Chương 107 : Mối tình đầu yêu tinh (8)

"Mộ Mộ, đôi mắt của cậu thật xinh đẹp, móc xuống cho tôi xem đi?"

Ludwig hắt xì một cái, cả người ướt sũng ngồi trên bờ cát, nhìn cậu thiếu niên yêu tinh mặt đầy suиɠ sướиɠ khi người khác gặp họa, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.

Lăng Mộ Ngôn cười như không cười tà tà liếc hắn một cái, sau đó liền nhấc chân lên. Mà chân vừa nâng lên, Ludwig đột nhiên lấy tay cầm lấy cẳng chân cậu, một cái chân khác của Lăng Mộ Ngôn nháy mắt đạp qua, Ludwig quay đầu đi tránh thoát công kích, tay lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ lôi xuống, Lăng Mộ Ngôn bất ngờ không kịp phòng bị, cả người đều bị ngã xuống theo.

"Haha, Mộ Mộ hiện tại cũng trở nên chật vật rồi nha." Ludwig nhìn thiếu niên cả người phủ đầy cát, lại hắt xì một cái, cười ha hả.

Lăng Mộ Ngôn dùng mu bàn tay lau cằm, cau đôi mày thanh tú lạnh lùng liếc hắn, "Anh là học sinh tiểu học sao, còn ngây thơ như vậy."

"Bởi vì tôi rất khó chịu." Ludwig mặt đầy đương nhiên, "Mộ Mộ ở trên cao nhìn xuống, làm tôi cảm thấy rất không thoải mái, cho nên đành phải kéo Mộ Mộ xuống, nhìn thẳng tôi ~"

Câu này hình như có hàm ý khác khiến Lăng Mộ Ngôn không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cũng có ý sâu xa nói, "Chỉ cần anh có năng lực."

"Hiện tại, không phải Mộ Mộ đã nhìn thẳng tôi rồi hay sao?" Ludwig đột nhiên lấy tay chống bờ cát, để sát mặt mình vào mặt Lăng Mộ Ngôn, tươi cười mờ ám lại nhu tình, "Tôi thích nhất đôi mắt đen xinh đẹp như đá quý này của Mộ Mộ, cho nên.... Không được phép dời tầm mắt đi nha, nếu không tôi nhất định sẽ móc ra, giữ lại để ngắm đó ~"

Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh đối diện với cặp mắt màu lam đầy ý cười lại nghiêm túc ngoài ý muốn của hắn, sau đó, hất chân ra, gạt mạnh hắn cho hắn ngã.

".... Mộ Mộ, cậu lại sử dụng bạo lực với tôi!" Ludwig bất hạnh té sấp mặt, ủy khuất ngẩng đầu lên, phủi phủi cát trên mặt mình, "Thật quá đáng!"

Thiếu niên nửa ngồi dậy, đặt tay lên đùi phải cong tự nhiên, kiêu ngạo nhướn mày, "Đại khái là vì thấy anh liền cảm thấy rất khó chịu, muốn ra tay đi."

"Nói như thể mặt tôi là virus gì không bằng." Ludwig u buồn thở dài, "Nếu không phải biết Mộ Mộ rất tự tin với dung mạo của mình, tôi thiếu chút nữa sẽ cho rằng Mộ Mộ làm vậy là vì ghen tị với dung mạo của tôi, cho nên mỗi lần đánh đều phải đánh vào mặt."

"Rõ ràng là một tên đại biếи ŧɦái, còn giả trang thiên sứ cái gì." Lăng Mộ Ngôn tùy ý lau lau chút mồ hôi trên trán, lại nhẹ nhàng ngáp một cái, "Chịu không nổi nữa, dùng nguyên cả một buổi chiều chỉ để ngây ngốc ở chỗ này với một người ngây thơ như anh, thật lãng phí."

Ludwig đột nhiên giơ lên khuôn mặt tươi cười lớn, nhìn Lăng Mộ Ngôn mới ngáp có một nửa liền phải thu về, cảnh giác trừng hắn, "Anh lại muốn làm cái gì, đại biếи ŧɦái?"

Ludwig tỏ vẻ rất bi thương, ".... Mộ Mộ, cậu làm gì mà phải phòng bị tôi như vậy?"

Lăng Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng, "Bởi vì anh là biếи ŧɦái."

".... Rõ ràng mỗi lần người bị đánh đều là tôi, vì sao cậu lại biểu hiện như thể tôi đang bắt nạt cậu vậy?"

"Bởi vì anh là biếи ŧɦái."

"Tôi...."

"Bởi vì anh là biếи ŧɦái."

Ludwig: "...."

Liên tục nhận đả kích, Ludwig suy sụp đột ngột ngã lên đùi Lăng Mộ Ngôn, cảm giác cơ thịt phía dưới đột nhiên co rút nhanh, hắn thế mà cũng không khẩn trương, ngược lại còn nhàn nhã nhắm hai mắt lại, "Chân của Mộ Mộ gối lên rất thoải mái, thật muốn cắt xuống làm gối a ~"
Lăng Mộ Ngôn: "...."

Quả nhiên biếи ŧɦái chính là biếи ŧɦái, hành vi kỳ ba làm người bình thường hoàn toàn đoán không ra.

Có điều....

Lăng Mộ Ngôn cong lên thành ý cười lãnh mị câu người, nắm một nắm cát từ dưới người, sau đó, cong mắt lên, chuyển động cổ tay ném nắm cát xuống khuôn mặt tuấn tú ôn nhu như thiên sứ kia.

"A Mộ.... Phi phi phi!"

Ludwig nhất thời nhảy dựng lên, bộ dạng mặt dính đầy cát còn không ngừng lắc đầu kia chật vật lạ thường, chọc Lăng Mộ Ngôn chống hai tay, thoải mái cười ha hả.

Thấy nụ cười chân thật chưa từng gặp qua bao giờ này, Ludwig nao nao, cảm xúc nổi giận vừa nổ ra lại đột nhiên tiêu tán khó tin. Hắn nhíu nhíu mày, không hiểu biến hóa như vậy là làm sao.

Lại nói tiếp, không phải lúc trước rõ ràng là ôm tâm tư dạy dỗ món đồ chơi mình cảm thấy hứng thú nên mới đi tiếp cận cậu sao, nhưng hiện tại....
Ludwig cảm thấy có chút không đúng, sao cứ cảm giác mình lại đang bị cậu dạy dỗ thế nhỉ?!

"Nghĩ gì đấy?" Nhận thấy sắc mặt của Ludwig có chút quái dị, Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướn mày, hiếm khi có chút tò mò dò hỏi, dù sao đại biếи ŧɦái biến sắc mặt thật đúng là một chuyện hiếm thấy.

Ludwig không tiếng động hồi hồn, mỉm cười, "Suy nghĩ.... Rốt cuộc làm thế nào thì Mộ Mộ mới chịu đến Heath Voight đây?"

Lăng Mộ Ngôn nháy mắt liền thấy mất thú vị, thu hồi tầm mắt, lười biếng cự tuyệt, "Đó là chuyện không có khả năng, từ bỏ đi."

"Haha, không muốn thì thôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Ludwig đột nhiên treo lên tươi cười cả người lẫn vật đều vô hại, ngay khi Lăng Mộ Ngôn cảnh giác lại hoài nghi nghĩ tên biếи ŧɦái này sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, thì lại thấy biếи ŧɦái cười nhẹ nhàng nói, "Ngay cả chuyện khiến Mộ Mộ làm nũng với tôi mà tôi còn không chịu thì sao được?"
Cái tay chống bờ cát của Lăng Mộ Ngôn nhất thời trượt một cái, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, giật mình chuyển tầm mắt xuống người hắn, "Đầu của anh thật sự không có vấn đề gì sao? Ai làm cái loại chuyện làm nũng này!"

"Không cần tranh luận, bằng không tôi sẽ khâu miệng cậu lại đó ~" Màu mắt của Ludwig tối đi một chút, sát người vào thiếu niên, nâng cằm của cậu lên, gương mặt hoàn mỹ tinh xảo tới gần Lăng Mộ Ngôn, hắn nhìn cậu thiếu niên cau đôi mày thanh tú, giọng nói ôn nhu lại yêu chiều, đôi môi đỏ phun ra từng câu từng từ phảng phất như mờ ám ngậm trên đầu lưỡi, lại hoàn toàn không giống như đang vui đùa.

Chậc, đột nhiên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì sao?

Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nghĩ trong lòng, đồng thời cây súng màu trắng trong cặp súng của cậu đã vận sức chờ phát động ở trên bụng Ludwig.
[Haha, chỉ là cảm thấy lòng tự trọng bị chịu đả kích mà thôi, Ngôn Ngôn không cần để ý.] 001 suиɠ sướиɠ khi người khác gặp họa, xen mồm vào, còn không tính quá ngu, còn biết mình đang bị nam thần dạy dỗ 233333.

"Anh đang phát điên cái gì đấy, Ludwig?"

Cậu bình tĩnh dò hỏi, tay lại không có nửa điểm lưu tình, đã mở chốt an toàn ra.

".... Haha, Mộ Mộ vẫn hoạt bát như vậy." Ludwig cong đôi mắt màu lam xám, nhìn như vui đùa nói, lại chậm rãi buông tay ra.

Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng chớp mắt, tuy có chút khó hiểu hắn vì sao lại trở nên kỳ quái như vậy, nhưng suy tư trong chớp mắt vẫn thu hồi cây súng trắng về.

Từ sau cái lần bị dẫn đến bờ biển đó, Ludwig đã có một tuần không lại đến dây dưa Lăng Mộ Ngôn.

Lăng Mộ Ngôn cũng không quá để ý, chỉ ngẫu nhiên ra ngoài tiếp nhiệm vụ, sau đó lại chạy đến Reth mua mứt hoa quả, thời gian còn lại liền ngâm mình trong thư viện đọc sách, ngày tháng nhàn nhã khiến Ludwig kỳ thật vẫn luôn âm thầm chú ý cậu tỏ vẻ rất bất mãn.
Adonis nhìn gia chủ nhà mình sắc mặt tối tăm, cả người tản ra áp suất thấp ngồi ở sau bàn, hơi nghi hoặc quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Sarxiro, "Rõ ràng gia chủ mỗi lần đọc báo cáo có liên quan đến anh Mộc thì sẽ nổi giận, nhưng vì sao vẫn kiên trì muốn xem?"

Sarxiro cao lãnh liếc đồng bạn có IQ thấp đến không thể thấp hơn, "Vì sao cậu càng ngày càng ngu thế nhỉ?"

"Anh...." Adonis theo bản năng muốn nổi giận, lại đúng lúc nhớ ra ngồi ở phía trên còn có gia chủ biếи ŧɦái nhà mình, vội vàng áp chế lửa giận, nghiến răng nghiến lợi trừng anh, "Anh mau nói rõ ràng cho tôi, trứng thối!"

Sarxiro không chịu chút ảnh hưởng bình đạm hỏi, "Vì sao hội trưởng vẫn luôn chú ý đến anh Mộc?"

Adonis mặt đầy ý "Chuyện này còn cần phải hỏi", cố gắng đè thấp giọng, "Đương nhiên là vì cậu ta là kình địch a!"
Sarxiro: "...."

"Ánh mắt đó của anh là có ý gì?!" Adonis suýt nữa lại nổi đóa, "Rốt cuộc anh đang bán cái nút gì, có thể thẳng thắn một chút được hay không!"

Mặt của Sarxiro vẫn không cảm xúc như trước, nhưng giọng điệu lại biến thành bất đắc dĩ thật sự, "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra kỳ thật gia chủ đang thầm mến anh Mộc sao, đồ ngốc?"

".... Cái gì...?!" Adonis cuối cùng cũng không ức chế được giọng mình, lớn tiếng rống lên, "Anh nói gia chủ trứng thối đang thầm mến anh Mộc?! Đừng có đùa a!!"

Sarxiro: "...." Chết chắc rồi.

"Sarxiro, Adonis, các cậu trò chuyện thật vui vẻ a ~"

Giọng nói từ tính mềm nhẵn như rượu ngon được ủ đúng thời điểm tốt nhất nhìn như suиɠ sướиɠ vang lên, Ludwig chậm rãi nâng mắt lên, hai người đang hoảng sợ kia thấy rõ ràng trong đôi mắt lam xám chuẩn bị có gió lốc....
Phanh! Bang bang! Phanh...!

Nhìn hai người bị treo trên tường thê thảm, Ludwig rốt cuộc cũng cười khẽ suиɠ sướиɠ. Dường như cuối cùng cũng nghĩ thông suốt được chuyện gì đó, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn nhẹ nhàng phất qua đôi môi đỏ, mỉm cười xoay người đi ra khỏi phòng đọc sách.

Vì thế, khi Lăng Mộ Ngôn lại chuẩn bị vào thư viện, một bàn tay đột nhiên bưng kín miệng cậu, kéo cậu vào trong chỗ tối, tay còn lại siết chặt lấy eo cậu, ngay lúc Lăng Mộ Ngôn chuẩn bị phản kích, giọng nói trầm thấp hoa lệ còn hơi hơi run run kích động vang lên, "Mộ Mộ, chúng ta đã lâu không gặp ~"

.... Tên biếи ŧɦái này!

Ludwig kích động lấy môi cọ cọ vành tai Lăng Mộ Ngôn, cảm giác thân thể của cậu khẽ run lên, hắn tươi cười sáng lạn đầy thỏa mãn, chẳng sợ ngay sau đó liền bị khuỷu tay huých một cái, bụng truyền đến đau đớn kịch liệt cũng không chút để ý.
Muốn, muốn cậu. Muốn người này, người thiếu niên yêu tinh luôn làm mình không có cách gì với cậu, tính tình lại lạnh bạc như sương mù. Muốn muốn muốn muốn....

Màu mắt của Ludwig nhiễm lên màu đỏ như máu, toàn bộ đều tràn ngập khát vọng muốn có được cậu.

Thì ra đây chính là thích, chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ hưng phấn muốn đụng chạm, muốn làm nũng, muốn có được cậu, muốn cậu toàn tâm toàn ý nhìn chăm chú vào mình, không muốn cậu tới gần người khác, cuối cùng muốn gϊếŧ chết cậu, khiến đôi mắt xinh đẹp của cậu chỉ có thể nhìn chăm chú vào một mình mình mà thôi, khiến cậu chỉ có thể im lặng làm bạn ở cạnh mình, cuối cùng khiến cậu trở thành hàng mỹ nghệ làm mình vừa lòng nhất, sau đó được mình đeo lên trên người, đây là xúc động thoải mái cỡ nào a....
Hắn dường như có thể nghe thấy tiếng sục sôi mãnh liệt của máu chảy trong mạch máu mỏng manh, loại suy nghĩ chỉ ngẫm thôi đã trở nên nhiệt huyết sôi trào này, loại cảm giác gần như dung nhập vào mạch máu này làm người ta phát nghiện.... A, ngay cả hô hấp hình như cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Cảm giác bên người có tiếng hít thở dồn dập, trong mắt Lăng Mộ Ngôn lóe ra sát ý, mạnh mẽ xoay người lại, đặt Ludwig lên trên tường, tay phải linh hoạt trong bóng đêm chuẩn xác bóp lấy cổ hắn, thấp giọng cười lạnh hỏi, "Biếи ŧɦái, anh lại muốn làm cái gì?"

Cho dù tính mạng đang bị uy hiếp, nhưng đôi mắt lam của Ludwig vẫn tràn ngập nóng bỏng cố chấp nhìn cậu thiếu niên trước mặt, hắn liếm liếm khóe môi đỏ tươi, giơ lên tươi cười ôn nhu biếи ŧɦái, "Bởi vì tôi thích Mộ Mộ a, cho nên.... Rất muốn, rất muốn có được Mộ Mộ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip