Chương 82 : Mối tình đầu báo thù (4)

"Vào ba giờ chiều hôm nay, trên sân bay cuối cùng cũng đã xuất hiện bóng dáng của tổng giám đốc Lăng thị - Lăng Mộ Ngôn, bảy năm trước Lăng Mộ Ngôn ra nước ngoài lập ra kỳ tích trong thương mại, bảy năm sau, anh ấy trở về sẽ lại mang đến cho chúng ta cái gì đây? Tiếp theo xin nghe tin được truyền đến...."

Điều khiển từ xa đột nhiên rơi xuống đất, vang lên một tiếng nặng nề.

Trên TV, cô phóng viên xinh đẹp ôn nhu vẫn còn nói thao thao bất tuyệt, nhưng người ngồi trên sofa đã mất hồn rồi.

.... Anh ấy đã trở lại?

Sắc mặt Tần Tình tái nhợt, mắt đen hiện ra đau khổ thâm trầm, tay cũng không nhịn được run run.

Suy nghĩ không chịu khống chế nhớ lại cái đêm mưa tầm tã vào bảy năm trước, ký ức bị chôn dấu ở nơi sâu nhất giờ lại hiện lên trong đầu, kèm theo đau đớn lo lắng.

Cô vĩnh viễn sẽ không quên cái đêm chia tay đó, nhớ rõ hôm đó trời mưa cực kỳ lớn. Những giọt mưa đánh vào lá cây vang lên tiếng "bùm bùm", hợp với tiếng gió rít nhẹ nhàng, như đang diễn tấu ra một khúc nhạc bi thương. Trong sắc trời tối đen cùng với giai điệu như khóc như tố kia, giống như đang vì tình yêu của cô với cậu nói ra lời.... Tạm biệt cuối cùng.

Cậu thanh niên mà cô vẫn yêu kia, đứng trước cửa nhà cô, sắc mặt tái nhợt, liên tục thì thào với bản thân, tôi không thích em, thật sự không thích em....

Cuối cùng, cậu rốt cuộc cũng không chịu nổi đau khổ, ngồi xuống đất, ôm đầu thấp giọng khóc, rõ ràng giọng nói đã khàn khàn đến sắp không nói ra lời, nhưng vẫn liên tục không ngừng lặp lại câu nói kia, giống như một làn điệu khó nghe, một câu rồi lại một câu, bao phủ trong tiếng mưa rơi.

Sau ngày hôm đó, cô không còn thấy Lăng Mộ Ngôn đâu nữa. Mãi cho đến nửa tháng sau, cô mới biết được từ trong miệng thầy giáo, thì ra cậu.... Đã bay sang Mỹ.

Dường như mọi chuyện đều trùng hợp với quỹ tích kiếp trước, mà lúc này đâu, cậu tuy không bị nhà họ Tần ép phải sang Mỹ, mà là bị cô gây đau khổ, chủ động rời đi....

Tần Tình nhìn người đàn ông tuấn tú, cao ngạo xuất hiện trên TV, sắc mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt lại sắc bén, lạnh lùng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt không biết tự khi nào đã chảy xuống.

"Cậu ta đã trở lại, cô tính làm gì đây?" Giọng nói trầm thấp thanh đạm truyền đến, Cảnh Mục Lê cầm ly nước đi ra từ phòng bếp, nhướn mày nhìn Tần Tình, hiển nhiên hắn cũng đã nghe được tin tức.

Không ngờ cậu thiếu niên tuấn tú thản nhiên nói chán ghét hắn vào bảy năm trước, giờ lại biến thành bộ dạng này.

Tần Tình mím môi, lạnh lùng nhìn lại hắn.

"Cô không sợ cậu ta về là để trả thù cô sao?" Cảnh Mục Lê ngồi xuống trước mặt cô, trào phúng.

"Chuyện này không cần anh phải lo lắng, Lăng thị đã trở lại, kế hoạch của chúng ta có khả năng sẽ mắc cạn, chẳng lẽ anh không lo lắng chút nào sao?"

"Vì sao sẽ mắc cạn?"

"Bởi vì...."

"Bởi vì bảy năm trước, cô và cậu ta là người yêu, nhưng cô lại quăng cậu ta sao?" Cảnh Mục Lê uống miếng nước, không chút để ý nói, "Cô sợ cậu ta sẽ trả thù, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?"

"Cảnh Mục Lê, đừng quên tôi với anh đang hợp tác với nhau." Tần Tình bình tĩnh nói, "Tôi gặp chuyện không may, anh cho là mình có thể tốt được sao?"

Cảnh Mục Lê nhàn nhạt nhìn cô, "Vậy vì sao cô lại chia tay với cậu ta?"

"Chuyện này không liên quan đến anh, Cảnh Mục Lê." Tần Tình tươi cười nhìn như dịu dàng, nhưng lại che dấu tức giận, nói.
"Tôi còn nhớ lúc trước Lăng Mộ Ngôn từng nói với tôi rằng, cô luôn chú ý đến tôi?" Cảnh Mục Lê vuốt ve cằm dưới, cười nhạo nói, "Cô sẽ không thật thầm mến tôi đi?"

".... Anh nói cái gì?" Sắc mặt Tần Tình nhất thời trở nên trắng bệch, Mộ Ngôn đã sớm chú ý tới?

>>>>>>>>

Sân bay.

[Ngôn Ngôn, tôi vẫn không hiểu vì sao bảy năm trước, anh vẫn trực tiếp đi sang Mỹ.] Chờ sau khi Lăng Mộ Ngôn lên xe, 001 rốt cuộc nhịn không được hỏi, [Rõ ràng lúc ấy có thể trực tiếp công lược nam chính mà, không phải sao? Vì sao lại muốn phiền toái như vậy?]

"Vậy bạn cho rằng chỉ cần là người có tính cách đơn thuần tốt bụng là có thể công lược Cảnh Mục Lê sao? Đừng quên, bản thân anh ta vốn là người lạnh lùng tâm lãnh, nếu không, Tần Tình trong nguyên tác cũng sẽ không làm chuyện phiền toái như cố ý chia tay với người yêu rồi mới lại đi tiếp cận anh ta, trực tiếp giúp anh ta một phen không phải là tốt rồi sao?" Ngón tay thon dài tái nhợt của Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, cười như không cười nói, "Cho nên lúc ấy, tôi chỉ cho anh ta một ấn tượng khiến anh ta sẽ không nảy sinh tình yêu với Tần Tình, chờ sau khi tôi trở lại rồi lại tiếp tục công lược."
[Được rồi, hình như có hơi chóng mặt....]

".... Nhiều năm không thấy bạn tỏ ra ngốc, thật có điểm hoài niệm." Lăng Mộ Ngôn cảm thán một tiếng, "001, nghe nói thường xuyên ngốc sẽ có ích cho cơ thể khỏe mạnh, bạn biết không?"

001: [.... Không biết!]

Lăng Mộ Ngôn ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười.

[Ngôn Ngôn, cơ thể hiện giờ của anh thật không tốt, vẫn nên chú ý nhiều đến sức khỏe đi.] 001 lo lắng nói.

(Editor: Mặc dù cái hệ thống này rất vô dụng. Nhưng được cái nó thật lòng với Mộ Ngôn.)

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười gật gật đầu, lên tiếng.

"Tổng giám đốc, chúng ta đến nơi rồi." Tài xế đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

Lăng Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc ông, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.

"Bạn xác định chỗ này chính là chỗ Cảnh Mục Lê đang ở?" Lăng Mộ Ngôn đánh giá căn nhà trọ trước mắt, "Sao cảm thấy nó không giống với thẩm mỹ của anh ta thế nhỉ?"
[Chỗ này là do Tần Tình chọn cho anh ta, Ngôn Ngôn, anh đừng quên hiện tại Cảnh Mục Lê còn đang trong giai đoạn ngủ đông, làm gì có khả năng đi thuê phòng trọ xa hoa được 0w0]

"Cũng phải." Lăng Mộ Ngôn trầm ngâm một tiếng, gật gật đầu, sau đó một mình một người mang theo hành lý lên lầu bốn.

Vừa mới bước chân đến lầu bốn, trùng hợp bắt gặp Cảnh Mục Lê tiễn Tần Tình ra ngoài.

Không nghĩ tới sẽ gặp Lăng Mộ Ngôn ở chỗ này, Tần Tình nhất thời không biết nói gì. Cô tham lam đánh giá người yêu nhiều năm không gặp, khi thấy dáng người gầy yếu cùng khuôn mặt vẫn tái nhợt như xưa của cậu, trong lòng cô không khỏi nhói đau.

Lăng Mộ Ngôn đánh giá trên dưới hai người, nhíu mày lại, xoay người lưu loát chuẩn bị xuống lầu.

"Không ngờ cậu chính là hàng xóm mới của tôi, Lăng Mộ Ngôn." Cảnh Mục Lê chủ động gọi cậu lại, hắn giơ lên ý cười nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống Lăng Mộ Ngôn, thanh thanh đạm đạm nói, "Đã lâu không gặp, chúng ta đúng thật rất có duyên."
Lăng Mộ Ngôn khẽ dừng chân lại, xoay người bứt ra tươi cười khinh thường trào phúng, ánh mắt ủ dột, "Xem ra hai người sống rất tốt, quả thực làm tôi phải thất vọng."

Tay đặt sau lưng của Tần Tình nắm chặt lại, trên mặt vẫn mang cái mặt nạ dịu dàng thong dong, nói, "Mộ Ngôn, đã lâu không gặp."

Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, giọng nói lạnh bạc, "Không ngờ một người phụ nữ như cô cũng sẽ không rời bỏ một kẻ đã trở nên nghèo túng, quả nhiên thật là chân ái sao?"

"Chân ái?" Cảnh Mục Lê nở nụ cười, "Chúng tôi chưa từng đến với nhau, làm gì có cái chân ái đáng nói?"

"Ha, cho nên anh muốn nói cho tôi rằng, Tần tiểu thư đi ra khỏi nhà anh, hoàn toàn là hiểu lầm sao?" Lăng Mộ Ngôn cảm thấy vô cùng buồn cười, cậu hất cằm lên, châm chọc.

"Chuyện này đúng thật không phải là hiểu lầm, lúc nãy Tần Tình ra khỏi nhà tôi, không sai, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng không thể đại biểu cho việc tôi với cô ta đến với nhau." Vẻ mặt của Cảnh Mục Lê vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên nói, "Nhưng ngược lại là cậu, tôi rất ngạc nhiên vì sao cậu lại biết đây là nhà của tôi?"
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, tuy rằng cảm thấy có chỗ không đúng nhưng vẫn hừ nhẹ nói, "Hiện tại anh đang đứng ở đây, cửa đằng sau còn đang mở, nơi này không phải của anh thì chẳng lẽ hiện tại anh đang chạy tới đây làm ăn trộm sao?"

Cảnh Mục Lê cười như không cười, "Vậy vì sao cậu lại không đoán nơi này là nhà của Tần Tình?"

Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, đột nhiên không biết nên cãi lại thế nào.

"Mộ Ngôn...."

"Tôi cho cô gọi tôi như vậy sao?" Ánh mặt lạnh buốt của Lăng Mộ Ngôn bỗng dưng hướng thẳng về phía Tần Tình, cười lạnh, "Mời gọi tôi là cậu Lăng, Tần tiểu thư!"

Nhìn gương mặt nháy mặt trắng bệch của Tần Tình, trong lòng Lăng Mộ Ngôn nhịn không được dâng lên kɦoáı ƈảʍ vì trả được thù.

"Lát nữa, Tiểu Tuyết sẽ đến tìm tôi, cho nên hy vọng Tần tiểu thư có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này." Lăng Mộ Ngôn nhìn đồng hồ, mặt không chút thay đổi nói, "Tiểu Tuyết không muốn nhìn thấy cô, tôi nghĩ trong lòng cô hẳn phải rõ ràng."
Tần Tuyết? Tần Tình đỏ bừng hai mắt, "Mộ Ngôn, anh còn liên lạc với cô ta sao? Anh có biết, cô ta...."

"Vì sao tôi lại không thể liên lạc với cô ấy? Tần tiểu thư cũng thật kỳ quái, quản nhiều chuyện quá rồi đấy." Lăng Mộ Ngôn giật nhẹ khóe môi, châm biếm.

Tần Tình chịu đả kích lui ra đằng sau, không thể tin hỏi, "Lúc trước, là anh tìm người phẫu thuật tim cho Tần Tuyết?!"

Sao cậu có thể làm như vậy? Rõ ràng, rõ ràng chỉ còn kém bước này....

"Cô làm chị cũng quá nhẫn tâm rồi đi, Tiểu Tuyết phải làm một cuộc phẫu thuật nguy hiểm như vậy mà ngay cả một lần đi thăm, cô cũng không có." Lăng Mộ Ngôn dùng giọng điệu chê cười, thống hận nói, "Cũng phải, dù sao cô cũng đang giúp Cảnh Mục Lê đứng lên mà, làm gì có chuyện gì quan trọng bằng Cảnh Mục Lê, không phải sao?"

Sao lại lôi hắn vào? Cảnh Mục Lê nằm không cũng trúng đạn, cảm thấy vô cùng oan uổng, thì ra Lăng Mộ Ngôn bảy năm sau vẫn coi hắn là tình địch sao?.... Làm hắn lâu lâu không chú ý lại bị trúng đạn.
Tần Tình cắn môi dưới, âm thầm hít sâu một hơi, lúc này mới cố gắng bảo trì ý cười dịu dàng ở trên mặt, "Được rồi, vậy tôi xin tạm biệt trước..... Mộ Ngôn, hẹn gặp lại."

Lăng Mộ Ngôn xách hành lý lên, mặt không chút thay đổi đi ngang qua Tần Tình, lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó, không chút lưu tình đóng cửa lại.

Tần Tình ngay cả sức để tạm biệt Cảnh Mục Lê cũng không có, cô mất hồn đi xuống lầu, lái xe một đường chạy tới ngôi nhà Lăng Mộ Ngôn đã ở trước khi ra nước ngoài, mà hiện tại nó đã được cô mua lại, sau đó ngựa quen đường cũ đi vào phòng của cậu. Cô nằm úp sấp lên cái giường vẫn sạch sẽ như thường, vùi đầu vào con gấu bông mà cô đã tặng cho cậu, an tâm nhắm mắt lại.

Trong phòng còn tràn ngập hương vị đặc trưng của cậu, càng ở đây càng lâu, cô càng nhung nhớ cậu, cỗ cảm xúc tưởng niệm kia càng tăng lên điên cuồng.
Mộ Ngôn....

Mộ Ngôn....

Mộ Ngôn....

Cuối cùng, lòng đã tự nhủ sẽ không khóc nữa từ sau đêm đó, Tần Tình lần đầu tiên không khống chế nổi bật khóc đầy đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip