[TG1] Chương 5: Khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng

Nhóm người lại lần nữa trở về trường học. Không biết từ lúc nào, nhóm Dương Kính Tùng đã dần tụt lại phía sau, trong khi Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi sóng bước đi đằng trước. Nhìn bóng lưng hai người họ, mọi người cảm thấy có gì đó kỳ lạ, vừa khó hiểu, lại vừa hài hòa một cách bất ngờ.

Hình ảnh hai người cùng nhau trở lại trường đã khiến toàn trường chấn động. Tỷ lệ quay đầu gần như tuyệt đối, ngay cả biểu cảm của các thầy cô khi nhìn thấy họ cũng đầy kinh ngạc.

"Không lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây? Hai boss của trường Hoa Anh cũng có ngày chung sống hoà bình như thế này à?"

"Tôi nghi ngờ bản thân vẫn chưa tỉnh ngủ."

"Chuyện lạ có thật."

Lâm Lạc Lạc có chút trầm mặc, tuy rằng Cục trưởng Cục Quản lý Thời Không từng nói cô có thể gặp được mảnh vỡ của Cố Thần Hi, nhưng cô thật sự không ngờ lại gặp nhanh đến như vậy.

Vì thế, cô vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo.

Cô lặng lẽ trở về lớp của mình. Nhưng khi vừa bước vào, mọi người trong lớp lại quay ra làm mặt quỷ với cô, ánh mắt ai nấy cũng đều kỳ quặc. Quay đầu nhìn thì phát hiện Cố Thần Hi cũng đang theo sau mình.

Lần đầu tiên đến nơi này, ánh mắt Cố Thần Hi đảo qua cả lớp, đuôi lông mày khẽ nhíu lại. Tóc của mấy người này vô cùng loè loẹt, mặt mũi bôi trát đủ kiểu, lớp học thì bừa bộn. Tệ nhất chính là, mấy đôi nam nữ còn đang công khai thân mật, hoàn toàn không để ý xung quanh.

Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ: Cô không nên thuộc về nơi này.

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, dường như đang dò hỏi anh đến đây để làm gì, anh nhướng mày:
"Sao vậy? Không tính trả lại áo khoác cho tôi à?"

Lời này cũng cố tình không hạ giọng. Người trong lớp lẫn ngoài hành lang đều nghe rõ, biểu cảm càng thêm kỳ quặc.

Áo khoác của Cố Thần Hi? Ở trong tay Lâm Lạc Lạc á?

Sắc mặt mấy đàn em của anh cũng ngơ ngác theo. Chỉ là một cái áo khoác thôi mà, từ khi nào mà đại ca lại coi trọng đến vậy? Áo hiệu mặc đúng một lần rồi quăng cũng có, cớ gì lại đích thân tới tận nơi đòi lại trước mặt mọi người? Có phải hơi lạ không?

Mãi đến khi thấy Lâm Lạc Lạc thực sự lấy ra một cái túi màu hồng phấn từ trong ngăn bàn, nhét vào tay Cố Thần Hi, nét mặt vốn đang nghi ngờ của đám đông hóng chuyện mới bắt đầu rạn nứt.

Thì ra là sự thật?! Đây là tình tiết gì thế này — kịch bản dị giới à?

"Đây! Đã giặt sạch sẽ rồi."

Hương thơm trên áo khoác thoảng qua khe hở của chiếc túi giống hệt như mùi hương trên người Lâm Lạc Lạc, anh hơi nhăn mũi: "Nữ tính quá."

"Ngại quá, quên mất không chuẩn bị túi và nước hoa nam cho cậu." Lâm Lạc Lạc lạnh giọng, thấy vẻ mặt ghét bỏ của anh thì giật lấy cái túi, "Hay là thế này đi, cậu báo giá, tôi đưa tiền. Còn áo thì vứt."

Dương Kính Tùng và đám bạn lập tức gật đầu đồng tình. Đúng vậy! Áo đã bị đối thủ một mất một còn mặc qua, sao có thể lấy lại mà dùng tiếp được?

"Không cần." Cố Thần Hi đoạt lại túi, xoay người sải bước rời đi.

Đám người Dương Kính Tùng: "..."

Ngay sau đó, Lâm Lạc Lạc lập tức bị mọi người vây quanh hỏi han không ngớt, toàn chuyện bát quái.

"Tất cả câm miệng!" Lâm Lạc Lạc lạnh lùng quét mắt quanh lớp, mọi người đột nhiên cảm nhận được áp lực vô hình đè xuống, cho nên tự giác ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghe lời vô cùng.

Khí thế của chị Lâm đúng là ngày càng mạnh mẽ.

Chuông vào lớp đã vang lên, còn thầy giáo thì đứng ngoài với vẻ khổ sở, muốn nhưng lại không dám vào.

"Tất cả yên lặng hết cho tôi, vào học!" Lâm Lạc Lạc đi tới chỗ ngồi của mình, gục xuống bàn ngủ. Phòng học lập tức im phăng phắc, ngay cả giọng giảng bài của thầy cũng nhỏ hơn hẳn ngày thường không ít.

Ngày hôm ấy, diễn đàn trường Hoa Anh bị ba chữ Lâm Lạc Lạc chiếm trọn.

Đầu tiên là động tác trèo tường tiêu sái của cô vào buổi sáng bị người ta quay được, hình ảnh cô ngồi ở đầu tường hơi mỉm cười cũng bị chụp. Khiến cho diễn đàn bị một trận sóng thảo luận đánh úp tới, có người khen ngợi cô đẹp trai lợi hại, cũng có người khen cô cười lên rất đẹp...

Vào giờ nghỉ trưa có không ít người thử bắt chước động tác trèo tường kia của cô. Kết quả là thất bại toàn tập, kể cả dân chuyên thể thao. Thất bại của những người này càng khiến cô nổi như cồn, lời khen cũng hết lớp này chồng lên lớp khác.

Buổi chiều, chuyện cô và Cố Thần Hi sóng bước trở về lại leo lên top đầu. Các bình luận cứ liên tục xuất hiện, không chỉ đoán già đoán non, mà còn có người thuận tiện đào lại "ân oán tình thù" giữa hai người. Quần chúng ăn dưa càng xem càng cảm thấy hiếm lạ.

Nhìn lại ân oán của hai người trong quá khứ, không đánh nhau là đã không tồi, hiện tại vậy mà lại nhìn hòa thuận như thế, thật sự quá kỳ quái.

Không bao lâu lại có thêm một bài đăng hot khác xuất hiện, nội dung là: Áo khoác của Cố Thần Hi ở trong tay Lâm Lạc Lạc! Anh ấy đích thân đến lớp 11/11 để lấy về!

Lúc đầu, bài đăng này bị rất nhiều người report vì ai cũng nghĩ là tin vịt, cho đến khi chủ thớt đăng thêm mấy bức ảnh mờ mờ, nội dung chính là quá trình Lâm Lạc Lạc đưa túi cho Cố Thần Hi, tấm hình cuối cùng là bóng dáng Cố Thần Hi xách theo cái túi hồng phấn kia rời đi.

Bài đăng này cái sau vượt cái trước, thành công chiếm lĩnh top đầu, quần chúng hóng chuyện cống hiến vô số bình luận ở chỗ này, thể loại gì cũng có tất.

Thậm chí còn có người lén lút viết một câu chuyện tình yêu cho hai boss này, CP này vừa xuất hiện mọi người đồng loạt sang chấn, đều nói là hình ảnh đẹp quá không dám tưởng tượng.

[Nếu hai người này mà trở thành CP, thì tôi sẽ lộn ngược để đi ẻ!]

[Còn tôi sẽ livestream ăn vở bài tập!]

[Tôi, tôi, tôi, khỏa thân chạy!]

Bài viết này rất nhanh đã bị report, tài khoản đăng tải câu chuyện cũng bị khóa.

Lâm Kiều ở nhà dưỡng thương nhìn thấy ba chữ Lâm Lạc Lạc trên bài đăng khoa trương này, càng xem càng tức, suýt chút nữa đã đập nát điện thoại.

Hai ngày nay, cô ta phải nhờ anh Long giúp đỡ. Gã có ý với cô ta, nên phải khéo léo lấy lòng mãi thì gã mới chịu ra tay.

Càng nghĩ đến chuyện đó, cô ta càng thấy ấm ức. Hiện tại, nhìn thấy bài đăng về Lâm Lạc Lạc ngày càng được nhiều người yêu thích, lòng lại càng dậy sóng.

Đỉnh điểm là khi thấy Chu Mặc Thần — người ít khi dạo diễn đàn — bình luận dưới bài viết: [Động tác rất ngầu.]

Tâm trạng của Lâm Kiều hoàn toàn bùng nổ.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi điện: "Hiệu trưởng Trương..."

----

Sau khi cúp điện thoại, Trương Tử Nghiêu hung hăng ném văng điện thoại đi: "Lâm Kiều!"

Ông ta đã từng tham ô một số tiền, chuyện này làm rất kín đáo, nhưng lại không biết vì sao Lâm Kiều biết được. Suốt nửa năm qua, cô ta luôn dùng chuyện này ép để gian lận thi cử, buộc ông ta đưa đáp án cho mình trước tiên.

Thế mà hiện giờ cô ta còn muốn dùng cái này để uy hiếp ông ta xử lý Lâm Lạc Lạc?

Thủ đoạn trẻ con thế này mà cũng đòi ông ta ra tay? Đúng là sỉ nhục!

Trương Tử Nghiêu tức giận hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa ra thông báo phê bình, ghi tội Lâm Lạc Lạc trốn học vô cớ và trèo tường.

"Hiệu trưởng, ngài chắc chắn sao?" Bí thư vẻ mặt do dự.

"Đi." Trương Tử Nghiêu bực bội xua xua tay, bí thư không dám nói nhiều, đành phải phát thông báo xuống dưới.

Sau khi thông báo phê bình phát ra, vẻ mặt cả trường đều bàng hoàng: Trốn học? Trèo tường? Thầy cô chẳng phải đều mắt nhắm mắt mở cho qua sao?

Đám đàn em của Lâm Lạc Lạc đều bất bình: "Rõ ràng Cố Thần Hi cũng trốn học, thế mà trường học lại chỉ phê bình mỗi chị. Chắc chắn là do bọn họ giở trò!"

"Đại tỷ, đi tìm Cố Thần Hi tính sổ thôi!"

"Đúng vậy, tìm thằng đó tính sổ."

Lâm Lạc Lạc trợn mắt: "Được rồi, đừng đoán bừa nữa, giải tán hết cho tôi."

Cô dùng đầu ngón chân cũng đoán được là do Lâm Kiều, khi nhìn thấy người ký tên là Trương Tử Nghiêu thì cô càng chắc chắn.

Khóe miệng khẽ cong, vừa hay, cô cũng đang định tìm ông ta.

Tuần sau chính là kỳ thi tháng, Lâm Kiều chắc chắn sẽ đến lấy đáp án từ Trương Tử Nghiêu như mọi khi. Cô sẽ tặng một "món quà lớn" cho cô ta.

Lâm Lạc Lạc lại thản nhiên trèo tường đi ra ngoài. Nhiều người thấy vậy không nhịn được mà vỗ tay.

Không hổ là boss trường Hoa Anh, trường vừa mới phê bình, cô đã lập tức ngược gió gây án.

Cố Thần Hi cũng thấy. Anh khẽ nhíu mày, rồi cũng nhảy tường theo sau.

"Đại ca???" Đám Dương Kính Tùng bị bỏ lại nhìn nhau ngơ ngác.

Quần chúng vây xem lại khẽ nói nhỏ: "Thấy không?"

"Thấy chứ, đúng chuẩn boss của trường, thần thái trèo tường đều ngầu như nhau."

"Trọng điểm không phải cái này!"

"Vậy là cái gì?"

"Cố Thần Hi đuổi theo Lâm Lạc Lạc đó! Hai người bọn họ..."

"Chắc không phải ra bên ngoài đánh nhau đâu ha?"

"A, nghe kích thích quá!"

Cố Thần Hi đi theo sau Lâm Lạc Lạc từ xa, nhìn thấy cô đi vào khu máy tính, mua máy đổi giọng cùng một cuốn sổ, rồi đi vào một công viên hẻo lánh.

Anh cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy, chỉ lặng lẽ theo sau, nấp sau thân cây gần đó, vừa nghe lén vừa thầm mắng hành vi không chính đáng của mình.

Cố Thần Hi từng học qua kỹ năng theo dõi, nhưng Lâm Lạc Lạc với kinh nghiệm phong phú đã sớm phát hiện ra. Thế nhưng cô không để tâm, chỉ ngồi trên ghế công viên rồi gọi cho Trương Tử Nghiêu.

Trương Tử Nghiêu nhận được một cuộc gọi nặc danh. Thông thường, với những số máy không rõ lai lịch, ông ta sẽ không bắt máy. Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn được gửi tới: [Không nghe máy thì chuyện tham ô của ông sẽ bị tung ra.]

Chỉ vỏn vẹn mười mấy chữ, nhưng đã khiến Trương Tử Nghiêu nổi hết gân xanh. Tại sao lại có người biết chuyện này nữa???

Khi cuộc gọi thứ hai vang lên, ông ta đành phải nhấc máy. Ban đầu còn định chối, nhưng đối phương vừa mở miệng đã nói ra một số chi tiết, thậm chí còn rõ ràng, rành mạch hơn Lâm Kiều, cứ như lúc ấy cô đang có mặt tại hiện trường vậy.

Trương Tử Nghiêu kinh ngạc xen lẫn tức giận: "Mày là ai? Muốn gì?"

"Ông không cần biết tôi là ai. Chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ là được."

"Việc gì?" Trương Tử Nghiêu nghiến răng hỏi. Sau đó sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, từ sửng sốt đến kinh hãi, "Cái gì? Mày nói cái gì cơ?"

"Tôi nói, lần này khi Lâm Kiều tìm ông đòi đáp án kỳ thi tháng, ông hãy đưa cho cô ta một bản giả. Chuyện này đối với ông chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?" Lâm Lạc Lạc lại cười rộ lên.

Câu nói ấy như sét đánh giữa trời quang. Đối phương không chỉ biết chuyện ông ta tham ô công quỹ, mà còn biết ông từng bị Lâm Kiều uy hiếp, bí mật giúp cô ta gian lận trong các kỳ thi?!

Trương Tử Nghiêu vừa đề phòng vừa dữ tợn đánh giá văn phòng. Ông ta không chỉ kiểm tra từng món đồ trên người, mà còn nghi ngờ có người đã gắn thiết bị nghe trộm.

"Không cần khẩn trương như vậy đâu. Tôi không có gắn thiết bị nghe trộm trên người ông."

Lời này ấy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Trương Tử Nghiêu càng thêm hoảng loạn.

Ông ta lục tung mọi thứ một lượt, nhưng không phát hiện được vật khả nghi nào. Ông ta có chút tuyệt vọng: "Mày rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn tao làm cái gì?"

"Tôi đã nói rồi mà. Khi Lâm Kiều đòi ông đưa đáp án kỳ thi tháng, ông chỉ cần giao cho cô ta một bản giả là đủ."

"Thật sao?" Trương Tử Nghiêu khó có thể tin hỏi.

"Tất nhiên rồi, sau khi ông hoàn thành chuyện này, tôi sẽ không tìm tới ông nữa. Chuyện ông tham ô nhận hối lộ, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai." Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Thần Hi đang trốn sau cây.

Cô sẽ không báo cáo ông ta, dù sao thì Cố Thần Hi cũng đã biết rồi.

"Nhưng nếu ông không làm theo, haha..."

Cố Thần Hi tựa lưng vào thân cây, nghe âm thanh bên cạnh truyền đến, trong lòng là một mớ suy nghĩ cuồn cuộn.

Mấy ngày nay, cô gái kia như phủ lên mình một tầng sương mù dày đặc, khiến anh thấy ngứa ngáy trong lòng, chỉ muốn tìm tòi đến cùng.

Anh chưa từng giống như bây giờ, cảm thấy hứng thú với một người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip