, làm hắn ở dưới nước nổi lên phản ứng.
Thật ra hắn rất muốn ôm thiếu niên lại, đem người để trong nước, bôi trơn, như vậy mà tới một lần.
( rămmmm :>>>)
Nhưng mà không cần nóng vội, trước tiên ăn chút đậu hủ cũng được.
Sau khi Ninh Thư ra về, quản gia đến trước mặt nam nhân, nói:
" Ông chủ, Ninh thiếu gia hình như quên bộ đồ cậu ấy mang tới kia, có cần hay không sai người mang trả lại?"
Thẩm Minh Hiên ngồi ở chính giữa sô pha, trong tay cầm chén rượu: " Không cần, đem nó đến phòng của tôi đi."
Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, biểu tình nam nhân mang chút không để ý mà nguy hiểm. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thiếu niên ở trong hồ bơi, thân thể trắng nõn xinh đẹp giống sẽ sáng lên, đôi chân thôn dài nhỏ nhắn, hai điểm hồng nhạt phấn nộn, thoạt nhìn thật ngon miệng.
Hầu kết hơi lăn, Thẩm Minh Hiên đứng lên, trở về phòng.
Ninh Thư còn không biết Thẩm thúc thúc trên danh nghĩa của mình đang một đầu toàn ý tưởng làm sao có thể ăn cậu. Cậu cho rằng tiếp cận Thẩm Minh Hiên là một chuyện thực khó khăn, hiện tại xem ra cũng không khó như vậy. Tuy rằng quan hệ của họ hiện tại cũng không quá thân cận.
Nhưng cậu cảm thấy số lần gặp mặt có phải ngày càng nhiều không nhỉ? Càng đáng nhắc tới chính là, hảo cảm của Thẩm Minh Hiên đối với cậu rất cao, đã lên tới 60 rồi.
Ngay cả Linh Linh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
" Ký chủ! Nam chủ này lần đầu gặp mặt anh hảo cảm cũng chỉ có 10, lúc này mới qua bao lâu liền lên 60 aaa!"
Ninh Thư cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ thấy mình thực may mắn. Dựa theo tốc độ này, cậu có lẽ sẽ thực nhanh hoàn thành nhiệm vụ.
Lại đến một cuối tuần nữa,
Ninh Thư từ trong phòng của mình đi ra, mang theo đồng phục đã giặt sạch sẽ, chuẩn bị đến Thẩm gia.
Lại bị Ninh An ngăn cản xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip