Chương 105 : Mối tình đầu yêu tinh (6)

"Mộ Mộ, tôi muốn mượn quyển sách này ~"

Trong thư viện, Ludwig tiện tay cầm lấy một quyển sách ngồi xuống trước mặt người quản lý sách báo đang cúi đầu không biết viết cái gì, cười nhẹ nhàng nói.

Mà người quản lý cũng không ngẩng đầu lên, đẩy đẩy cặp kính đen sắp che khuất mặt, giọng điệu bình thản nói, "A, mời chờ một lát."

Chán ghét không được người ta để ý, Ludwig tỏ vẻ mất hứng mười phần, "Mộ Mộ đang bận cái gì sao, vì sao không thể giúp tôi trước ~?"

Giọng điệu của Lăng Mộ Ngôn vẫn cực kỳ lãnh đạm như trước, "Tôi đang đợi anh đến lúc nào mới có thể xóa cái tên thân mật ghê tởm kia đi."

[Đúng đấy, đúng đấy, cái tên Mộ Mộ này là anh có thể gọi sao?!] 001 hồi lâu không xuất hiện đột nhiên lên tiếng, phẫn nộ đến mức giơ chân ở trong đầu Lăng Mộ Ngôn, [Dám nhúng chàm cái tên thần thánh như vậy, đi tìm chết đi, tìm chết đi, tìm chết đi!!]

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng ngòi bút lại, mặt không đổi sắc hỏi, "001?"

[Huhuhu, nam thần, người ta cuối cùng cũng trở lại rồi! Có nhớ 001 hay không ~ (lăn lộn)]

"Ngượng ngùng, hoàn toàn không có."

[.... Hừ, biết ngay là Ngôn Ngôn anh luôn thích đả kích người ta mà, người ta mới sẽ không nhu nhược bị đánh đổ như vậy đâu ≥▼≤]

"Thế nào, cấp trên triệu hồi bạn là có chuyện gì sao?"

[Haha, biết ngay Ngôn Ngôn lo lắng cho tôi mà ~!] 001 nhất thời lên mặt, [Yên tâm đi, tuy rằng lúc trước tôi có vi phạm quy định, truyền tống anh đến sân huấn luyện trước, nhưng cấp trên cũng không trừng phạt tôi, dù sao Ngôn Ngôn vốn là đại thần công lược đứng đầu Bảng Vàng trong không gian hệ thống chúng tôi ~ Chúng ta lại là cặp đôi hợp tác kim bài, Chủ Thần đương nhiên sẽ châm chước một chút (*/w*)]

Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, giọng lại không tự chủ được thoải mái hơn một ít, "Ai là cặp đôi hợp tác kim bài với bạn, hửm?"

001 nói với tốc độ cực nhanh, [Linh hồn của chúng ta đã buộc định vào nhau, đương nhiên Ngôn Ngôn là người hợp tác với tôi rồi ~ Muahaha, Ngôn Ngôn, anh không thoát khỏi tôi được đâu, hết hy vọng đi!]

Lăng Mộ Ngôn không nói gì thêm, chỉ là khóe môi lại không tự chủ được nhếch nhếch về phía trên.

"Cái tên Mộ Mộ này không dễ nghe sao?" Ludwig nằm nửa người lên mặt bàn, lấy tay chống đầu, cười nhẹ nhàng, "Đây là vì biểu đạt tình hữu nghị tốt đẹp của chúng ta nên mới cố ý nghĩ ra đấy, trước kia nhất định không có ai gọi cậu như vậy đi?"

Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng liếc hắn, "Anh cho rằng tôi sẽ tin anh?"

Ludwig bất đắc dĩ buông tay, trên khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ tràn ngập ôn nhu yêu chiều, "Heath Voight đã đưa ra điều kiện hòa đàm với nhà họ Lăng rồi nha, đã có thành ý như thế sao Mộ Mộ còn chưa tin?"

"Nhưng nhà họ Lăng vẫn chưa đáp lại, không phải sao?" Cậu cong khóe môi lên thành độ cong vừa lạnh bạc lại mỉa mai, trên cặp kính bịt kín một tầng sương trắng thản nhiên, "Vậy mà anh vẫn không rõ sao? Không có một ai tin anh cả, Ludwig Heath Voight."

"Các người nghĩ nhiều quá rồi, ai." Ludwig hoàn toàn không giận, thở dài khe khẽ, phảng phất như thật sự rất buồn rầu, "Rõ ràng là nhà họ Lăng các người vẫn luôn khiêu khích Heath Voight, vì sao lại làm như Heath Voight luôn bắt nạt các người không bằng?"

"Chủ lực khiêu khích" tháo kính mắt xuống, chậm rãi lau kính, sau đó cười như không cười liếc thanh niên nào đó giả trang thiên sứ, "Nói như thể người luôn đi đào góc tường nhà họ Lăng không phải là anh không bằng."

Tươi cười của Ludwig càng ngày càng ôn nhu, "Mộ Mộ chú ý đến tôi như vậy, thật là được sủng mà kinh a."
"Không quan tâm anh đến cùng có mục đích gì, tóm lại nhà họ Lăng không thể hòa giải với Heath Voight, hết hy vọng đi."

"Không sao, dù sao tôi cũng không ôm hy vọng gì, chỉ là rất muốn làm bạn bè với Mộ Mộ ~" Giọng nói của Ludwig vừa ôn nhu lại nhẹ nhàng, "Hay là Mộ Mộ đến Heath Voight của chúng tôi đi? Tôi cho cậu quyền tự do ~"

Lăng Mộ Ngôn cười lạnh, môi mỏng khẽ nhúc nhích, lãnh ngạo vô tình hộc ra hai chữ, "Nằm mơ."

Ludwig hơi hơi cúi thấp người xuống, cự ly cách Lăng Mộ Ngôn càng ngày càng gần, mặt đầy ai oán nói, "Thật không công bằng ~ Rõ ràng Mộ Mộ đã biết rõ tôi là ai, nhưng ngay cả địa vị thật sự của Mộ Mộ ở nhà họ Lăng, tôi lại đoán không ra ~"

"Không phải anh đã biết rồi sao, chuyện tôi là anh Mộc." Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không bị áp bách, lười biếng liếc mắt nhìn hằn, hơi nhướn mắt phượng lãnh mị mê người, "Địa vị của anh Mộc trong nhà họ Lăng, anh thật sự không rõ sao?"
"Nhưng.... Mộ Mộ mang họ Lăng a ~" Ludwig bị ánh mắt ẩn chứa phong tình vạn chủng kia làm rung động trong lòng, tươi cười trên mặt càng thêm nhộn nhạo, "Tôi không cảm thấy với tính cách của Mộ Mộ, sẽ nguyện ý dùng tên giả ~"

Quả nhiên, thế gian này chỉ có dung mạo của Mộ Mộ là có thể sánh ngang với hắn hahaa ~

"Sao anh biết?" Lăng Mộ Ngôn kiêu ngạo nhếch môi cười, giọng nói như ngọc nát trong tuyết, sương mù trong mưa, "Có điều về điểm này.... Tôi đích thực khinh thường dùng tên giả, thì tính sao?"

"Ở nhà họ Lăng, người có thể dùng họ 'Lăng' này, nhất định phải có huyết thống với nhà họ Lăng, cho nên...." Ludwig hơi hơi nheo cặp mắt màu lam bí hiểm, "Mộ Mộ, nhất định cũng có huyết thống nhà họ Lăng đi?"

Lăng Mộ Ngôn cười nhẹ nhàng một tiếng, cũng không phủ nhận.
"Quả nhiên, tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Mộ Mộ ~" Ludwig mờ ám sát vào người cậu, "Vô luận là cơ thể.... Hay là tính cách, tất cả mọi thứ.... Đều làm tôi cảm thấy hưng....."

.... Bốp!

Một quyển từ điển thật dày không chút lưu tình đập thẳng vào gương mặt yêu nghiệt động lòng người kia của Ludwig, Lăng Mộ Ngôn tươi cười yêu dã mị hoặc, giọng nói quả thực ngọt ngào đến chết người, chỉ nghe cậu mềm nhẹ nói từng chữ, "Biến, thái, mau, cút."

Ludwig: "...."

Hắn xoa xoa mặt, suýt nữa đã nhăn mặt lại thành một cục, "Mộ Mộ, cậu ra tay thật ác, là vì ghen tị dung mạo của tôi sao?"

"Đầu tiên, da mặt của anh đã dày đến mức ngay cả từ điển cỡ này đập lên cũng không nát." Lăng Mộ Ngôn chậm rãi cầm lại cuốn từ điển, vẻ mặt còn ghét bỏ lấy khăn nghiêm túc lau bìa sách, "Thứ hai, tuy rằng tôi không tự kỷ như anh, nhưng tôi tự nhận mình đẹp hơn anh nhiều, cho nên hoàn toàn không cần thiết phải đi ghen với một tên ngu xuẩn có diện mạo quá mức thuần khiết lương thiện."
Ludwig: "...."

"Mộ Mộ không sợ tôi nổi giận sao, tôi mà giận...." Ludwig ngoài cười nhưng trong không cười, "Hậu quả rất nghiêm trọng đó?"

"Sợ anh?" Lăng Mộ Ngôn nhất thời rục rịch đứng lên, hơi nhướn cặp mắt phượng tràn ngập khiêu kích và du͙ƈ vọиɠ chiến đấu, "Có giỏi thì anh thực sự đánh với tôi một trận, đừng có làm rùa đen rút đầu nha?"

Ludwig buồn rầu tiếp tục xoa mặt, "Vì sao Mộ Mộ luôn tôn trọng bạo lực như vậy chứ? Sống hòa bình hữu nghị như bây giờ không tốt sao?"

"Hoàn, toàn, không, tốt." Thiếu niên đã bị gây rối nhiều ngày vẫn bình thản trả lời, "Hơn nữa, tôi cũng chưa từng cảm thấy mình rất hữu nghị với anh."

"Mộ Mộ ~"

"Biếи ŧɦái, anh có thể bình thường chút được không?" Lăng Mộ Ngôn hơi run rẩy khóe miệng, mặt đầy ghét bỏ, "Còn làm nũng nữa, không thấy ghê tởm à?"
Tươi cười trên mặt Ludwig cứng đờ, sát khí nhất thời lan tràn xung quanh.

Lăng Mộ Ngôn giơ lên tươi cười nháy mắt yêu diễm diêm dúa khó có thể tin, lật tay một cái, liền giơ cặp súng nhanh chóng nhắm ngay vào Ludwig.

Vì thế, cuộc chiến giữa hai người lại thăng cấp như vậy đấy.

.... Đương nhiên còn có tiếng gầm gừ quen thuộc trước sau như một từ ngoài cửa truyền vào "Lại đánh nữa thì tài chính sẽ thật sự thiếu hụt đấy, gia chủ trứng thối!!".

"Thật khéo a, Mộ Mộ, chúng ta lại gặp nhau rồi ^_^"

Lăng Mộ Ngôn im lặng nhìn tên đại biếи ŧɦái nào đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, hoàn toàn không hề che giấu chuyện hắn vì theo dõi cậu mà đến, đột nhiên cảm thấy có hơi đau đầu.

"A Ngôn, người này là....?" Thiếu nữ khoác tay lên khuỷu tay của cậu, trang điểm tinh xảo như búp bê, hơi hơi nghiêng đầu có chút tò mò nhìn Ludwig thuần khiết như thiên sứ, khi thấy hắn ôn nhu nhìn qua, mặt cô không tự chủ được hơi hơi đỏ lên.
A Ngôn...? Màu lam trong mắt Ludwig hơi hơi gia tăng, trên mặt tươi cười có chút ý vị không rõ.

"Không biết." Lăng Mộ Ngôn nhăn mày lại, liếc hắn một cái, sau đó hơi hơi cụp mi xuống, tươi cười mị hoặc sát vào cô thiếu nữ, đáy mắt cậu mang theo sương mù xinh đẹp, môi đỏ hơi cong lên như yêu tinh xinh đẹp trong truyền thuyết, đẹp đến khó thể tin, ngay cả giọng nói cũng tự lây nhiễm mưa bụi Giang Nam, câu hồn đoạt phách người ta....

"Có tôi ở cạnh em, A Vũ còn có tâm tư đi hỏi người đàn ông khác là ai sao?"

Hai má của Lăng Vũ Uyển nhất thời đỏ bừng, ánh mắt vốn còn trong suốt chớp mắt liền mơ màng như có sương mù, dần dần nhiễm lên si mê, "A Ngôn...."

Nhất thời sắc mặt của Ludwig có chút không tốt, Mộ Mộ cư nhiên không nhìn hắn, chỉ vì người phụ nữ ngay cả dung mạo cũng căn bản không bằng mình này sao? Là cái gì đã hấp dẫn lực chú ý của đồ chơi nhà mình?
Là hai mắt màu đen mang theo si mê kia sao? Thật làm người ta chướng mắt, không bằng móc nó ra, ngâm vào trong formalin để Mộ Mộ thưởng thức mỗi ngày ~

Là khuôn mặt ra vẻ ngây thơ kia sao? Hay là đôi tay tạm coi là trắng đang kéo chặt cậu?

Mất hứng, mất hứng, thật sự quá mất hứng, không thể vui vẻ nổi a --!!

Ludwig bắt đầu nghiêm túc tự hỏi ở trong lòng, nên dùng một dao cắt bỏ từng miếng thịt trên người cô ta, hay là nên trực tiếp cắt đầu cô ta ra rồi mới đi giải phẫu, phương pháp nào thì tốt hơn nhỉ?

Nghĩ như vậy, tươi cười ôn nhu trên mặt hắn dần dần vặn vẹo, hơi thở bên người cũng dần dần biến thành trạng thái phát bệnh.

Ngay lúc sát ý trong lòng càng ngày càng đậm, bụng bất ngờ không kịp phòng bị đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, hắn hồi hồn lại, nhìn thiếu niên yêu tinh cười như không cười trừng hắn, khó có được ngẩn người ra trong chớp mắt.
Dưới hai tầm mắt đồng dạng mờ mịt khó hiểu của Lăng Vũ Uyển và Ludwig, Lăng Mộ Ngôn ngáp một cái, lười biếng nói, "A, vừa rồi đột nhiên cảm giác được có một trận tà khí.... Cho nên là ảo giác sao?"

Lăng Vũ Uyển: "...."

Ludwig: "...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip