Chương 101 : Mối tình đầu yêu tinh (2)
Lầu dạy học phía Tây, giữa trưa.
Kỷ Lưu Cảnh che lại bộ đồ đồng phục bị người xé nát, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu, không biết bị vấp phải cái gì mà trực tiếp quỳ trên mặt đất. Dưới cơn đau đớn, nước mắt cố nén của cô không tự chủ được rơi xuống.
Cô run run bả vai, cúi mặt xuống đất khóc đến tê tâm phế liệt, hoàn toàn không biết vì sao mình lại gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng vận mệnh thế này có phải là do cô muốn đâu, vì sao bọn họ còn đối xử với cô như vậy?
Quá đáng, quá đáng, thật sự quá quá đáng....
Không cam lòng, không cam lòng, thật sự rất không cam lòng....
Nếu, nếu có người có thể....
"Trốn ở chỗ này là có thể xong việc sao?" Một giọng nói lãnh đạm bình thản đột nhiên vang lên sau lưng, Kỷ Lưu Cảnh cả kinh vội vàng quay đầu lại, tay chống đất bởi thế mà đột nhiên mềm nhũn, dẫn đến cả người đều té ngã.
Đứa nhỏ này, thật đúng là một con thỏ con nhút nhát.
Con ngươi đen giấu dưới cặp kính đen của Lăng Mộ Ngôn xẹt qua một tia hứng thú, sau đó, màu mắt càng phát ra đen trầm, phảng phất như có sóng ngầm xô đẩy ở dưới sâu đáy mắt, hơi thở đen tối nguy hiểm chớp mắt mà qua. Cậu quỳ một chân, nhìn thẳng vào cô thiếu nữ chật vật, giọng điệu bình tĩnh hỏi, "Cam lòng sao? Bọn họ đối xử với cậu như vậy, mà cậu vẫn như trước không muốn trả thù sao?"
Kỷ Lưu Cảnh cúi đầu để người không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng tay cô đã nắm chặt lại thành quả đấm.
"Bởi vì cậu thay thế được các cô gái đó, trở thành món đồ chơi tư nhân của hội trưởng, cho nên các cô gái đó mới ghen tị, mới bắt nạt cậu đó...." Giọng nói u u như ác ma thở dài, dẫn người từng bước đi vào hồ sâu, "Sau này sẽ càng ngày càng thảm hơn, cho dù là như vậy, bạn học Kỷ cũng sẽ không sinh ra thù hận sao?"
"Đừng nói, đừng nói nữa, lớp trưởng!" Kỷ Lưu Cảnh che kín lỗ tai, điên cuồng lắc đầu, "Xin cậu đừng nói nữa, tôi, tôi không thể...!"
"Cậu có thể, Kỷ Lưu Cảnh." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng chuyển đầu cô lại, đối mặt với mình, đôi mắt đen sương mù mờ mịt bị giấu sau thấu kính lóe ra tia sáng yêu dã, sâu thẳm như lốc xoáy ma quỷ, dụ dỗ người ta dù có rơi tan xương nát thịt thì vẫn như cũ không thể tự kiềm chế cam nguyện sa đọa.
Lần đầu tiên nhìn rõ Lăng Mộ Ngôn như vậy, trong đôi mắt màu lục sạch sẽ trong veo của Kỷ Lưu Cảnh còn dính nước mắt, nhưng vẫn kinh ngạc không nhúc nhích nhìn cậu.
Đôi mắt kia, đôi mắt kia.... Thật xinh đẹp....
Vì sao, lớp trưởng lại cố ý che dấu nó cơ chứ?
Hơn nữa.... Ánh mắt rất đỗi quen thuộc, hình như đã gặp ở nơi nào rồi....
Ở nơi nào.... Đâu?
"Tôi biết cậu không cam lòng, Lưu Cảnh." Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng bưng lấy mặt cô, thanh âm phát ra càng mềm nhẹ mà lại ma mỵ, "Nói cho tôi biết, có phải hay không?"
Trong nháy mắt, Kỷ Lưu Cảnh có chút mất hồn, không có ý thức gật đầu.
Báo thù.... Không sai, cô muốn báo thù....
Lăng Mộ Ngôn vừa lòng thu hồi tay lại, cậu đẩy đẩy cặp kính đen quê mùa, mỉm cười với Kỷ Lưu Cảnh, phảng phất lại khôi phục lại hình tượng mọt sách trước kia....
"Vậy bạn học Kỷ có muốn theo tôi không?"
Kỷ Lưu Cảnh mặt đầy mờ mịt nhìn lại, đôi mắt lục trong veo như phỉ thúy phản chiếu khuôn mặt không rõ của cậu thanh niên, sau đó....
Chậm rãi nở nụ cười, ngây thơ mà lại rực rỡ.
Hình như, đã có cái gì đó hỏng mất rồi....
(Editor: Và thế là nữ chính cũng biếи ŧɦái theo luôn =_=)
Ánh trăng như nước, sao sáng mờ mờ.
Gió lạnh quét qua áo gió, chỉ nghe thấy tiếng ào ào rung động của góc áo, cái áo gió màu đen trên người thiếu niên tung bay tùy ý, chỗ cổ không cẩn thận lộ ra làn da trắng nõn tỉ mỉ đẹp như ngọc trai. Thanh nhã như ánh sao, mái tóc đen nhỏ vụn của cậu hơi hơi phấp phới, sáng bóng như tơ lụa. Con ngươi đen yêu dã như mã não của cậu thiếu niên không mang chút cảm tình nhìn chăm chú vào người trước mắt, cặp súng đen trắng trong tay lóe ra dưới ánh trăng, mang theo ngạo khí lạnh thấu xương.
"Mày là.... Anh Mộc?"
Thấy cặp súng đen trắng đặc biệt trong tay cậu, người đàn ông lúc trước còn cố tỏ vẻ trấn định, nhất thời sắc mặt thay đổi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống. Không, không có khả năng, vì sao sẽ là anh Mộc được?! Nhà họ Lăng cư nhiên tàn độc như vậy, phái sát thủ số một đến đuổi gϊếŧ ông!!
"Lúc phản bội nhà họ Lăng thì ông hẳn đã có giác ngộ rằng mình sẽ bị đuổi gϊếŧ rồi, quý ngài ạ."
Giọng nói của thiếu niên lạnh bạc đến tàn khốc, đôi mắt đen u lãnh cao quý của cậu lóe ra tia sáng yêu dị, dường như mọi chuyện chỉ là trò đùa trong đáy mắt, khiến cậu thoạt nhìn càng giống Ma Vương bễ nghễ thiên hạ.
"Không, đó không phải là do tôi sai!" Chỉ cần nghĩ đến chuyện không có người nào sau khi thấy được sát thủ số một của nhà họ Lăng "anh Mộc" là có thể trở ra toàn thân, người đàn ông không khỏi run rẩy cả người, ông như phát điên gào lớn, "Đều là do nhà họ Lăng các người không tốt, toàn bộ đều là lỗi của các người! Nếu không phải nhà họ Lăng các người quá mức không coi ai ra gì...."
.... Pằng!
"Kiên nhẫn của tôi chưa bao giờ đủ để nghe xong một hồi giải thích đâu, thưa ngài." Thiếu niên nhìn người đàn ông che ngực từ từ ngã xuống, trên mặt còn lưu lại vẻ không thể tin, chậm rãi cười, nhất thời tạo nên bức tranh cuộn sặc sỡ vạn màu mà tĩnh lặng, ngay cả giọng nói cũng tự lây nhiễm màn mưa bụi sương mù chốn Giang Nam, "Kiếp sau, nhớ thu hồi mấy lời vô nghĩa kia, lưu trữ thời gian để chạy thoát thân đi."
Dừng một chút, cậu lai cong đôi môi đỏ yêu dã như hoa hồng lên, mắt phượng tà tà mang theo kiêu ngạo khiêu khích liếc sang góc trái bên trên, "Huống chi, tôi ghét nhất.... Là kẻ phản bội đầu nhập vào Heath Voight."
Pằng....
Lỗ kim trên đầu máy theo dõi bị viên đạn lóe ánh sáng lạnh đâm thật sâu vào trong tường, hình thành nên vết đạn thâm đen.
....
"Hắn chính là anh Mộc?"
Ludwig buồn ngủ mông lung im lặng nhìn hình ảnh cậu thiếu niên tươi cười khiêu khích như yêu tinh cuối cùng dừng trên màn hình, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Hắn liếm liếm khóe môi đỏ tươi, tươi cười ôn nhu trên mặt càng lúc càng lớn, vặn vẹo thành ý cười bệnh hoạn, màu mắt cũng dần dần nhiễm lên màu hồng của máu, toàn thân không chế không được run cả lên.
Sợ hãi? Không, sao có khả năng, này rõ ràng là....
Tâm trạng hưng phấn mỗi khi phát hiện ra con mồi phù hợp a!
Hahahahahahahahahahahahahahahahaha! Cậu đây là đang khiêu khích hắn sao, thú vị, thật sự quá thú vị rồi!
Trên gương mặt tuyệt mỹ yêu dã của Ludwig hiện lên vẻ say mê điên cuồng, hai tay chống mặt bàn, đứng thẳng người dậy. Quá tốt, cuối cùng cũng phát hiện một món đồ chơi khiến thế giới trở nên không còn nhàm chán như vậy, thật sự quá tốt rồi!!
"Này, chúng ta có thể đứng lên rồi sao?" Nhận trách nhiệm làm bối cảnh, hơn nữa cả người còn lõm vào trong tường, Adonis hữu lực vô khí nhỏ giọng hỏi.
Đồng dạng bị quăng vào tường nhưng may mắn chỉ quỳ rạp trên mặt đất, thanh niên tóc vàng mặt không cảm xúc trả lời, "Nếu cậu còn muốn lại bị ném vào trong tường thì cứ việc." Hiện tại gia chủ đang hưng phấn, vẫn nên tiếp tục im lặng làm cảnh thì tương đối an toàn hơn.
".... Sarxiro, vì sao người gọi gia chủ dậy là cậu mà tôi lại bị thương nặng hơn cậu thế?"
Sarxiro mặt vẫn không biểu tình như trước, "Bởi vì tôi tránh được khá xa." Không giống tên ngốc nào đó biết rõ gia chủ hay nổi giận khi rời giường mà vẫn không nhận ra nguy hiểm.
Adonis: "...."
Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị tên bạo quân thần kinh quỷ súc thuộc tính S này gϊếŧ chết mất thôi.... Còn là chết không nhắm mắt nữa kia _(:3"<)_
(Editor: Các bạn thấy không? Đến chọn chủ thì cũng phải có mắt nhìn. Bằng không.... Trường hợp của Adonis là ví dụ tiêu biểu cho tương lai đau khổ của các bạn.)
Ludwig dần dần thu liễm hơi thở điên cuồng, khôi phục lại hình tượng ôn nhu vô hại. Hắn xoay người, tươi cười mang tính bắt buộc ra lệnh, "Adonis, tra toàn bộ tư liệu về cái người gọi là 'anh Mộc' này cho tôi. Sarxiro, trong vòng 3 ngày, cậu phải dẫn được hắn đến trước mặt tôi."
Quả nhiên, rút từng cái gai trên hoa hồng, sau đó lại xé nát từng cánh hoa.... Mới là chuyện hắn thích làm nhất ahahahahahaa ~!
Adonis gian nan rút người ra, nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên, ".... Gia chủ trứng thối, người kia là anh Mộc a! Là thanh kiếm sắt bén hình người của nhà họ Lăng 'anh Mộ sương mù' đó! Không phải lúc trước đã dùng hết cách để tra rồi sao, ngay cả người nhà họ Lăng cũng rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn, làm sao mà tra được toàn bộ tư liệu cho anh a!!"
(Editor: Gọi là 'anh Mộc sương mù' vì hầu như chưa có ai từng thấy gương mặt thật của Mộ Ngôn trong vai trò anh Mộc. Người thấy được đều đã bình an xuống địa ngục rồi.)
Sarxiro nhanh chóng đứng thẳng người dậy, giọng điệu bình thản lải nhải, "Gia chủ, không có khả năng làm được đâu, hết hy vọng đi. Ngay cả một chút manh mối về anh Mộc mà tôi cũng tìm không ra, huống chi là tìm được người này, càng miễn bàn tới chuyện dẫn một vũ khí hình người về đây."
Ludwig đột nhiên thu hồi tươi cười, độ cong khóe miệng băng lãnh mà tà nịnh, "Hửm?"
".... Dạ!" x2
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip