Chương 55: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (23)




Cuối cùng Diệp Vi cũng chết rồi.

Cô bay tới giữa không trung, nghe được tiếng súng không ngừng dưới mặt đất, không cần nhìn, cô cũng biết bản thân bị bắn thành cái dạng gì, chết đến mức không thể chết thêm.

Lại một lần hoàn thành nhiệm vụ, cô bội phục trí tuệ siêu phàm thoát tục cùng dũng khí của bản thân trước một chút, rốt cuộc muốn tìm một người giống như cô vì công việc mà không sợ chết như vậy cũng quá khó tìm, kết cục bị người ta loạn súng bắn chết cũng không phải là nửa điểm thảm, nếu là lần này cũng chỉ cho cô 60 điểm, tuyệt đối cô phải khiếu nại lên trên.

Chính là bị chết quá xấu, lần này không chỉ có xấu còn đặc biệt thối, hương vị máu loãng cũng không dễ ngửi, cũng không biết tâm lý của nam chính có đủ kiên cường hay không.

Nhưng mà vấn đề hẳn là không lớn, rốt cuộc cô chính là người có thể xuống tay tàn nhẫn với nam chính, cho dù nam chính có nửa điểm tình bạn với cô chỉ sợ lúc này cũng không còn, cô có chết hay không, với hắn mà nói cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Diệp Vi rất yên tâm rời đi.

Cổ Hinh tổ trưởng đã sớm chờ ở một bên, cô ấy vẫn như cũ một bộ dáng cổ giả, nâng nâng mắt kính trên mũi, lần này cô ấy tới có chút sớm, đối với đồng nghiệp đội sổ của tổ, cô ấy sẽ dành chút sự quan tâm đặc biệt, lúc này lên tiếng đánh giá: "Không tồi."

Diệp Vi cũng cảm thấy bản thân hoàn thành nhiệm vụ không tồi, nhưng cô vẫn là khẩn trương sợ hãi vô cùng: "Cảm ơn tổ trưởng khích lệ, tổ trưởng cô cảm thấy lần này tôi có thể được đánh giá ưu tú không?"

Cổ tổ trưởng: "......"

Đây thật đúng là làm khó cô ấy, rốt cuộc thời điểm mỗi lần cô ấy xem trọng Diệp Vi, cô đều là hiểm hiểm vượt qua tiêu chuẩn chủ tuyến.

Thật sự là Diệp Vi cũng sợ, cái cảm giác cho dù cô nỗ lực cũng chỉ có 60 điểm ngược lại cũng không dễ chịu.

Cô vỗ ngực một cái, lúc này mới vội vàng mở trang thông tin cá nhân ra.

【 chúc mừng đặc phái viên Diệp Vi thành công sắm vai nữ phụ độc ác vượt qua chi nhánh cốt truyện. 】

【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%】

【Cho điểm nhiệm vụ: 100. 】

【 Chủ Thần chuyển lời: Biểu hiện công việc đặc biệt tốt, mong rằng không ngừng cố gắng. 】

Oa ――

Một trăm điểm!

Cô đã nói cô là một nhân tài mà!

Cô có thể lên trời!

...

Đừng nói, Diệp Vi khó có thể cầm được một trăm điểm, Cổ Hinh kinh ngạc, sau khi kinh ngạc chính là cao hứng và vui mừng, đã nói cô ấy sẽ không nhìn lầm, Diệp Vi chính là nhân tài mà cô ấy coi trọng!

Bởi vì biểu hiện công việc đặc biệt tốt, Diệp Vi nhận được một khoản phần thưởng giá trị xa xỉ, không chỉ có tiền cầm, còn có thể mang lương đi nghỉ phép, mặt khác chính là phân đoạn rút thăm trúng thưởng cô mong đợi nhất.

Có xác suất trăm phần trăm đoạt giải, xác suất cô rút được hệ thống y học Trung Quốc có thể lớn hơn nhiều.

Vì để rút được hệ thống ý học Trung Quốc, vì không lãng phí xác suất trăm phần trăm đoạt giải này, Diệp Vi cố ý tìm một thế giới tu tiên của đồng nghiệp đi qua đó tính một quẻ, cô tiêu mười hai đồng tiền mua một cái đại hồng bao, nghe nói vận khí lúc 12 giờ trăng tròn là tốt nhất!

Cô vội vàng đem thời gian ghi lại vào quyển sách tiểu quản gia, đến lúc đó để nó thông báo cho cô.

Đương nhiên, cô cũng không phải cái loại người đắc ý vênh váo này, vì bảo vệ thành tích đặc biệt tốt của cô, sau khi cô vội vàng làm xong những việc này, chuyện thứ nhất cô làm không phải chơi nhạc, mà là viết bài 《 phần trăm tâm đắc》, cố hòng sau mỗi một lần nhiệm vụ đều có thể một trăm phần trăm kết thúc công việc!

Cô cũng không muốn tiếp tục làm người đội sổ của tổ, chướng ngại vật trong cục.

Có điều "phần trăm tâm đắc" của cô như thế nào khiến người ta chán ghét sắp bắt đầu ――

"Tích tích ――"

Tiểu quản gia trí năng của Diệp Vi vang lên hai tiếng, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Cổ Hinh tổ trưởng gửi tin tức tới, kêu cô tới văn phòng tìm cô ấy.

Cổ tổ trưởng tìm cô làm cái gì?

Trừ bỏ giao nhiệm vụ kế tiếp, bình thường Cổ tổ trưởng sẽ không tìm cô, trừ phi là có chuyện.

Cô có chút nghi hoặc, trước tiên đem 《 phần trăm tâm đắc 》 để qua một bên, đi theo đến văn phòng của Cổ tổ trưởng.

Lúc này Cổ Hinh có chút đau đầu không thôi, bởi vì không lâu trước đó, hệ thống Chủ Thần lại gọi cô ấy qua, nguyên nhân là chủ tuyến ở thế giới nhiệm vụ Diệp Vi mới rời khỏi vậy mà lại sụp đổ rồi!

Vốn dĩ lúc trước còn rất tốt, Diệp Vi cái nữ phụ ác độc này cuối cùng tìm đường chết cho bản thân, nam chính cũng từng yêu từng hận đối với cô, cuối cùng đều quy về bình thản, hắn sẽ được nữ chính đồng hành an ủi đau lòng, lập tức liền có thể cùng nữ chính song túc song phi đại kết cục hoàn mỹ. Mà vai ác nam phụ lãnh tâm tuyệt tình càng không cần phải nói, ngay cả Diệp Vi chết ở phía dưới mí mắt của hắn ta, hắn ta ngay cả lông mày cũng không động một chút, hắn ta còn có thể bình bình tĩnh tĩnh một đường đi xuống núi, ngay cả lảo đảo một cái cũng không thấy, một chút áy náy cũng không có.

Cổ Hinh nhớ rõ thời điểm cô ấy đi đón Diệp Vi, thuận tiện nhìn xuống Mặc Vũ.

Mặc Vũ thân là nam chính là đứa con vận mệnh của thế giới này, tuy rằng hắn không thể tiếp nhận việc Diệp Vi cứ như vậy mà chết đi, còn đã từng xảy ra tranh chấp với Mặc Uyên, nhưng cũng không có đau khổ đến mức muốn chết không sống, dù sao có nữ chính có thể chữa lành vết thương ở bên người hắn, không được bao lâu là hắn có thể thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới, cuối cùng thu hoạch được cả sự nghiệp lẫn tình yêu trong cuộc đời của người chiến thắng.

Về phần những vai phụ nhỏ khác, cô ấy không cần dùng nhiều cái tâm tư kia đi chú ý, chỉ là nhìn Mặc Uyên nhiều hơn, bởi vì khí thế của Mặc Uyên cũng đủ cường đại, không thua kém với nam chính chút nào, hơn nữa cô ấy phát hiện ngoại hình của Mặc Uyên cực kỳ tuấn mỹ, nhưng khí chất lại hết sức lạnh nhạt, cả người thoạt nhìn vô cùng thâm trầm, khiến người ta mười phần không thoải mái.

Hắn ta như là một đầm nước đọng, cả người bình tĩnh không gợn sóng, phảng phất bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì cũng không thể kích thích nửa điểm gợn sóng ở trong lòng hắn ta.

Có điều như thế, nhưng cũng chỉ là một cái vai phụ mà thôi, cô ấy không quá để ý, xem qua coi như xong.

Ai biết chính vì cái vai phụ nhỏ cô ấy không để ý này, cuối cùng vậy mà hoàn toàn nhiễu loạn chủ tuyến thế giới!

"Tổ trưởng cô tìm tôi?"

"Lại đây ngồi."

Diệp Vi chớp đôi mắt ngồi xuống, từ trên gương mặt nghiêm túc không chút cẩu thả của Cổ tổ trưởng vậy mà nhìn ra thần sắc nghiêm túc, cô không khỏi có chút khẩn trương, nói: "Cổ tổ trưởng, cô tìm tôi là có chuyện gì?"

Cổ tổ trưởng thở dài, nói: "Nhiệm vụ trước đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

"... Ngoài ý muốn?"

"Đúng vậy." Cổ tổ trưởng đưa cho Diệp Vi một phần văn kiện, "Cô tự mình xem đi."

Diệp Vi cầm lấy xem xét, sau đó cả người liền không tốt.

"Tôi không đi cùng Mặc Vũ là vì cứu hắn?"

"Tôi giết Mặc Vũ thật ra là che chở cho hắn?"

"Tôi dựa vào vách tường thật ra là vì đỡ đạn cho hắn?"

"Cuối cùng tôi giết anh Hào là sợ anh Hào sẽ tổn thương Mặc Vũ? Bởi vì tôi biết bản thân sống không được, sẽ không có kết cục tốt, cho nên tiên hạ thủ vi cường?"

"Thật ra tôi là người tốt yêu Mặc Vũ tha thiết???"

Diệp Vi trợn tròn mắt, cô khi nào từ nữ phụ ác độc biến thành nữ phụ thâm tình quên mình vì người khác rồi?

Cũng may từ trên văn kiện cô đã biết được đầu đuôi câu chuyện, thì ra là sau khi cô chết, Mặc Vũ nhận định cô là một người phụ nữ hận không thể giết hắn giải mối thù, mọi chuyện cũng rất tốt, ngoài ý muốn chính là xảy ra ở chỗ Mặc Uyên đó, rõ ràng là một người lãnh tâm tuyệt tình, nhưng vẫn ở nhà xem đi xem lại video trước khi chết của cô, sau đó phát hiện "Sự thật"!

Sau đó còn đem cái "Sự thật" này nói cho Mặc Vũ.

Mặc Vũ biết "Sự thật" trong lòng tràn đầy là áy náy, hối hận, đau khổ, tuyệt vọng, hắn hận thời gian không thể quay lại một lần nữa, như vậy cho dù là từ bỏ mạng sống của chính mình, hắn cũng muốn cứu Diệp Vi!

Càng làm cho hắn đau khổ chính là, nếu không phải Mặc Uyên lần lượt nhìn băng ghi hình trước khi chết của Diệp Vi, nếu không phải Mặc Uyên phát hiện sự thật cái chết của Diệp Vi, vậy hắn sẽ vẫn luôn trách oan Diệp Vi, có lẽ thẳng đến khi chết, Diệp Vi ở trong mắt hắn, vẫn như cũ là một "Người phụ nữ điên hận không thể giết hắn" kia, cô cứ như vậy chết đi, sau khi chết còn bị hắn hiểu lầm.

Cũng chính là lúc này, Mặc Uyên nói cho hắn biết, thật ra hắn ta với Diệp Vi cũng chưa từng xảy ra cái gì, hắn ta chưa từng chạm qua Diệp Vi, mà Diệp Vi căn bản không có ý đồ câu dẫn hắn ta, bọn họ trong sạch rõ ràng, ngay cả tay cũng chưa từng nắm.

Giữa bọn họ nhiều nhất, vẫn là hắn ta lợi dụng cô.

Tuy rằng Diệp Vi ở bên cạnh hắn ta, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến hắn.

"Làm sao cậu lại biết?"

"Bởi vì tôi thích nhìn dáng vẻ đau khổ của người khác." Mặc Uyên đứng ở trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, hắn ta lảo đảo chỉ vào hồ nước, đại thụ, cùng ghế nằm, "Tôi thích ở chỗ này nhìn cô ấy, nhìn bộ dáng đau khổ của cô ấy khi nhớ anh, tôi thích dáng vẻ rõ ràng rất đau khổ của cô ấy, lại còn muốn ở trước mặt tôi giả vờ bộ dáng miễn cưỡng tươi cười."

"Cậu quả thật là kẻ điên!" Mặc Vũ tức giận không thôi.

"Tôi là kẻ điên? Anh nói tôi là kẻ điên?" Mặc Uyên giận dữ, "Người phụ nữ kia mới là người điên! Cô ấy vì anh, ngay cả mạng sống cũng từ bỏ, chẳng lẽ cô ấy không biết chỉ cần cô ấy động thủ với anh Hào, bất kể thành công hay không, cô ấy cũng sẽ chết không phải sao! Nhưng là cô ấy vẫn động thủ, cô ấy giết anh Hào, sau đó cô ấy cũng đã chết! Cô ấy lựa chọn đồng quy vu tận! So với tôi cô ấy còn điên hơn, điên tới mức ngay cả mạng sống cũng không cần! Tôi không giống với cô ấy, tôi luyến tiếc mạng sống của mình!"

Trong lòng Mặc Vũ cứng lại, hắn đau khổ che mặt, bởi vì hắn vậy mà không thể phủ nhận lời nói của Mặc Uyên.

Nhưng bất kể hắn lại đau khổ, lại hối hận, Diệp Vi cũng không quay về được.

Diệp Vi là người điên.

Hoàn toàn triệt để là một kẻ điên.

Hắn kéo khóe miệng cười một chút, cười rộ lên càng giống như là đang khóc: "Cô ấy làm sao lại ngốc như vậy, cô ấy không sợ tôi sẽ luôn hiểu lầm cô ấy sao..."

"Cô ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, nếu không phải trong lúc vô tình cậu nhìn thấy sự thật, ai sẽ biết? Sự thật sẽ chết theo cô ấy, vĩnh viễn vùi lấp dưới mặt đất."

"Diệp Vi đã chết, không ai có thể thay thế cô ấy nói cho tôi sự thật ngay lúc đó, tôi vẫn sẽ một mực hiểu lầm cô ấy, hiểu lầm cô ấy muốn giết tôi!"

"Cô ấy vì tôi mà chết, tôi lại còn đang hiểu lầm cô ấy!"

"Cô ấy vì tôi mà ngay cả mạng sống cũng không còn, nhưng tôi còn đang hận cô ấy muốn giết tôi! Tôi hận cô ấy, tôi không màng nguy hiểm đi cứu cô ấy, cô ấy lại đi nương nhờ kẻ thù, trái lại còn muốn giết tôi! Trên đời này làm sao lại có người phụ nữ tuyệt tình như vậy?"

Càng nghĩ càng đau lòng, hai mắt Mặc Vũ đỏ ngầu, toàn bộ thoạt nhìn như là ở ranh giới sắp bùng nổ.

Mặc Uyên nhìn Mặc Vũ như vậy, hắn ta cười, trên khuôn mặt tái nhợt thoạt nhìn có chút vui vẻ, quả nhiên hắn ta là một tên biến thái, thích nhìn người khác đau khổ, mà Mặc Vũ đau khổ khiến hắn ta càng thêm vui vẻ: "Mặc Vũ, anh trách móc Diệp Vi không tin tưởng anh, vậy anh đã từng tin tưởng cô ấy sao?"

... Tin tưởng? Đã từng lấy cớ này ra chỉ trích Diệp Vi, lại lần nữa bị Mặc Uyên nhắc tới.

Mặc Vũ vốn là đau khổ vạn phần bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hắn dường như đứng thẳng cũng không xong, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đâm thật mạnh vào bàn sách đen nặng nề phía sau.

Một tay hắn chống lên mặt bàn, ánh mắt nhìn Mặc Uyên như là đang nhìn một con quỷ, nụ cười trên mặt Mặc Uyên lớn hơn nữa, hàm chứa châm chọc: "Tin tưởng của anh, chẳng qua cũng chỉ như vậy, khó trách Diệp Vi lại cảm thấy tuyệt vọng về anh."

Mặc Vũ chỉ cảm thấy trong miệng tràn ra mùi vị tanh ngọt, huyệt Thái Dương của hắn nhô lên, bởi vì hàm răng cắn đến mức quá mạnh bạo, không cẩn thận đập vỡ khoang miệng, hắn đem máu trong miệng nuốt xuống, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Uyên, ngón tay bấu chặt mặt bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội, đủ để nhìn ra cảm xúc bất ổn của hắn.

Mặc Uyên nói: "Anh nói, nếu Diệp Vi dưới suối vàng có biết, biết được sau khi cô ấy chết anh còn đang hiểu lầm cô ấy, có thể nói là không có chút tin tưởng nào với cô ấy, cô ấy có thể rất vui vẻ hay không?"

Mặc Vũ: "..."

Mặc Vũ á khẩu không trả lời được.

Hắn sờ vào vị trí nơi trái tim, chỉ cảm thấy nơi đó trống rỗng không có thứ gì.

Hắn lại một lần nhớ tới chiều hôm đó Diệp Vi nói thất vọng về hắn, nhớ tới Diệp Vi nói với hắn là cảm thấy rất tuyệt vọng về thế giới này, rõ ràng yếu ớt, tham lam, tùy hứng, keo kiệt, nhưng cô vì hắn, ngay cả mạng sống cũng không còn.

Hắn đau khổ lại tuyệt vọng nhắm mắt lại, trước mắt lại xuất hiện bộ dáng Diệp Vi nằm trong vũng máu, một thân váy trắng kia của cô bị nhuộm thành màu đỏ, tóc dài đen nhánh mềm mại bị máu loãng đọng lại, bẩn vô cùng, còn khó ngửi, nếu Diệp Vi còn sống, khẳng định không thể nhìn bản thân như vậy, dù sao cô yêu sự sạch sẽ như vậy, còn yêu cái đẹp, cô sẽ sợ tới mức oa oa kêu to...

Hắn đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian ở đại học cùng Diệp Vi đi ra ngoại thành dạo chơi, lúc đó hắn quên mang thảm, rõ ràng ngồi trên mặt cỏ xanh mượt rất thoải mái, nhưng cô không muốn, càng muốn hắn cởi áo ra để lót cho cô, vô cùng yếu ớt, tùy hứng nói cô sợ bẩn sợ côn trùng, làm bạn trai liền phải bảo vệ cô.

Lúc ấy hắn cười nói được, nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Những câu chuyện trong quá khứ xa xôi đó lại lần nữa hiện lên ở trước mắt, dường như muốn đè sập hắn!

Hắn phịch một tiếng quỳ xuống đất, không có một giờ phút nào so với giờ phút này càng rõ ràng nhận thức được, thì ra người đáng giận nhất, chính là hắn!

...

Diệp Vi xem đến đây: ...

Cổ tổ trưởng cũng là một lời khó nói hết: ...

Lông mày của Diệp Vi nhăn thành một đoàn: "Rõ ràng trong cốt truyện chính cũng là nữ phụ ác độc không cẩn thận chặn lỗ súng, đúng không? Làm sao tới phiên tôi thì lại là cố ý chứ?"

Cổ tổ trưởng: "..."

Diệp Vi vội muốn chết, "Hai người này làm cái quỷ gì vậy, tôi chỉ là một nữ phụ chọc cho người ta chán ghét để tìm một con đường chết mà thôi, chẳng lẽ là do tôi biểu hiện chưa đủ sao? Đem tôi nghĩ đến cũng quá cao thượng rồi đi, tôi là cái loại người quên mình vì người khác như này sao! Đương nhiên không phải a!"

Cổ tổ trưởng: "..."

Thật ra Cổ tổ trưởng cũng có chút tò mò: "Cô xem bọn họ vì cô như vậy, trong lòng cô không có cảm giác gì sao?"

Diệp Vi nghi hoặc một chút: "Cảm giác gì? Không thể hiểu được? Thật sự quá không thể hiểu được, đầu óc của hai người này có bệnh?"

Cổ tổ trưởng: "..."

Rất tốt, không hổ là nhân tài cô ấy coi trọng, quả nhiên đủ lãnh tâm tuyệt tình, là hạng người lục thân (*) không nhận.

(*) Lục thân: Bao gồm anh, em, bố mẹ, vợ, con.

Thôi được rồi.

Tiếp tục xem đi.

...

Buổi tối Miêu Thư Nhã làm một bàn ăn ngon, tất cả đều là đồ Mặc Vũ thích ăn ―― Mặc Vũ vẫn là thuê một phòng ở gần công ty, hắn không thích ở lại trong phòng Mặc Sĩ Tông sắp xếp an bài, hắn cảm thấy quá kỳ lạ.

Đáng tiếc chờ đến lúc đồ ăn đều lạnh, cũng không thấy Mặc Vũ trở về, gửi tin nhắn cho hắn cũng không có phản hồi, gọi điện thoại không nhận, Miêu Thư Nhã còn sợ Mặc Vũ có phải lại bị bắt cóc hay không, sợ tới mức thiếu nữa chút cô ta đã liên lạc Mặc Sĩ Tông đi tìm người.

Liền ở ngay lúc này, Mặc Vũ đã trở về.

Chỉ là khuôn mặt hắn tái nhợt, hai tròng mắt đỏ ngầu, hai mắt dại ra, thoạt nhìn dường như vừa chịu một đả kích thật lớn, Miêu Thư Nhã hoảng sợ, vội vàng đi lên dìu hắn: "Mặc Vũ, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Thân thể Mặc Vũ chấn động, phản xạ có điều kiện tránh khỏi đụng chạm của Miêu Thư Nhã, còn có chút nghi hoặc nhìn cô ta: "Làm sao cô lại ở chỗ này?"

Miêu Thư Nhã: "..."

Miêu Thư Nhã có chút xấu hổ giải thích nói: "Em tan tầm sớm, thấy anh gần đây hơi gầy, cho nên tới đây làm chút đồ ăn ngon cho anh."

Ánh mắt Mặc Vũ nhìn bữa tối phong phú trên bàn, việc đầu tiên hắn nghĩ tới là Diệp Vi, Diệp Vi là một người ham ăn, nếu cô thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, khẳng định sẽ cao hứng đến mức kêu to, nhưng Diệp Vi chết rồi, vì cứu hắn mà chết, muốn ăn cũng không được.

Ngực hắn lại âm ỉ tê rần, không cần mạng người, nhưng lại có thể tra tấn hắn đến sống không bằng chết.

"Không cần."

"... Anh, có phải tâm tình anh không tốt hay không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Miêu Thư Nhã đè xuống khổ sở dưới đáy lòng, thử hỏi.

"Thư Nhã, về sau cô không cần tới đây."

"Làm, làm sao vậy?" Miêu Thư Nhã cực kỳ kinh ngạc, vì sao Mặc Vũ lại đột nhiên nói những lời này? Rõ ràng cô ta cảm giác được Mặc Vũ có chút thích cô ta a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta thật sự là không biết làm sao vậy, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, cô ta tới Mặc Vũ cũng sẽ không đuổi cô ta đi, tại sao lần này có thể nói ra lời nhẫn tâm tuyệt tình như vậy? Nếu là trước đây cô ta có khả năng không nói hai lời liền đi, nhưng là sau khi Diệp Vi chết, cảm xúc của Mặc Vũ vẫn luôn không tốt, cho nên cô liền nhịn không được quan tâm hắn nhiều hơn một chút.

Hắn nói những lời này, giống như là đang tạm biệt.

"Anh nói cho em đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không nói rõ, trong lòng em sẽ không buông xuống được, cho em một lý do."

Mặc Vũ im lặng trong chốc lát, mở to hai mắt đỏ bừng nói: "Diệp Vi chưa từng nghĩ tới muốn giết tôi, cô ấy là vì cứu tôi mà chết."

Miêu Thư Nhã ngẩn người, không dám tin hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

"Tôi cũng là mới biết được, thì ra là thời điểm tôi đi cứu cô ấy, đã trúng mai phục của đối phương, nếu không phải cô ấy, không phải cô ấy cố ý làm bộ muốn giết tôi, thật ra là vì ngăn trở họng súng đối diện với tôi ở phía sau cô ấy, lúc ấy rất có thể tôi đã chết."

Miêu Thư Nhã kinh hãi, tại sao cô ta cảm giác không hiểu được những lời này của Mặc Vũ chứ? "Anh nói Diệp Vi...Giết anh là vì muốn cứu anh? Làm sao mà anh biết được?"

Cô ta căn bản không thể tin Diệp Vi sẽ vì Mặc Vũ mà không muốn sống, Diệp Vi ở trong trí nhớ của cô ta, trừ bỏ diễu võ dương oai, chính là đối chọi gay gắt với cô ta, hoặc là lại giở trò chơi xấu cô ta... Diệp Vi như thế, lại vì Mặc Vũ mà ngay cả mạng sống cũng từ bỏ sao?

Thế nhưng khi nhìn vẻ mặt của Mặc Vũ, căn bản không giống như là giả, nếu không phải chứng cứ vô cùng xác thực, cũng sẽ không lừa được Mặc Vũ.

Mặc Vũ đã không muốn nói thêm gì nữa: "Cô đi đi, hôm nay tôi thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi."

Trong lòng Miêu Thư Nhã hoảng hốt, cô ta đột nhiên cảm thấy đến giờ phút này Mặc Vũ cách cô rất xa, cô kéo Mặc Vũ lại, một đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, cô hy vọng hắn có thể nói chút gì khác, ít nhất giống như lúc trước, để cô chăm sóc hắn, mà không phải đuổi cô đi, thậm chí còn nói ra lời vô tình không muốn cô ở lại.

Mặc Vũ không quay đầu lại, âm thanh lãnh lãnh đạm đạm: "Cô đi đi, Diệp Vi sẽ không thích, trong nhà có người ngoài."

Câu nói này quét một cái khiến cho sắc mặt Miêu Thư Nhã trắng bệch, đôi tay kéo Mặc Vũ của cô buông lỏng, cánh tay bất lực rũ xuống, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh Mặc Vũ đang cự tuyệt cô ta, hắn muốn cô về sau không cần xuất hiện ở trước mặt hắn lần nữa, không cần quấy rầy không gian của hắn và Diệp Vi.

Miêu Thư Nhã chỉ cảm thấy ngực đau nhức, nhịn rất lâu mới không để cho bản thân bật khóc.

Mặc Vũ đứng một lát, "Thật xin lỗi." Hắn lập tức trở về phòng, không quay đầu lại.

Miêu Thư Nhã đứng ở phòng khách một lát, ánh đèn trắng bệch lẻ loi sáng lên, mắt cô ta nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, thê lương cười một tiếng, cô ta biết, cô ta vĩnh viễn cũng tranh không nổi với Diệp Vi.

Cô ta vốn dĩ không phải người thích khóc, cũng không phải người sẽ khóc, từ nhỏ cô đã biết phải kiên cường, muốn cái gì, cũng phải tự mình đi tranh đoạt, cho nên mới liều mạng làm việc, đến khi phát giác bản thân thích Mặc Vũ, cô liền thử nghiệm muốn đến gần hắn, cô không e ngại tình yêu, ngược lại, cô ta mong đợi mười phần.

Nhưng mà bây giờ, tình yêu cô ta mong chờ đã không còn.

Cô ta đứng ở phòng khách không biết bao lâu, lâu đến nỗi hai chân cũng hơi choáng, cửa phòng đóng chặt vẫn chưa từng mở ra, cuối cùng cô cầm lấy túi xách trên sô pha, rời đi.

Một bàn mỹ thực kia, hoàn toàn để lạnh, cuối cùng bị đổ vào thùng rác.

...

"Đừng đi, cô đi cái gì? Thân là nữ chính làm sao mà một chút kiên trì cũng không có? Sao lại có thể bị chút khó khăn này đánh bại!" Diệp Vi cũng sắp vội muốn chết, mắt thấy Miêu Thư Nhã cùng Mặc Vũ càng đi càng xa, cô thở phì phò trách móc nói, "Tổ trưởng, đôi nam nữ chính này rất có thể không phải là tình yêu đích thực, nếu là tình yêu đích thực, ngay cả sơn băng địa liệt cũng sẽ không để cho bọn họ tách ra được!"

Cổ tổ trưởng: "..."

Đương nhiên đây căn bản không phải trọng điểm mà Diệp Vi quan tâm, cô thật cẩn thận: "Thế giới trước sụp đổ rồi, công trạng của tôi..."

Cổ tổ trưởng nói: "Sẽ không, đây là hệ thống quyết định tại thời điểm cô hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không ảnh hưởng tới công trạng của cô, nhưng quả thật cốt truyện sụp đổ là do cô, đến lúc đó sẽ trừ một chút tiền thưởng của cô, coi như xử phạt."

Diệp Vi nhẹ nhàng thở ra, không trừ công trạng của cô là được, chỉ là chút tiền thưởng, dù sao cô có rất nhiều tiền, không sợ.

Cổ tổ trưởng nói: "Cũng là vận khí của cô tốt, chỉ là cốt truyện sụp đổ, thế giới còn chưa sụp đổ, cho nên nhiệm vụ lần sau cô cần phải chú ý!"

Diệp Vi lập tức bảo đảm nói: "Tổ trưởng cô yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ xấu xa triệt để, tàn nhẫn đến mức khiến mọi người đều phải phẫn nộ, tuyệt tình đến mức lục thân không nhận, bảo đảm sẽ không cho người khác cơ hội thừa dịp lần nữa."

Cổ tổ trưởng vừa lòng gật gật đầu: "Được, cô có cái giác ngộ này là tốt rồi."

Nhưng mà Diệp Vi còn có một nghi hoặc: "Tổ trưởng, tôi không hiểu rõ lắm, không phải nói nếu cốt truyện sụp đổ, thế giới này cũng sẽ sụp đổ theo sao? Vì sao hiện tại cốt truyện sụp đổ rồi, nhưng là thế giới này lại không có sụp đổ chứ?"

Cổ tổ trưởng nâng nâng mắt kính, vì sao không sụp đổ? Đương nhiên bởi vì tại thế giới đó tạo ra một cốt truyện mới.

Về phần thế giới có bộ dạng mới như thế nào, kia thật đúng là khó nói.

Bởi vì không chỉ có cô ấy không biết, ngay cả hệ thống Chủ Thần cũng không thể đoán trước.

"Chuyện không nên hỏi cô đừng hỏi nhiều."

"Được rồi."

Chỉ cần không trừ điểm của cô, cái gì cũng được.

Diệp Vi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lúc trước tôi sợ nam chính không đủ kiên cường, ảnh hưởng tới công trạng của tôi, hiện tại tốt rồi, nam chính đủ kiên cường, nhưng đáng tiếc quá tự tin."

Cổ tổ trưởng: ... Quá tự tin???

Diệp Vi: Có đôi khi, người tự tin quá cũng không phải chuyện gì tốt đẹp a.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip