Chương 46: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (14)
Lần này Mặc Vũ thật sự muốn bị Diệp Vi làm cho tức điên lên rồi.
Mặc dù hắn đã sớm biết Diệp Vi là một người phụ nữ dối trá, nhưng không nghĩ tới cô có thể vô sỉ đến nước này, vậy mà ngay trước mặt hắn bịa đặt thị phi?!
Anh trai? Em dâu?
A, cô còn nghĩ ra được như vậy!
Mặc Vũ một bụng tức giận, nhịn không được nói: "Mặc Uyên, cậu đừng tin cô ấy bậy bạ, cô ấy quả thật nói hươu nói vượn..."
Diệp Vi cãi lại nói: "Tôi làm sao lại nói hươu nói vượn, chẳng lẽ lời tôi nói không phải sự thật sao?"
Tuy rằng Mặc Vũ có rất nhiều ý kiến với Diệp Vi, nhưng rốt cuộc hắn là một người đàn ông, không muốn tính toán chi li cùng một người phụ nữ, huống chi bọn họ cũng từng yêu nhau, hiện giờ tách ra, cho dù không làm bạn được, hắn cũng không muốn trở thành kẻ thù với cô. Hắn không muốn huyên náo đến mức quá khó coi, nhưng cũng không nghĩ muốn Mặc Uyên lại bị cô lừa gạt, "Diệp Vi, sự thật như thế nào em và tôi đều rõ ràng."
Mặc Uyên nâng nâng mí mắt, giọng nói lạnh lùng: "Im miệng, nơi này đến phiên anh nói chuyện sao?"
Mặc Vũ: "......"
Đã là lần thứ hai bị bắt im miệng, ngu ngốc đến mấy hắn cũng có thể cảm giác được Mặc Uyên đối với hắn có bài xích cùng ghét bỏ.
Hắn biết thân phận bản thân rất xấu hổ, thời điểm sự việc đột nhiên bị tuôn ra, ngay cả hắn cũng có chút không tiếp thu được, huống chi là Mặc Uyên?
Đối với Mặc Uyên mà nói, hắn chỉ là một người ngoài mạnh mẽ xông vào nhà họ Mặc.
Diệp Vi trốn sau lưng Mặc Uyên, mắt len lén nhìn Mặc Vũ, sắc mặt Mặc Vũ khó coi cực kỳ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, giống như đã thất vọng về cô đến cực hạn rồi.
Diệp Vi chột dạ né tránh ánh mắt của hắn, làm người không vì mình, trời tru đất diệt, đạo lý này hy vọng anh có thể hiểu.
Mặc Vũ kỳ lạ hiểu được ánh mắt của Diệp Vi: ... Ha ha.
Mặc Uyên ra lệnh: "Đi ra ngoài chờ anh."
Diệp Vi ngoan ngoãn nói: "Được rồi, vậy em chờ anh ở bên ngoài nha."
Cô cầm lấy túi xách, mỗi bước chân cẩn thận rời đi.
Đây là Mặc Uyên cùng Mặc Vũ, lần đầu tiên trực tiếp đối đầu.
Mặc Uyên không thích Mặc Vũ, không ít lần gây khó dễ cho hắn trong công việc, cuối cùng đều bị hắn giải quyết viên mãn, đương nhiên phía sau cũng được Mặc Sĩ Tông giúp đỡ không ít.
Điều này khiến hắn ta càng thêm chán ghét Mặc Vũ, hận hắn không thể vĩnh viễn biến mất trên đời này.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Mặc Vũ, dò xét nói: "Anh chính là con riêng ở bên ngoài của cha tôi?"
Câu nói này cực kỳ không thân thiện, Mặc Vũ sửng sốt một chút, nói: "Tôi cũng là gần đây mới biết được chuyện này, thật xin lỗi, tôi biết hẳn là cậu rất khó tiếp thu."
Mặc Uyên: "Nếu anh đã biết, vậy cách nhà họ Mặc chúng tôi xa một chút, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện trước mặt tôi."
Mặc Vũ không nghĩ tới Mặc Uyên sẽ thẳng thắn như vậy, hắn giải thích nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không tranh đoạt gì với cậu, tuy rằng thân phận hiện tại của chúng ta có chút thay đổi, nhưng tất cả vẫn giống như trước đây, nên thế nào thì chính là thế đó."
"A." Mặc Uyên cực kỳ trào phúng cong cong môi, "Anh thật ngu xuẩn, anh cho rằng mọi việc sẽ phát triển giống như anh nghĩ vậy sao? Rất nhiều thứ, không phải anh muốn là có thể đạt được, cũng không phải anh không muốn, cũng sẽ không có."
Mặc Vũ nghi ngờ nói: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Mặc Uyên ghét nhất chính là bộ dáng tự xưng là tốt đẹp chính trực thuần lương này của Mặc Vũ, càng chán ghét việc hắn cái gì cũng không cần làm, liền có thể có được tất cả những thứ hắn đã từng muốn. Tuy rằng hiện tại hắn không muốn, nhưng những món đồ hắn không muốn đó, tình nguyện ném đi, cũng không nghĩ tùy tiện cho người khác.
Mặc Uyên khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Là người thông minh, liền mau chóng cút đi, bằng không thì có còn mạng để sống yên vui sung sướng hay không coi như rất khó nói, hiểu chưa?"
Ác ý trong lời nói của hắn ta không che dấu chút nào, khiến Mặc Vũ rùng mình, hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Mặc Uyên, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt đẹp trai của Mặc Uyên có nét cười, rõ ràng là cười, nhưng cặp mắt kia lại không thấy chút ý cười nào, ngược lại khiến người ta cảm giác được cực kỳ thâm trầm băng lãnh.
Hắn vốn cho rằng Mặc Uyên chỉ là không thích hắn, trong lúc nhất thời không chấp nhận được sự tồn tại của hắn, chuyện này hắn đương nhiên hiểu được, nhưng mà để muốn hắn hiểu rõ, Mặc Uyên không chỉ không thích hắn, giống như còn hận không thể giết chết hắn ...
Hắn ta cứ như vậy chán ghét hắn?
Bởi vì hắn đoạt ba của hắn ta, tương lai còn sẽ cướp đoạt tài sản của hắn ta?
Nhưng hắn sẽ không, hắn chưa từng có ý nghĩ như vậy.
"Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó hay không, đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mới đúng." Lần đầu tiên gặp mặt liền có ác ý nặng với hắn như vậy sao?? Thấy thế nào hắn cũng không rõ, hay là Diệp Vi lại nói gì đó?
Thật sự không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, dù sao Diệp Vi ngay trước mặt hắn cũng có thể vu khống hắn, huống chi là sau lưng?
Mặc Uyên nói: "Không có hiểu lầm, nếu như anh thật sự muốn chứng minh anh sẽ không tranh đoạt cái gì với tôi, liền rời khỏi Mặc thị đi."
Mặc Vũ: "... Công việc ở Mặc thị là tôi dựa vào cố gắng của bản thân mà đạt được, tôi làm việc ở Mặc thị đã gần một năm, từng bước một đi lên, đều dựa vào chính thực lực của bản thân tôi. Cho dù hiện tại thân thế của tôi bị lộ ra, tôi cũng không dựa vào việc này đi làm cái gì, tất cả vẫn là giống như trước đây, cũng không có bất kỳ thay đổi gì."
Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng:"Bằng chính thực lực của anh? A."
Tiếng cười cực kỳ khinh thường của hắn ta khiến cho trong lòng Mặc Vũ cũng có chút không thoải mái, những thứ khác hắn đều có thể bỏ qua, nhưng về phương diện công việc, hắn cực kỳ tin tưởng: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Mặc Uyên nói: "Không bằng đi hỏi người ba tốt của anh một chút xem ông ta đã làm những gì? Tôi cũng là gần đây mới biết được, các người cha con tình thâm, khiến tôi cũng nhịn không được nói một tiếng 'xuất sắc'."
"Cậu đang nói cái gì?" Mặc Vũ nghi ngờ nhíu mày, truy vấn: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Mặc Uyên cũng không hề nói thêm gì nữa, hắn ta xoay người chống gậy liền đi, Mặc Vũ nhịn không được muốn đuổi theo, bị Tiết Chiếu ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Uyên cùng Diệp Vi lên xe rời đi.
...
Mà một bên khác, Mặc Uyên nhắm hai mắt dựa vào chỗ đó, lạnh lùng hỏi Diệp Vi: "Ngày hôm nay chuyện gì đã xảy ra."
Diệp Vi thật cẩn thận nhìn hắn ta giải thích nói: "Mặc tiên sinh không nên hiểu lầm, em là không thể nhìn Mặc tiên sinh mỗi ngày đều vì Mặc Vũ mà phiền lòng, cho nên mới đi tìm anh ta, hy vọng anh ta có thể biết điều một chút, tự mình cút đi."
Mặc Uyên không nói lời nào, chỉ là kéo kéo khóe miệng, hơi hơi mở to mắt hư hư nhìn cô.
Hắn ta phải thừa nhận, quả thật Diệp Vi rất xinh đẹp, hắn ta đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, nhưng không có một người nào đẹp đến sáng lạn như nắng gắt giống như Diệp Vi vậy. Ngay cả thời điểm làm chuyện xấu, thời điểm đôi mắt ục ục loạn chuyển lại đang tính kế gì đó, hắn ta cũng cảm thấy cô rất đẹp.
Càng làm cho hắn ta kinh ngạc chính là, rõ ràng là Diệp Vi giống với biểu hiện bên ngoài của cô, là một người phụ nữ ái mộ hư vinh, lại không có đầu óc, nhưng cố tình cặp mắt kia của cô lại sạch sẽ đến đáng sợ, không có lẫn lộn những dục vọng cá nhân kia, đơn đơn thuần thuần, căn bản không thể khiến người khác tưởng tượng cô là một người phụ nữ ham vinh hoa phú quý.
Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, không quá tin tưởng hỏi: "Thật sự?"
Diệp Vi ừ gật đầu: "Thật sự, đương nhiên là thật sự, em làm sao lại lừa anh."
"Vậy là tốt rồi, anh không thích bị phản bội."
"Sẽ không, em làm sao lại phản bội Mặc tiên sinh, anh yên tâm, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra."
"Anh biết em sẽ không, dù sao hậu quả kia em gánh vác không nổi."
"...... Đúng vậy ha ha."
Diệp Vi cẩn thận dựa đầu vào vai Mặc Uyên, thoạt nhìn như chim nhỏ nép vào người, lại phảng phất giống như chột dạ đến mức cực kỳ sợ hãi hắn ta.
Mặc Uyên cười một tiếng, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ điều gì, ngón tay lại để trên đỉnh đầu người phụ nữ, giống như là bộ dáng vuốt ve sủng vật theo sợi tóc mềm mại của cô.
...
Mặc Vũ lại một đường tâm sự nặng nề trở lại công ty, câu nói cuối cùng kia của Mặc Uyên khiến hắn từ đầu đến cuối đều canh cánh trong lòng, thật giống như đem toàn bộ cố gắng trước đó của hắn phủ định hết.
Việc hắn tự hào nhất chính là thành tính của bản thân ở phương diện công việc, đây là khẳng định với chính hắn, hiện giờ Mặc Uyên lại nói không phải, hắn sao có thể không thèm để ý?
Mặc Uyên còn nhắc tới Mặc Sĩ Tông, chẳng lẽ ...
Thời điểm hắn vô cùng phiền lòng, Dương Tử Kiện lại tới nói, Trần tổng tìm hắn, là muốn thương lượng với hắn kế hoạch dự án khai phá thành Bắc. Trong khoảng thời gian gần đây Trần tổng vẫn luôn đi công tác, hẳn là hai ngày này mới trở về.
Dự án này cũng là lúc trước hắn bỏ không ít sức lực mới bắt lấy được, trước tiên hắn chỉ có thể đem nghi ngờ trong lòng áp xuống, đi xử lý chuyện công việc trước.
Ai ngờ câu đầu tiên Trần tổng nhìn thấy chính là: "Chúc mừng chúc mừng, không nghĩ tới cậu vậy mà lại là con trai của Mặc chủ tịch."
Không biết vì sao, Mặc Vũ cảm thấy đối phương nói có chút kỳ lạ, hắn thông minh không hỏi ra, đầu óc xoay một cái, nói: "Lúc trước tôi cũng vẫn luôn không biết, gần đây chủ tịch mới đem tất cả sự việc nói cho tôi, còn phải cảm ơn ngài chiếu cố..."
Trần tổng xua xua tay, cười ha hả nói: "Đây đều là việc nên làm, chủ tịch còn tự mình tìm tôi nói muốn tôi chiếu cố cậu, tôi đây khẳng định không thể phụ lòng nhờ vả của ông ấy."
Mặc Vũ miễn cưỡng nở nụ cười: "... Cảm ơn."
Hắn cầm lòng không được siết chặt nắm tay, nhưng hắn cũng hiểu rõ, chỉ bằng một câu không thể chứng minh được gì, dù sao bản thân làm việc ở Mặc thị, Mặc Sĩ Tông muốn nhân viên cấp dưới chú ý hắn một chút, cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
Trần tổng đầu óc vừa chuyển, nghĩ đến Mặc Uyên âm trầm không tốt để tiếp cận, hiển nhiên Mặc Vũ càng dễ nói chuyện hơn, không khỏi nói: "Chủ tịch thật sự rất quan tâm cậu, vì cậu làm không ít chuyện, dự án thành Bắc này lúc đầu công ty cũng chuẩn bị từ bỏ, nhưng bởi vì cậu muốn làm, chủ tịch lại đề nghị chúng tôi sắp xếp đem nó giữ lại."
Mặc Vũ: "..."
Lúc này ngay cả cười hắn cũng cảm thấy miễn cưỡng: "Còn có gì? Tôi... Ba của tôi ông ấy còn làm gì cho tôi?" Đây là lần đầu tiên hắn nói ra chữ "Ba", không nghĩ rằng lại ở dưới tình huống như vậy.
Trần tổng hưng phấn nghĩ nghĩ, nói: "Lúc trước không phải cậu vẫn luôn muốn tranh thủ hợp tác với công ty CJ sao? CJ chê cậu tuổi trẻ lại không có kinh nghiệm gì vẫn luôn không đồng ý, cũng là chủ tịch ở sau lưng đẩy một phen đó. Lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ lạ là tại sao chủ tích lại đối xử với cậu tốt như vậy, không nghĩ tới a không nghĩ tới, thật sự là tôi không nghĩ tới, cậu ngược lại là con của ông ấy, thật ra nhìn kỹ một chút, dáng dấp hai người còn có chút giống."
Mặc Vũ trầm mặc hồi lâu, hắn đã không còn lời nào muốn nói.
Hắn xoay người vội vàng rời khỏi văn phòng Trần tổng, Trần tổng nghi ngờ gọi hắn vài tiếng, "Cậu đi đâu vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?"
Mặc Vũ đã không kịp trả lời cái gì, hắn vội vã chạy ra ngoài, trên đường còn xém chút đụng vào Miêu Thư Nhã, Miêu Thư Nhã kinh ngạc nói: "Mặc Vũ làm sao vậy?"
Mặc Vũ liếc mắt nhìn Miêu Thư Nhã một cái, hắn ôm mặt, cười khổ mà nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng tất cả hiện tại của tôi đều là do tôi cố gắng đạt được, nhưng hôm nay mới phát hiện, thì ra không phải."
Vốn Miêu Thư Nhã không rõ Mặc Vũ đang nói cái gì, chỉ là nhìn hắn như vậy, liền nhịn không được lôi kéo tay hắn, trực tiếp trở về phòng làm việc của cô ta, còn rót cho hắn một ly cà phê, nhìn hắn uống mấy ngụm, lúc này mới nói: "Khá hơn chút nào không? Có bình tĩnh lại hay không."
Mặc Vũ xoa xoa trán, "Hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra tất cả đều là giả dối."
Hắn nhịn không được đem những chuyện Mặc Sĩ Tông làm vì hắn tất cả đều nói cho Miêu Thư Nhã, sau đó nói: "Có phải cô cũng cảm thấy tôi rất vô dụng hay không? Tôi còn tưởng rằng là năng lực của tôi mạnh mẽ, hiện tại mới phát hiện, tôi chỉ là một 'cá nhân liên quan' mà thôi."
Miêu Thư Nhã cũng không nghĩ tới sẽ như thế này, cô ta có chút ngoài ý muốn lại có chút kinh ngạc, nhìn bộ dáng xoắn xuýt thống khổ của Mặc Vũ, an ủi nói: "Không thể nói như vậy, mặc dù chủ tịch giúp anh, nhưng những phương án đó hoàn thành thế nào vẫn là do anh, anh làm rất tốt rất đẹp, vậy chứng minh quả thật anh có thực lực này. Không cần bởi vì một cái mở đầu liền phủ định toàn bộ cố gắng của bản thân. Lại nói chủ tịch hẳn là không có ý khác, anh không nên hiểu lầm ý tốt của ông ấy."
Mặc Vũ bụm mặt, mặc dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn còn có chút không tiếp thu được.
Hắn hiểu được Mặc Sĩ Tông khả năng chỉ là muốn giúp hắn, không muốn thấy hắn phiền não, rốt cuộc vài lần Mặc Sĩ Tông giúp hắn kia, đều là bởi vì thời điểm hắn phiền muộn đến cầu thang suy nghĩ gặp được ông ta, nói rằng bản thân gặp chút khó khăn trong công việc, Mặc Sĩ Tông giúp hắn, đại khái chính là bởi vì chuyện này đi.
"Em biết không, tôi vừa mới nói chuyện cùng Mặc Uyên, tôi nói là tôi tiến vào Mặc thị bằng chính thực lực của bản thân, không nghĩ tới chân tướng sự thật lại là như thế."
Miêu Thư Nhã kinh ngạc nói: "Anh cùng Mặc tổng gặp mặt?"
"Ừm, đã gặp."
"Chuyện này cũng là anh ta nói với anh?"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, chính là cảm thấy anh ta biết rõ nếu anh biết chuyện này sẽ sinh ra lòng ngăn cách với chủ tịch, anh ta còn nói cho anh, liền cảm thấy anh ta có chút..." Không có lòng tốt.
Mắt Mặc Vũ nhìn Miêu Thư Nhã, nói: "Em đừng nói như vậy, tôi có thể lý giải, nếu tôi là Mặc Uyên, khẳng định cũng sẽ không cách nào tiếp thu được chuyện ba của mình đột nhiên còn có một đứa con khác."
Miêu Thư Nhã cười cười: "Anh có thể nghĩ như vậy, tôi đây liền không cần lo lắng cho anh."
Mặc Vũ ừ một tiếng: "Cảm ơn, tâm trạng của tôi đã khá hơn nhiều, tôi đi trước."
Miêu Thư Nhã đưa Mặc Vũ rời khỏi phòng làm việc, bởi vì có không ít người thấy Miêu Thư Nhã lôi kéo Mặc Vũ cùng nhau đi vào, lúc này thấy Mặc Vũ đi ra, tự nhiên đều là vẻ mặt mập mờ nhìn bọn họ.
"Chị Thư Nhã cùng lão đại, hai người vừa rồi có phải dắt tay nhau hay không a?"
"Chị Thư Nhã, chị nói chúng ta khi nào mới có thể ăn kẹo mừng của chị đây."
"Đúng vậy, cũng đừng để cho bọn em chờ quá lâu."
Miêu Thư Nhã lắc lắc đầu, "Đừng nói mò, làm việc cho tốt."
Cô ta cũng mặc kệ đồng nghiệp trêu ghẹo như thế nào, xoay người trở về văn phòng.
Nhưng mà cô ta vẫn là có chút lo lắng cho Mặc Vũ, tâm tư Mặc Uyên thâm trầm, bộ dáng làm người còn có phần tâm cơ thủ đoạn, hiện giờ đột nhiên xuất hiện thêm một người muốn tranh đoạt gia sản với hắn ta, hắn ta có thể vui vẻ tiếp nhận sao? Khẳng định sẽ không. Như vậy hắn ta nhất định sẽ nhắm vào Mặc Vũ, thoạt nhìn Mặc Vũ hiện tại rất nở mày nở mặt vì có một người ba có tiền, thật ra nguy cơ bốn phía, ai cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngay thời điểm cô ta lo lắng không thôi, đột nhiên lại nhận được điện thoại Diệp Vi gọi tới, đối phương diễu võ dương oai, vẫn kiêu ngạo phách lối như cũ: "Rời khỏi Mặc Vũ đi."
Miêu Thư Nhã: "..."
Diệp Vi: "Nếu như cô không đi, tôi liền đem nguyên nhân chia tay lúc trước nói cho anh ấy, cô đoán xem anh ấy sẽ làm như thế nào? Hôm nay anh ấy còn tới gặp tôi đó, tôi cảm thấy anh ấy vẫn còn tình cảm với tôi."
Miêu Thư Nhã biết Diệp Vi khẳng định sẽ còn tới tìm cô ta gây phiền phức, dù sao Mặc Vũ nhảy một phát từ Long Môn, trở thành con trai Mặc Sĩ Tông, Diệp Vi ái mộ hư vinh, cô có thể bỏ qua cơ hội này sao? Khẳng định sẽ không.
Nhưng mà hôm nay Mặc Vũ cùng Diệp Vi gặp mặt sao? Cô ta không nghe Mặc Vũ nói qua. Trong lòng cô ta mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng mà cô ta không có biểu hiện ra ngoài.
"Lúc trước cô vẫn luôn không nói, hiện tại muốn nói, chẳng qua cũng chỉ là nhìn trúng thân phận của Mặc Vũ mà thôi, cô vốn không yêu anh ấy."
Diệp Vi cười, giọng điệu càng khiến cô ta giận thêm: "Đừng nói với tôi có hay không có, chuyện của tôi không cần cô quản, cô chỉ cần rời khỏi A Vũ của tôi là được, hiểu không?"
Miêu Thư Nhã: "Nếu tôi không đi thì sao?"
Diệp Vi nói: "Cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ, bằng không tôi sẽ tự mình đi nói với A Vũ."
Miêu Thư Nhã cũng đoán được Diệp Vi sẽ dùng chuyện này tới uy hiếp cô ta, xác thật cô ta bởi vì chuyện này mà canh cánh trong lòng, vẫn luôn không có cách nào đối mặt với Mặc Vũ, cô ta thật sự sợ Mặc Vũ sẽ trách cô ta, nhưng hôm nay Diệp Vi dùng chuyện này tới uy hiếp cô ta rời khỏi Mặc Vũ, cô ta liền không thể tiếp tục giữ yên lặng.
"Không cần suy nghĩ, tôi sẽ tự mình nói chuyện này cho Mặc Vũ, là lỗi của tôi, tự bản thân tôi gánh chịu. Bất kể Mặc Vũ trách tôi như thế nào, tôi cũng nhận." Lần này cô ta xem Diệp Vi còn có thể dùng chuyện gì uy hiếp cô ta.
"Há, được thôi. Vậy cô đi nhanh đi, cố lên."
Diệp Vi trực tiếp cúp điện thoại.
Miêu Thư Nhã: "... ? ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip