Chương 119 : Mối tình đầu nhân ngư (8)
Mặt biển màu lam như tơ lụa mềm mại tỉ mỉ được gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, đôi mắt màu lam trong suốt không chứa chút tạp chất hơi kinh ngạc nhìn mặt biển, Nhân Ngư nhỏ bé có chút cô đơn dùng đuôi cá vuốt mặt nước, động tác vẫn xinh đẹp thanh nhã như lúc ban đầu, dưới ánh mặt trời nhu hòa ấm áp chiếu xuống, phản chiếu trên người cậu một mảnh màu vàng sáng bóng lấp lánh, khiến tất cả mọi thứ xung quanh trong nháy mắt đều ảm đạm mất sắc đi.
Ma Vương vừa dịch chuyển đến chỗ Lăng Mộ Ngôn, liền thấy một màn khiến hắn không thể rời tầm mắt đi này. Hắn dừng chân, im lặng nhìn Nhân Ngư nhỏ bé âu yếm của mình, khóe môi không biết tự lúc nào đã cong lên, trên mặt là vẻ ôn nhu yêu chiều chưa từng có.
Lăng Mộ Ngôn dường như cảm giác được không khí phía sau hơi hơi thay đổi, không khỏi có chút cảnh giác quay đầu lại. Khi nhìn thấy có một người đàn ông tóc đen ánh mắt nhu hòa nhìn mình, cậu thoáng nhăn mày lại.
Ma Vương có chút khẩn cấp muốn mở miệng giải thích chuyện vì sao lúc trước mình không từ mà biệt, "Croys, lúc trước ta...."
Chỉ thấy Hoàng Tử Nhân Ngư thanh nhã đột nhiên lắc lắc cái đuôi cá mỹ lệ, hất hất cằm, lông mày tinh xảo hơi hơi nhướn lên, ngay sau đó liền nghe thấy cậu cười nhẹ nhàng, "Ma tộc?"
Trong giọng nói ôn nhuyễn thanh nhã mang theo hiếu kỳ thản nhiên cùng với chán ghét rõ ràng.
Đuôi cá màu lam lấp lánh mỹ lệ xẹt qua một đường cong xinh đẹp, lại nhẹ nhàng đáp xuống biển, đứa con cưng của biển cả thanh nhã cao ngạo kia ngoái đầu nhìn lại cười, không biết làm người ta kinh diễm đến mức nào.
Rõ ràng không nghĩ tới Lăng Mộ Ngôn sẽ phun ra câu nói như vậy, Ma Vương giật mình, mắt vàng nhìn cậu dường như cũng có chút ảm đạm.
"Nơi này là nơi sinh sống của Nhân Ngư chúng ta, ngươi đã xâm nhập vào lãnh thổ của Thần Biển, Ma tộc."
Tuy rằng không biết vì sao cái tên Ma tộc trước mắt này làm mình tự nhiên sinh ra hảo cảm, nhưng chỉ cần nghĩ tới bạn của cậu bị ép cưới là vì tên Ma Vương kia làm chuyện tốt, Lăng Mộ Ngôn liền không thể lộ ra sắc mặt tốt với hắn.
Đồng tử của Ma Vương khẽ nhúc nhích, hơi mất mát hỏi, "Croys, em đã quên ta rồi sao?"
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, thản nhiên nói, "Trong trí nhớ của ta hình như chưa từng tồn tại ký ức về ngươi, mời ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, bằng không...."
"Em sẽ không ra tay, Croys." Ma Vương khẳng định, "Phụ vương của em vừa mới ký hiệp ước hòa bình với Ma Vương, không phải sao?"
Màu mắt của Lăng Mộ Ngôn khẽ tối lại, mặt không biểu tình nhìn lại hắn, "Nói như thể ngươi rất hiểu ta không bằng, đáng tiếc, rất không may, ta luôn tùy tiện làm bậy đấy, chọc giận ta thì ta tuyệt đối sẽ không để hắn dễ chịu."
Ma Vương thở dài khe khẽ, biết phỏng chừng nhất thời không nói rõ được. Nhưng hắn lại sợ cậu xù lông bơi về biển, muốn tìm chỉ sợ càng khó hơn – dù sao quốc vương biển cả cũng không phải là người tốt gì, nếu biết hắn muốn cưới Croys, ông ta nhất định sẽ ra tay can thiệp – vì thế, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, thừa dịp Lăng Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, cưỡng chế đem cậu về Ma cung.
Chỉ một cái chớp mắt, Lăng Mộ Ngôn vừa mới cảm thấy trước mắt hơi hơi choáng váng thì đã xuất hiện ở một nơi xa lạ, cậu nhìn căn phòng trang trí xa hoa bốn phía, không khỏi mở to hai mắt, sợ ngây người. Cái này, cái tên Ma tộc này cư nhiên dám.... Bắt cóc cậu?!
Ma Vương mỉm cười ôm chặt eo Nhân Ngư không đứng thẳng nổi được, tuy rằng rất nhanh bị cậu dùng lực đánh, hắn cũng không để ý, chỉ nhu hòa nói với cậu, "Croys, hoan nghênh em đến thế giới của ta."
Lăng Mộ Ngôn thở hổn hển trừng hắn, thấy hắn chỉ thờ ơ ôn nhu nhìn mình, lại ngại bản thân không biết đây là nơi nào, cậu phồng mặt thành bánh bao, thở phì phì quay đầu đi, hạ quyết tâm không nói chuyện với hắn. Mệt cậu lúc trước còn tưởng hắn có lẽ không giống với Ma tộc bình thường, quả nhiên Ma tộc trên khắp thế gian đều chẳng có lấy một người tốt!
"Em thật không biết ta sao, Croys?" Ma Vương mất mát thở dài, sau khi trộm dò xét nhìn Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhăn mày lại, hắn thở phào một cái, xem ra cậu vẫn đang nghe mình nói chuyện, "Ta vì em, vẫn luôn nghĩ cách mau chóng chữa thương xong, liền chạy đi tìm em, nhưng em lại không nhớ ra ta...."
Lăng Mộ Ngôn không biết tự lúc nào đã xoay đầu qua, sớm quên mất quyết tâm lúc nãy của mình, nhịn không được mở miệng hỏi, "Chữa thương?"
Ma Vương chậm rãi lui ra sau một bước, sau đó đột nhiên biến thành nguyên hình Dựt Sát của hắn. Vì ngại nơi này quá nhỏ không thể duỗi người, hắn liền rút nhỏ hình thái Rồng Đen của mình, nhìn Nhân Ngư giật mình ngây ngẩn cả người, hắn không khỏi nhếch môi, mắt vàng lấp lánh nhìn về phía cậu.
Lăng Mộ Ngôn ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng Tiểu Hắc mà mình cho rằng sẽ không bao giờ trở lại, lại dùng cách này xuất hiện ở trước mặt mình. Khó trách bản thân cậu sẽ cảm thấy có chút quen thuộc, khó trách cậu lại sinh ra ấn tượng tốt với hắn....
Thì ra hắn chính là Tiểu Hắc.
Nhân Ngư bé nhỏ hai mắt rưng rưng, dường như hơi hơi hàm chứa hơi nước. Rồng Đen kinh hoảng tiến lên, xòe cánh phải ra muốn vuốt ve cậu, lại đột nhiên bị cậu dùng tay bắt được.
Cảm thấy tay của cậu hơi run run, Rồng Đen còn cho rằng Lăng Mộ Ngôn muốn phát tiết một chút kích động, mắt còn lấy lánh xòe cái cánh còn lại ra lấy lòng. Mà Lăng Mộ Ngôn cũng phối hợp dùng một tay còn lại bắt lấy cái cánh kia, sau đó hai tay dùng lực, hơi hơi lôi kéo như muốn chơi trò chơi với hắn.
Sau đó, cậu nhìn Rồng Đen không tự giác nhe răng kích động không thôi, mỉm cười....
Rầm!
Lăng Mộ Ngôn vỗ vỗ tay, hơi hơi nâng mắt lên, nhìn Rồng Đen bị ném vào trong tường dần dần trượt xuống, giọng vừa ôn nhuyễn lại ngoan ngoãn, "Tiểu Hắc, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn đấy."
Rồng Đen: ".... QAQ"
"Ngươi đã đi đâu vào đoạn thời gian này, hửm?" Lăng Mộ Ngôn giương cao âm cuối, mang theo hơi thở nguy hiểm, lên tiếng hỏi.
Rồng Đen gian nan ngồi dậy, dùng móng vuốt im lặng lau lau bụi trên mặt, sau đó mới biến thành hình người đứng thẳng dậy, dường như có chút chột dạ, thấp giọng đáp, ".... Ở Ma Giới."
Lăng Mộ Ngôn dựa vào cột, trực tiếp phất cái đuôi vào mặt hắn một cái, sau đó hừ lạnh nhảy lên giường trong phòng, dỗi không thèm để ý đến hắn nữa.
Ma Vương bị đuôi cá đập vào mặt, vội vàng đuổi kịp, mắt vàng buồn rầu nhìn Nhân Ngư không chịu nhìn mình, "Lúc ấy, ta thật không muốn rời khỏi Croys đâu, đều là do Kellers tự mình chủ trương, mạnh mẽ lôi ta trở về."
Vừa nghĩ đến mình nhớ Tiểu Hắc như vậy, mà hắn lại trốn ở Ma Giới không chịu xuất hiện, Lăng Mộ Ngôn càng thấy khó chịu, lại quất đuôi lên, hung hăng đập mạnh vào gương mặt tuấn mỹ đông lạnh của hắn, liếc xéo thấy hắn cười khổ nhưng không có ý nổi giận, Nhân Ngư hừ nhẹ, lại cách xa hắn ra một chút.
..... Đều là lỗi của Kellers!
Ma Vương chật vật, thay đổi sắc mặt ở trong lòng, hung tợn thầm nghĩ.
(Editor: Sau khi cày phim "Trấn Hồn" xong, tôi quyết định chuyển sang đọc truyện. Kết quả, mới đọc xong phần đầu "Luân Hồi Quỹ", editor vinh quang đêm đó gặp được ác mộng.... Ha hả, I'm fine =_=)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip