Chương 61 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn 3
Bên tai chậm rãi truyền đến tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng du dương, Lam Cảnh có chút giãy dụa, hoảng hốt mở hai mắt ra, những cái bóng lờ mờ ẩn ẩn chồng chéo trước mắt khiến cô không khỏi cảm thấy có chút sai lệch.
Cô.... Đang ở đâu?
Lam Cảnh nằm im trên giường, theo bản năng cứng người lại, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Sau khi phát hiện ngoại trừ tiếng đàn dương cầm vẫn vang vọng ở bên ngoài, còn lại không có tiếng gì truyền đến, lúc này cô mới hơi hơi thả lỏng chút.
Cô nhớ rõ mình đã bị nhóm người kia đẩy mạnh vào đàn zombie rồi cơ mà.... Lam Cảnh nâng tay lên trước mắt, nhìn bàn tay tinh tế trắng nõn của mình, không khỏi hoảng hốt. Hay là giấc mơ được trở lại thời đi học là thật?
.... Cô thật sự đã sống lại?
Nhưng vì sao hiện giờ mình lại ở trong này? Lam Cảnh muốn ngồi dậy, nhưng huyệt thái dương đột nhiên đau đớn. Cô thét lớn một tiếng, cố nén không kêu ra tiếng.
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài trắng nõn bỗng dưng đặt lên trên trán cô, xúc cảm man mát làm Lam Cảnh vẫn bị vây trong trạng thái cực nóng theo bản năng thoải mái than nhỏ một tiếng.
"Tốt rồi, độ nóng hình như có giảm xuống."
Lam Cảnh nghe thấy một giọng nói như gió xuân mềm nhẹ truyền đến bên tai, cô nâng mắt lên nhìn. Chỉ thấy trên mặt cậu thanh niên tuấn tú lúc này hơi có vẻ lo lắng, đôi mắt phượng ôn nhu trong suốt như lưu ly, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trên người cậu thanh niên mang theo hơi thở thánh khiết có thể rửa sạch tâm hồn, làm người ta chỉ cần gặp một lần liền không thể quên.
Nhất thời Lam Cảnh hơi hoảng hốt, người này.... Dường như có chút quen thuộc.
Nhưng cho dù nhìn hơi quen mắt cũng không hề giúp Lam Cảnh bớt cảnh giác. Cô quay đầu đi, tránh tay người thanh niên, lạnh lùng hỏi, "Cậu là ai?"
Cậu hơi hơi sửng sốt, thu hồi lại tay, lộ ra một cái tươi cười lạnh nhạt ôn nhu, "Tớ là Lăng Mộ Ngôn, là bạn học cùng bàn với cậu. Vì hôm nay mới chuyển đến trường của cậu, cậu không nhớ rõ cũng bình thường."
Lăng.... Mộ Ngôn? Lam Cảnh không kìm được lòng nhìn về phía cậu, thấy cái lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má cậu, trong lòng khẽ dừng lại. Thì ra là cậu ấy, lúc cô còn đang suy nghĩ hỗn loạn vì mình sống lại, đúng thật có một học sinh mới chuyển trường đột nhiên ngồi xuống cạnh cô, nhưng cô không hề chú ý tới.
.... Dường như ở kiếp trước, cô cũng có ấn tượng tốt với cậu học sinh này, chẳng qua ngay ngày đầu tiên tận thế tới, cậu ta đã bị người nhà họ Lăng mang đi, sau đó, họ không còn gặp lại nhau nữa.
Lam Cảnh nghĩ như vậy, trào phúng cong khóe môi, mắt rét lạnh, không ngờ mình còn có tâm tư nhàn rỗi để suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn này.
"Tớ thấy cậu ở ven đường, lúc đó, cậu ngã trên mặt đất, còn sốt cao nữa, dưới tình thế cấp bách tớ đã tự tiện đưa cậu đến nhà tớ, thật sự rất xin lỗi." Cho rằng cô giận, Lăng Mộ Ngôn hơi bất an nói xin lỗi.
Khóe môi Lam Cảnh nổi lên ý lạnh, thì ra trên đời này còn có người sạch sẽ đơn thuần như vậy sao? Luôn có thói quen thờ ơ, lúc này cô lại muốn biết, nếu một người như vậy sau khi gặp tận thế thì sẽ sinh tồn như thế nào, đến lúc đó thế giới sẽ phá nát tam quan của cậu ta, hay là ngược lại cậu ta sẽ cứu rỗi thế giới.
Dường như cảm thấy mình chú ý đến cậu nhiều hơn, Lam Cảnh nhíu nhíu mày, thu hồi tâm tư.
"Cậu giận thật? Thực xin lỗi, lúc ấy tớ hẳn nên đưa cậu vào bệnh viện, nhưng tớ lại cảm thấy y thuật của bác sĩ gia đình nhà tớ có khả năng tốt hơn, bởi vì ông ấy đã giúp thể trạng của tớ trở nên tốt như người bình thường." Lăng Mộ Ngôn thấy cô mặt lạnh không hé răng, lòng lại hoảng hoạn. Cậu thật cẩn thận nói, đôi mắt đen ướŧ áŧ lúc này tội nghiệp nhìn cô, cực kỳ giống cún con bất lực đáng thương.
Lam Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn cậu, không có một chút ý tứ dao động.
"Hay là, tớ đánh đàn cho cậu nghe?" Lăng Mộ Ngôn thăm dò.
Khi nãy là cậu ta đánh đàn? Lam Cảnh nhăn mày lại, lúc này mới chú ý tới tiếng đàn dương cầm không biết tự khi nào đã ngừng.
Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì đến cô đâu. Lam Cảnh cố ngồi dậy, không nhìn động tác muốn ngăn cản nhưng lại do dự của Lăng Mộ Ngôn, loạng choạng đứng lên.
"Ừm.... Bác sĩ nói hiện tại cậu tốt nhất...." Lăng Mộ Ngôn lo lắng theo sau cô, sợ cô không chú ý liền ngã xuống lầu.
Lam Cảnh mặt không chút tay đổi vịn tay chậm rãi xuống lầu, trong lòng không kiên nhẫn nghĩ sao nhà cậu ta lại lớn như vậy.
"Bạn học Lam Cảnh, cái kia...."
"Câm miệng." Lam Cảnh phiền táo quay đầu, trong đôi mắt lạnh lùng dấu diếm sát ý.
Vừa nói xong, Lam Cảnh chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, không kịp phản ứng liền ngã cả người ra phía sau, mà ngay giây phút cô ngã xuống cầu thang, đột nhiên có người ôm lấy bảo vệ cô.
Cả hai người cùng lăn xuống cầu thang.
"Vừa nãy tớ định nói...." Lăng Mộ Ngôn ôm chặt Lam Cảnh vào trong ngực, thấy cô không có việc gì mới lộ ra một cái tươi cười nhu hòa bất đắc dĩ, "Chân của cậu đang phát run, tốt nhất đừng đi lại, bằng không sẽ ngã sấp xuống."
Lam Cảnh im lặng, vẻ mặt phức tạp nhìn Lăng Mộ Ngôn bảo vệ cô mà không hề chú ý tới mình bị thương, không biết nên nói gì mới phải.
Rõ ràng vừa rồi cô còn muốn.... Gϊếŧ cậu.
[Không hổ là Ngôn Ngôn! Ngay khi nữ chính vừa sống lại phát sốt, trong giai đoạn yếu ớt nhất liền đến tiếp cận, quả nhiên hiệu quả rất tốt =w=]
Lăng Mộ Ngôn cũng không để ý đến 001, chần chờ nhìn Lam Cảnh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mình, nói, "Cái kia, bạn học Lam Cảnh...."
Lam Cảnh hơi hơi nhướn mày.
Chỉ thấy người thanh niên tuấn nhã còn ở dưới thân cô đột nhiên đỏ mặt, quẫn bách nói, "Cái kia.... Bạn học Lam Cảnh có thể, đứng dậy trước không? Này, như vậy, tớ...."
Lam Cảnh nhìn cậu, khóe miệng không tự giác cong lên, có lẽ là vì lâu rồi đã không cười, nhìn qua có chút cứng ngắc.
"Tôi không có sức." Lam Cảnh nhàn nhạt lên tiếng, nhìn bộ dạng khó xử của cậu thanh niên, trong lòng cảm thấy cậu rất đáng yêu.
Nhưng lời cô nói cũng là sự thật, thậm chí hiện tại cô còn cảm thấy hơi chóng mặt.
Lăng Mộ Ngôn mím đôi môi mỏng lại, bên tai cũng đỏ cả lên. Cậu kích động nhìn loạn khắp nơi, nhưng không chịu nhìn Lam Cảnh, lắp bắp, "Vậy, cậu đừng động.... Chờ, chờ lát nữa có cô hầu đến đây, sau đó...."
Lam Cảnh cười khẽ một tiếng, đôi mắt từ khi tỉnh lại vẫn lạnh như băng lúc này cũng hơi hơi nhu hòa xuống, "Cậu rất sợ tôi?"
Lăng Mộ Ngôn mím môi không hé răng.
"Cậu đang lo lắng?" Ngón tay trắng nõn của Lam Cảnh nhẹ nhàng lướt qua mặt cậu, giọng điệu tò mò, "Vì sao lại quan tâm tôi như vậy, hửm?"
Lăng Mộ Ngôn cứng cả người, mắt phượng mở to kinh ngạc, Lam Cảnh nhìn đến mức nghĩ mình giống như là đang dạy hư một đứa trẻ, lại thêm lần nữa cảm thấy người thanh niên rất đáng yêu.
"Tớ, tớ chỉ...." Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Mộ Ngôn đỏ bừng, quẫn bách giải thích, "Bởi vì bạn học Lam Cảnh là bạn ngồi cùng bàn với tớ, còn là con gái nữa.... Mẹ nói con gái cần phải được trân trọng."
"Vậy cậu đều đối tốt với mọi cô gái sao?" Lam Cảnh bật cười, cảm thấy cậu thật đơn thuần đáng yêu. Nhưng khi nghĩ cậu cũng từng bảo vệ cô gái khác như thế, trong lòng dường như lại có chút không thoải mái.
Có lẽ là năng lực muốn chiếm hữu của phụ nữ? Lam Cảnh nhíu mày.
Mà Lăng Mộ Ngôn bị hỏi nhíu nhíu mày, có chút né tránh, trở nên ấp úng.
"Hửm?" Lam Cảnh hơi cao giọng, nheo cặp mắt hòa đào nguy hiểm lãnh liệt lại.
Lăng Mộ Ngôn nuốt nước miếng, đột nhiên nhắm hai mắt lại, cam chịu hô, "Tớ, tớ chỉ như vậy với một mình bạn học Lam Cảnh mà thôi!"
Lam Cảnh sửng sốt, hai tay chống hai bên tai của cậu, hơi hơi nâng người lên, thấp giọng hỏi, "Cậu nói cái gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Mộ Ngôn cũng không hồi hộp như trước nữa. Cậu hít sâu, vẫn không dám mở mắt ra, Lam Cảnh chỉ có thể nhìn cặp lông mi dày mà dài run rẩy như cánh bướm của cậu, làm cô tâm ngứa, "Tớ nhớ mẹ từng nói, đàn ông tốt chỉ thân cận với cô gái mà mình có thiện cảm, cho, cho nên, tớ chưa từng thân cận với cô gái nào khác."
"Cho nên.... Tôi là người đầu tiên?" Giọng của Lam Cảnh không khỏi nhu hòa xuống, thấp giọng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn vừa định mở miệng, liền nghe thấy một giọng âm lãnh dấu diếm giận dữ đột nhiên vang lên....
".... Buông Mộ Ngôn ra!"
Lam Cảnh bị quấy rầy không hờn giận ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài cửa chính có một cậu thanh niên tuấn mỹ, mặt lạnh như băng tối tăm đi về phía bọn họ, trong cặp mắt lam tràn ngập khát máu nhìn cô.
Lam Cảnh nhướn mày, hơi hơi dời người đi.
Lăng Mộ Ngôn kích động đứng lên, theo bản năng đứng ở trước người Lam Cảnh, "Mặc Duệ, anh về rồi?"
Lăng Mặc Duệ khẽ dừng chân, cảm xúc không rõ nhìn cậu, "Mộ Ngôn, cô ta là ai?"
"Cô ta?" Lăng Mộ Ngôn đỏ mặt, lại cố ra vẻ thản nhiên nói, "Cô ấy là bạn học cùng bàn mà hôm nay em mới quen, Lam Cảnh."
"Vậy vì sao cô ta lại ở đây?" Lăng Mặc Duệ nguy hiểm nheo mắt lại, "Em mang cô ta đến?"
"Ừ, đúng vậy. Bạn học Lam Cảnh bị sốt cao, em lo nên gọi bác sĩ Lục đến khám." Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười ôn hòa không khác dĩ vãng, giải thích.
Lăng Mặc Duệ trầm mặc một lúc, gian nan kéo kéo khóe môi, "A, thật không?"
Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu, lại chớp mắt, "Mặc Duệ, sao hôm nay anh về sớm vậy? Không phải gần đây rất bận sao?"
Lăng Mặc Duệ liếc mắt nhìn thoáng qua Lam Cảnh sau lưng cậu, trong mắt che dấu âm lệ.
"Hay là bọn họ lại bắt nạt anh?" Trên mặt Lăng Mộ Ngôn toát ra tức giận, "Bọn Lăng Doanh cũng thật quá đáng, Mặc Duệ, sao anh không phản kháng?"
Lam Cảnh hơi dựa vào tay vịn cầu thang, hai tay ôm ngực, "Rất xin lỗi vì đã xen ngang hai người nói chuyện, nhưng tôi dường như không đứng vững được, có phải ai đó nên đỡ tôi một chút, phải không?"
Lăng Mộ Ngôn vội vàng xoay người, lo lắng đỡ Lam Cảnh, "Bị nặng hơn sao? Hay là tớ gọi bác sĩ Lục đến xem?"
"Không cần, cậu chỉ cần phái người đưa tôi về là được." Tuy Lam Cảnh cảm giác được ánh mắt như kim châm đang bắn về phía mình, nhưng cô vẫn như trước không nhìn Lăng Mặc Duệ, chỉ nhàn nhạt nói với Lăng Mộ Ngôn.
Thấy Lam Cảnh khôi phục lại thái độ lạnh lùng, Lăng Mộ Ngôn hơi hơi mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hơi ảm đạm gật gật đầu.
Trước khi đi, Lam Cảnh hơi quay đầu lại, tự nhiên đi đến bên người Lăng Mộ Ngôn nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó, không nhìn Lăng Mộ Ngôn nhất thời sáng mắt lên, xoay người lên xe.
Mà Lăng Mặc Duệ đứng ở cửa nhìn động tác của hai người, hai tay đặt bên người nắm chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip