Chương 80 : Mối tình đầu báo thù (2)
"Lòng bàn tay đều đã chảy máu rồi, sao còn nói là không có chuyện chứ?"
Lăng Mộ Ngôn thật cẩn thận cầm lấy tay cô, sau đó nghiêm túc dán băng cá nhân lên miệng vết thương.
"Không phải anh đã dùng hết băng cá nhân rồi sao?" Tần Tình dịu dàng nhìn động tác của cậu, khẽ cười nói.
Lăng Mộ Ngôn cong mắt lên, "Lấy trong phòng y tế, tuy rằng không giống với cái bình thường anh dùng, nhưng đồ chỗ chú y tá hẳn cũng không kém."
"Thật sao?" Tần Tình cũng cong mắt lên, dùng trán thân thiết đụng vào trán cậu, "Mộ Ngôn nhà em luôn được hoan nghênh như vậy, ai ai cũng thích hết trơn."
"Hả?" Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, đỏ tai, "Tình Tình, người ở đây rất nhiều...."
"Sao vẫn dễ thẹn thùng như vậy?" Tần Tình bật cười, "A a, nếu để mấy cô gái trong trường biết bộ dạng này của anh, họ nhất định sẽ càng hận em vì đã đoạt nam thần của mấy cô ấy đi?"
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của thiếu niên tuấn tú vô cùng nghiêm túc, "Ai cũng không đoạt được anh, anh chỉ thích một mình Tình Tình mà thôi."
Rất nhiều năm về sau, Tần Tình đã báo thù thành công, nhưng thủy chung vẫn không quên được khoảnh khắc này. Tuy nhiên, người thiếu niên đã từng luôn luôn lặp đi lặp lại rằng sẽ chỉ thích một mình mình, giờ đã biến mất trong thế giới của cô.
Từ nay về sau, cô chỉ còn nỗi hối hận vô tận.
Mà lúc này Tần Tình chỉ khẽ cười nói, "Em cũng chỉ thích một mình Mộ Ngôn thôi."
"Chị.... Chị!" Ngay khi hai người còn đang liếc mắt đưa tình, Tần Tuyết đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo đi tới, nắm lấy tay Tần Tình cầu xin, "Chị, em thật sự không cố ý ngã xuống ao, chị sẽ tin tưởng em, phải không?"
Tần Tình theo bản năng muốn hất tay ả ra, nhưng lý trí vẫn ngăn cô lại. Trong mắt cô xẹt qua tia chán ghét, sau đó nhíu mày lại, khó xử nói, "Tiểu Tuyết, chị không rõ chuyện của em với họ, cho nên...."
Đầu tiên, Tần Tuyết ngẩn ra, không ngờ người chị vẫn luôn bênh mình sẽ nói ra lời như vậy, nhưng rất nhanh ả lại phản ứng lại, chờ mong nhìn Lăng Mộ Ngôn ở bên cạnh Tần Tình, "Anh Mộ Ngôn, anh sẽ tin em, đúng không?"
Lăng Mộ Ngôn rõ ràng cũng có chút khó xử, nhưng thấy ả ướt sũng thì lại có chút không đành lòng, cậu cởϊ áσ khoác của mình ra khoác cho ả, ôn hòa an ủi, "Ừ, anh với Tình Tình đều tin tưởng em, Tiểu Tuyết."
Tần Tình hờn giận nhíu mày, nhưng biết tính người yêu tốt bụng, đành phải mắt không thấy, tâm không phiền xoay đầu đi.
Mà trong lúc xoay đầu, Tần Tình thấy được một người thanh niên tuấn tú một tay đút túi, mặt đầy đạm mạc bị người vây quanh.
.... Cảnh Mục Lê, thì ra là hắn.
Đúng rồi, lúc trước Tần Tuyết đúng thực có đề cập qua ba chữ "Đàn anh Cảnh", khó trách ả sẽ cố ý làm như vậy, thì ra là muốn thu hút sự chú ý của hắn sao? Tần Tình giật nhẹ khóe môi, thì ra ả đã bắt đầu câu dẫn Cảnh Mục Lê, thật đúng là ghê tởm.
Kiếp trước, cô nhớ rõ Tần Tuyết thích Mộ Ngôn trước, sau khi bị Mộ Ngôn kiên quyết cự tuyệt, ả vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, vẫn cứ dây dưa anh ấy. Mà chính cô, sau khi được Mộ Ngôn uyển chuyển kể lại thì lại không chịu tin.... Cuối cùng, làm hại Mộ Ngôn phải ra nước ngoài, mà mình cũng rơi vào kết cục chết thảm.
Một mặt đi thồng đồng Cảnh Mục Lê, một mặt còn chưa từ bỏ ý định dây dưa với Mộ Ngôn, thật đúng là đồ không biết xấu hổ. Chẳng qua, thật đáng tiếc, Tần Tuyết cuối cùng vẫn không bắt được ai trong số hai người đó.
Sau khi nhà họ Cảnh suy tàn, Tần Tuyết không còn nhắc tới Cảnh Mục Lê nữa. Mãi cho đến khi Cảnh Mục Lê quật khởi, ả mới hối hận không thôi.
Nghĩ đến đây, bên môi Tầm Tình gợi lên chút tươi cười nhàn nhạt, Mộ Ngôn sẽ chỉ là của cô, và cũng chỉ có thể là của cô mà thôi.
Bọn họ nhất định sẽ vĩnh viễn yêu nhau như vậy, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể chia rẽ được bọn họ.
.... Tần Tình lúc này tin tưởng vững chắc như thế.
Mà hiện tại, cô nên ngẫm lại làm thế nào để tiếp cận được Cảnh Mục Lê. Tần Tình hơi hơi nheo mắt lại, tươi cười trên mặt càng thêm dịu dàng, nếu lợi dụng Cảnh Mục Lê đến chèn ép nhà họ Tần, sắc mặt của Tần Tuyết nhất định sẽ rất đẹp đi?
"Tình Tình, em nghĩ cái gì đó?" Sau khi trấn an xong Tần Tuyết, Lăng Mộ Ngôn kéo kéo tay áo Tần Tình, dò hỏi.
Tần Tình xoay đầu lại, "Gì?"
Mặt Tần Tuyết ửng đỏ, kéo kéo cái áo khoác trên người, sau đó, mặt đầy ngây thơ, cười nói với Tần Tình, "Chị, anh Mộ Ngôn thật sự rất biết chăm sóc, nếu em mà là bạn gái của anh Mộ Ngôn, em nhất định sẽ hạnh phúc đến chết mất?"
Trong mắt Tần Tình hiện lên chút sắc lạnh, sau đó mỉm cười, "Tiểu Tuyết lại đang nói lung tung gì vậy? Sau này em nhất định sẽ tìm được một người bạn trai còn hơn cái tên ngốc không biết chăm sóc bản thân này."
Sắc mặt Tần Tuyết hơi hơi cứng đờ, miễn cưỡng cười nói, "A, là em lỡ lời, thực xin lỗi, chị...."
"Tần Tình, cô vẫn nên cẩn thận một chút đi." Giọng nói trào phúng của Tô Mạch Nhiễm vang lên sau lưng, cô hùng hổ đi tới, khinh thường liếc qua Tần Tuyết sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói, "Lỡ một ngày nào đó, Lăng Mộ Ngôn bị ả đoạt mất thì chỉ có mình cô khóc mà thôi."
Tần Tuyết nắm chặt hai tay, giọng khẽ run cãi lại, "Đàn chị Tô, em không có, sao em có thể làm như vậy được?"
"Cảm ơn đàn chị Tô quan tâm." Tần Tình bình tĩnh, cười yếu ớt nói, "Nhà em sẽ chỉ để mình em trông giữ tốt, nhưng em tin chắc rằng Mộ Ngôn sẽ không bị cô gái khác cướp đi. Anh nói có đúng không, Mộ Ngôn?"
Tần Tuyết mở to hai mắt nhìn, ".... Chị!"
Đột nhiên bị nhắc tới, Lăng Mộ Ngôn mặt đầy mờ mịt chớp mắt, ".... Chuyện gì?"
Tần Tình cười nhẹ một tiếng, khoác lấy cánh tay cậu, bất đắc dĩ nói, "Anh lại đang phát ngốc cái gì đấy, hửm?"
"Không ngờ bộ não của cô cũng biết cong cong vẹo vẹo." Tô Mạch Nhiễm quái dị xem xét Tần Tình, sau đó, hừ nhẹ một tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài, xoay người rời đi.
Tô Mạch Nhiễm vừa đi, thấy náo nhiệt đã hết, đám người cũng dần dần tản ra. Sau khi Tần Tình quay đầu nhìn lại, Cảnh Mục Lê không biết tự khi nào đã rời đi rồi.
"Tình Tình, em đang nhìn cái gì đấy?"
Tần Tình kéo tay Lăng Mộ Ngôn, cười lắc lắc đầu, "Không có gì, chúng mình về nhà đi?"
Lăng Mộ Ngôn cụp mắt xuống nhìn cái tay giao nhau của hai người, khóe môi không nhịn được cong lên, "Ừ."
Tần Tình thấy mặt cậu cố gắng làm như không có việc gì, phía dưới lại lặng lẽ đung đưa tay hai người, nhịn không được muốn cười. Sao lại giống trẻ con như vậy chứ, chỉ một chút thế thôi mà đã thấy thỏa mãn rồi.
Tần Tuyết bị bỏ lơ, ủy khuất nhìn hai người, "Chị, anh Mộ Ngôn...."
"À, Tiểu Tuyết." Tần Tình nghiêng đầu, "Về với tụi chị nhé?"
"Dạ...."
Tần Tuyết vừa định đáp ứng, Tần Tình đã làm vẻ giật mình nói, "Thiếu chút nữa đã quên, em chắc là muốn ngồi xe riêng về đi, vậy tụi chị tiễn em đến cổng trường là được rồi.
Tần Tuyết: "...."
Thấy ả không hé răng, Lăng Mộ Ngôn tưởng ả đang do dự, đành cười cười ôn nhu với ả, "Tình Tình đã nói thế, vậy thì đi cùng nhau đi, Tiểu Tuyết."
Tần Tuyết ngơ ngác nhìn cậu, không biết tự lúc nào đã gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip