Chương 9
Editor: Hang
----------------------------------
Ninh An vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện lên tìm tòi cùng nghiên cứu: " Anh, anh muốn đi đâu vậy?"
Ninh Thư nhìn cậu ta chắn trước mặt mình, lãnh đạm mà mở miệng: " Tôi cùng bạn học đánh bóng." Cậu vừa định đi qua nhưng đối phương lại một phen nắm lấy tay cậu.
Thiếu niên nâng lên đôi mắt: " Cậu định làm gì?"
Ninh An lộ ra một vẻ mặt tươi cười, thanh âm mang theo điểm ngọt nị nói: " Anh mang theo em cùng được không? Dù sao em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì , không bằng em bồi anh cùng chơi bóng?"
Ninh Thư nhíu mày, tránh thoát khỏi tay đối phương, nói: " Bạn học của tôi cậu không có quen biết."
Tươi cười bên môi Ninh An nhạt mất, dần dần mất đi kiên nhẫn, ôm ngực lập tức thay đổi sắc mặt: " Anh chính là đi gặp Thẩm tổng đi?!"
Ninh An lần trước đến công ty tìm đối phương liền thấy chiếc xe này. Cậu ta cố ý nhìn nhiều lần, nhưng không nghĩ tới chiếc xe này vào cuối tuần trước lại tới đón anh trai hắn đi.
Trong lòng Ninh An miễn bàn là có bao nhiêu ghen ghét.
" Nếu không muốn bị ba ba phát hiện, anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."
Nhìn nam sinh trước mặt kiêu căng ngạo mạn, người trước người sau quả nhiên chính là hai bộ dáng, ngày thường thì giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, vừa đến trước mặt cậu liền lộ ra bộ mặt chân chính.
Ninh Thư trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười: " Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đáp ứng?"
Ninh An mặt có chút vặn vẹo, có chút tức muốn hộc máu. Nhưng cậu ta cũng mau chóng bình phục sắc mặt, từ trên người lấy ra một đồ vật, đắc ý nói: " Đây là di vật mà mẹ anh để lại cho anh, hẳn là không sai đi."
Ninh Thư không nói lời nào.
Cậu thật ra đã xem nhẹ trình độ vô sỉ của đối phương. Ở trong căn nhà này cậu căn bản không có cái gọi là không gian riêng tư. Bằng không cũng sẽ không bị Ninh An vào phòng ngủ mà cầm đi chiếc vòng cổ mà mẹ nguyên chủ để lại.
Cậu vì nguyên chủ cảm thấy thật bi ai. Bởi vì bọn họ đều là đồng dạng vận mệnh, đồng dạng tao ngộ. Nhưng nguyên chủ khả năng so với cậu còn may mắn hơn một chút, ít nhất cậu ấy còn có mẹ yêu thương, tuy nó thực ngắn ngủi.
Ninh Thư nhìn nam sinh dạt dào đắc ý trước mặt, cảm thấy có chút ghê tởm, đem bàn tay đưa qua: " Đưa cho tôi."
Ninh An cười nhạo, ngọt ngào nói: " Anh nếu muốn tôi đưa, ít nhất lấy ra thành ý của anh đi." Cậu ta không chút khách khí mà đưa ra yêu cầu: " Chỉ cần anh đáp ứng đưa tôi cùng đi gặp Thẩm tổng, tôi liền đem nó trả anh, thế nào?"
Ninh Thư nhìn cậu ta: " Cậu muốn đi thì chính mình đi thôi." Sau đó xoay người, chuẩn bị về phòng, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Minh Hiên.
Thanh âm Ninh An mang theo bén nhọn: " Anh rất đắc ý có phải hay không? Anh nếu không đi, tôi liền đem chiếc vòng này hủy hoại."
Cậu ta nói xong liền duỗi tay phá hư.
Cậu hơi nhíu mày nhìn, mở miệng nói: " Ninh An, cậu rất ấu trĩ có biết không? Nếu cậu muốn thấy Thẩm Minh Hiên liền trực tiếp đi tìm người đi."
Ninh An cắn môi, nếu cậu ta có thể thì đã sớm tìm. Trong lòng thập phần ghen ghét, tuy không biết vì cái gì Thẩm Minh Hiên đối với anh trai cậu ta thực thưởng thức nhưng nội tâm đã sớm tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Ninh Thư thấy bộ dáng cuồng loạn của nam sinh, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái. Không rõ vì cái gì mà Ninh An lại dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận nam nhân, cậu không khỏi nói: " Tôi có thể mang cậu đi, nhưng nếu Thẩm Minh Hiên sinh khí liền không phải chuyện liên quan đến tôi."
Ninh An cười lạnh một tiếng: " Đều là con cháu của Ninh gia, dựa vào cái gì mà anh có thể còn tôi thì không?"
Thẩm gia
Xe ngừng lại, hai thân ảnh nam sinh không sai biệt lắm trước sau đi xuống. Ninh Thư mím môi, còn không biết chút nữa nên giải thích chuyện này như nào.
Mà Ninh An cả khuôn mặt đều là vui sướng, nhảy nhót.
Cậu ta là lần đầu tiên đến Thẩm gia, trong mắt tràn ngập tán thưởng: " Không hổ là Thẩm tổng, thật hào nhoáng."
Nhưng là, Ninh An nhìn đến suối phun nước tự động kia, không khỏi bĩu môi. Cậu ta thực không thích cái suối này, chờ đến sau này cậu ta có cơ hội tiến vào Thẩm gia, cậu ta nhất định làm Thẩm Minh Hiên thay đổi.
Trong lúc Ninh An đang ảo tưởng về tương lai, quản gia đã đi tới kêu một tiếng: " Ninh thiếu gia."
Ninh An cho rằng đối phương đang kêu chính mình, không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào: " Ông chính là Vương thúc đi, Thẩm tổng cùng ông nhắc tới tôi sao?"
Quản gia nhìn về thiếu niên phía sau: " Ninh thiếu gia, vị này là.....?"
Biểu tình trên mặt nam sinh nháy mắt cứng đờ.
" Vương thúc, đây là em trai tôi, Ninh An."
Quản gia gật gật đầu, mới lạ nói: " Nguyên lai là Ninh nhị thiếu gia." Ông vươn tay, lại chỉ đối với thiếu niên nói: " Ông chủ đã đợi cậu thật lâu."
Ninh An đi ở phía sau, cắn môi. Trong mắt cậu ta toát lên xấu hổ cùng tức giận. Cậu ta không thích người quản gia này. Chờ về sau, khi cậu ta và Thẩm Minh Hiên ở bên nhau rồi, nhất định phải tìm một cơ hội đuổi việc đối phương.
Nam nhân đứng trên sân bóng. Ninh Thư nhìn đến trong tay đối phương cầm vợt bóng tennis không khỏi sửng sốt một chút.
Hôm nay muốn đánh tennis sao?
Thẩm Minh Hiên hơi hơi đứng thẳng thân thể, ánh mắt dừng trên người thiếu niên, lúc này mới chú ý tới nam sinh phía sau. Nhỏ đến mức khó phát hiện nhíu mày một chút, biểu tình hắn lại khôi phục lãnh đạm dĩ vãng.
Ninh An từ phía sau anh trai mình tiến lên, e lệ mà kêu một tiếng:
" Thẩm tổng."
Thẩm Minh Hiên gật đầu một cái: " Ninh nhị thiếu gia cũng tới?"
Ninh An có điểm mất mát, rõ ràng cậu ta lần trước đã nói qua tên của mình a. Không khỏi nhanh nhảu mở miệng, ngọt ngào nói: " Thẩm tổng, em kêu Ninh An, cùng anh trai chỉ khác một chữ."
Trên mặt Thẩm Minh Hiên không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn thiếu niên: " Lại đây."
Ninh Thư có điểm thấp thỏm mà đi qua, cậu không biết đối phương có thể đang sinh khí hay không. Lấy hết can đảm, vừa định mở miệng nói gì đó Thẩm Minh Hiên đã vươn bàn tay, xoa nhẹ đầu cậu một chút: " Hôm nay đổi hoạt động một chút, đã đánh qua tennis chưa?"
Cậu gật đầu. Thời điểm đại học cậu cũng từng chạm qua vài lần, tuy rằng đánh không tốt nhưng ít ra sẽ không mất mặt.
Thẩm Minh Hiên trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: " Đi đổi một bộ quần áo khác đi."
Ninh Thư ngoan ngoãn mà gật đầu.
Ninh An nhìn một màn trước mắt này, ghen ghét đến mức muốn đem móng tay cắn rớt. Cậu ta vội vàng tiến lên, mở miệng nói: " Em cũng chơi tennis, trong trường học em cũng đã vào trong đội tennis a."
Thẩm Minh Hiên liếc qua qua nam sinh một cái: " Không biết nhị thiếu gia muốn tới cho nên không có chuẩn bị quần áo cho cậu."
Ngón tay hắn chụp ở quả bóng tennis, có điều ám chỉ nói: " Chỉ sợ sẽ không quá thuận tiện."
( ý chỉ đừng xen chân vô, để yên lão cưa cẩm Ninh Ninh đi :>>)
Ninh An vội vàng nói: " Không quan trọng, em đã từng luyện qua so với anh trai đánh đều tốt hơn, không đổi quần áo cũng không có việc gì."
Thẩm Minh Hiên gật đầu, tiếng nói trầm thấp: " Anh trai cậu đúng là hơi chậm* một chút."
* Từ gốc là "bổn" ( ) mang nghĩa ngu dốt, đần độn, tối dạ. Nó còn có nghĩa là chậm chạp, vụng về. ◎Như: "bổn thủ bổn cước" chân tay vụng về, chậm chạp. ( theo Từ điển Hán Nôm)
Ninh An trong lòng không khỏi lướt qua một tia mừng thầm. Nguyên lai trong lòng đối phương anh trai cậu ta cũng không có ấn tượng tốt đến như vậy. Nói không chừng là bởi vì lần trước có duyên hỗ trợ, Thẩm tổng mới có thể lặp đi lặp lại nhiều lần không từ chối anh ta mặt dày thỉnh cầu.
Trong lòng Ninh An có điểm ghen ghét, cậu ta không rõ vì cái gì người giúp đỡ Thẩm tổng không phải mình cơ chứ?
Sau khi đổi quần áo, Ninh Thư đi tới vừa vặn nghe được câu nói đó, không khỏi sửng sốt một chút nhấp nhấp môi dưới. Cậu trở nên trầm mặc.
Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nghe nam nhân nói mình chậm. Ninh Thư có có chút mờ mịt. Cậu không rõ vì cái gì mà ở trước mặt mình nam nhân không nói mà lại cố tình nói với Ninh An như vậy.
Nhìn đến biểu tình đắc ý trên mặt Ninh An, cậu nháy mắt liền dừng lại, không qua nữa. Nhưng Thẩm Minh Hiên lại chú ý tới cậu, thấy cậu đứng tại chỗ không qua, đôi mắt sâu thẳm nhìn lại, âm thanh mang theo từ tính nói: " Đứng ở nơi đó làm gì? Còn không mau tới?"
Ninh An thè lưỡi: " Anh, em cùng Thẩm tổng vừa vặn nói đến anh đó nha."
Ninh Thư thấp giọng đáp lại một chút, cũng không nghĩ nhiều nữa. Cậu cầm lấy vợt, lại thấy Ninh An đối diện dùng ngữ khí làm nũng nói: " Thẩm tổng, em có thể cùng anh trai đánh một chút không?"
Thẩm Minh Hiên hơi nhướng mày, xem như đồng ý.
Ninh Thư đứng ở trên sân bóng đối diện là Ninh An. Nam sinh cầm vợt, dẫn trước phát bóng: " Anh, mong anh chỉ giáo a." Sau đó cầm bóng bỗng nhiên đánh lại đây.
Ninh Thư ngốc lăng, bỏ lỡ lần đỡ bóng.
Ninh An đứng ở đối diện, còn đang tự nói mình phát huy không được tốt, thấy thiếu niên đứng bất động, không khỏi ở miệng: " Anh, anh đang làm gì, đến lượt anh phát bóng đó."
Ninh Thư không nói lời nào, đem bóng nhặt lên. Chỉ là vừa mới đứng dậy liền thấy được Thẩm Minh Hiên đi tới: " Hử? Không phải nói là đã đánh qua sao? Như thế nào còn không đỡ được?"
Gương mặt thiếu niên nóng đến phát hoảng: " Chỉ là đánh qua vài lần...."
Lại thấy Thẩm Minh Hiên, bắt được cánh tay cậu, tiếng nói từ trong lồng ngực truyền ra: " Lại đây, tôi dạy cho cậu."
Ninh An đứng ở đối diện sửng sốt một chút. Cậu ta vội vàng mở miệng: " Thẩm tổng, hay là để cho anh trai xem chúng ta đánh trước đi?"
" Bằng không anh ấy chậm như vậy, nhất định sẽ không học được."
Thẩm Minh Hiên đạm thanh nói: " Đứng ở bên cạnh học không được." Hắn đặt tay phía sau lưng thiếu niên, tựa như đang ôm từ phía sau.
Ninh Thư liền khẩn trương lên: " Thẩm tiên sinh, vẫn là tự tôi đến đánh đi."
Nam nhân trầm thấp nói: " Em trai cậu đều nói cậu chậm, chẳng lẽ cậu không muốn đem bóng đánh lại sao?"
Ninh Thư không nói. Ninh An trong đội tennis, cậu đương nhiên đánh không lại, nhưng nếu là Thẩm Minh Hiên thì không nhất định.
Đối diện nam nhân, Ninh An nhìn đối phương cơ hồ muốn đem Ninh Thư ôm vào trong ngực, miễn bàn là có bao nhiêu ghen ghét. Sớm biết như vậy, cậu ta liền nói chính mình không biết đánh tennis, bằng không anh trai hắn làm gì có chuyện tốt như vậy.
Ninh Thư cảm thấy da thịt có chút nóng bỏng, nhất là địa phương mà nam nhân chạm vào. Giống như là có một đám kiến bò tới, cậu tận lực làm chính mình không có chú ý tới.
Thẳng đến khi phát bóng qua. Đối diện Ninh An sững sờ tại chỗ do không tiếp được bóng, cậu có chút khoan khoái. Cậu không phải là chiếc bánh bao mềm, bị Ninh An dùng thủ đoạn này uy hiếp, trong lòng không tức giận là giả.
" Cậu xem, này không phải thực dễ dàng đi?"
Tiếng nói Thẩm Minh Hiên truyền đến: " Em trai cậu so với cậu còn muốn thông minh hơn một chút, bằng không như thế nào mà ngây ngốc không kiếm thúc thúc hỗ trợ."
Ninh Thư vừa định nói, liền nhận thấy giống như có cái gì đó đụng phải lỗ tai của mình.
Mang theo một chút ướt mềm.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip