Chương 87 : Mối tình đầu báo thù (9)
"Lần trước, bởi vì thân thể không thoải mái cho nên đã thất hẹn với em.... Xin lỗi, Tiểu Tuyết."
Trong quán cafe, Lăng Mộ Ngôn vuốt ve ly cafe, vẻ mặt mất tự nhiên nhận lỗi với Tần Tuyết ngồi đối diện.
"Không sao đâu, anh Mộ Ngôn, dù sao thì thân thể vẫn quan trọng hơn." Tần Tuyết hiểu ý cười lắc lắc đầu, sau đó quan tâm hỏi, "Vậy giờ người đã khá hơn chưa?"
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một lúc, mặt không chút cảm xúc gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, có điều...." Tần Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn thật cẩn thận hỏi, "Cái người đàn ông gọi cho em nói anh không thấy thoải mái.... Là đàn anh Cảnh sao?"
Ả vừa hỏi như vậy, Lăng Mộ Ngôn nhất thời hồi tưởng lại cái cảnh mình bị ép phải nói ra số điện thoại của Tần Tuyết cho Cảnh Mục Lê vào tuần trước, sắc mặt nhất thời đen thui.
.... Quả thực chưa từng gặp qua người nào vô sỉ đến như vậy! Trả đũa thì không nói, còn quang minh chính đại cản trở!
[Trải qua hệ thống giám định, hành vi của Cảnh Mục Lê cũng không phải là cản trở, mà là vì muốn đạt được mục đích nên mới làm như vậy.] 001 đẩy cặp kính gọng đen không biết lấy từ đâu ra, giọng điệu đầy tri thức nghiêm túc nói.
Lăng Mộ Ngôn nhướn mày cười như không cười, "Cho nên mỗi khi tôi vừa dọn xong một món đồ, xoay người lại liền phát hiện đồ lại bị vứt lung tung như trước sao?"
[Không sai, anh ta vì muốn để anh ở nhà nghỉ ngơi không đi hẹn hò nên mới làm như vậy, cho nên Ngôn Ngôn, chúng ta phải thông cảm....]
Lăng Mộ Ngôn lười biếng cắt ngang, "Thông cảm? Đó là vật gì?"
001: [.... Là thứ không thể ăn.]
"Tốt lắm, cho nên giờ bạn có thể câm miệng được rồi đấy."
[.... Được, Ngôn Ngôn QAQ]
"Anh Mộ Ngôn?"
"Ừ, là anh ta." Lăng Mộ Ngôn hơi hơi gật đầu, trong mắt mang theo nhàn nhạt ghét bỏ, "Anh ta thích xen vào việc của người khác như vậy đấy, nếu anh ta có nói gì đó không phải thì Tiểu Tuyết cứ trực tiếp làm lơ đi là được."
Tươi cười của Tần Tuyết chợt tắt, trong lòng có chút chua xót. Vì sao anh Mộ Ngôn rõ ràng là đang an ủi mình, nhưng mình lại có thể nghe ra loại.... Thân cận đương nhiên giữa anh ấy với Cảnh Mục Lê?
Là do mình quá mức lo được lo mất sao? Cái tay ôm lấy ly của ả không biết tự lúc nào nắm chặt lại.
"Tiểu Tuyết, em tìm anh có việc gì sao?"
Tần Tuyết ngẩn ra, sắc mặt nhất thời ửng đỏ, ánh mắt ngập nước hàm chứa nhu tình nhìn thẳng vào cậu, "Em chỉ là.... Có chút nhớ anh Mộ Ngôn."
"Tiểu Tuyết...." Còn chưa đợi Lăng Mộ Ngôn nói hết, một giọng nói dịu dàng thong dong vang lên cách hai người không xa.
"Mộ Ngôn, đã lâu không gặp." Tần Tình đứng cạnh hai người, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, mỉm cười với Lăng Mộ Ngôn.
Nhất thời cặp mắt đen của Lăng Mộ Ngôn nhiễm một tầng băng giá, ghét bỏ nhíu nhíu mày.
Tần Tình thấy vậy, tuy rằng lòng còn có chút chua xót, nhưng giờ đã có thể che dấu nó đi. Tương phản, tâm tình của Tần Tuyết lại trở nên quỷ dị.
Mặc kệ bảy năm trước, rốt cuộc Tần Tình vì nguyên nhân gì mà lại chia tay với anh Mộ Ngôn thì giờ đều đã chậm rồi. Anh Mộ Ngôn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chị ta, người đàn ông vừa ưu tú vừa săn sóc này, cuối cùng vẫn sẽ chỉ thuộc về mình.
Hơn nữa.... Chị gái thân yêu, đây là do chính chị tự tay đẩy đi, không phải là tôi cướp đâu đó.
"Chị, đã lâu không gặp." Tần Tuyết nhìn người chị gái cùng cha khác mẹ lâu rồi không chạm mặt này, cười càng thêm vui vẻ.
Ả tuyệt đối sẽ không quên cái đêm mưa rả rít kia, người đàn ông mà ả vẫn luôn thầm mến, cứ như vậy hôn mê ngã xuống ven đường, cho dù sinh mạng đang bị đe dọa, nhưng trong miệng vẫn không ngừng thì thào tên chị ả bằng cả tình cảm nồng đậm của cậu.
Dĩ nhiên hai người đã xé rách mặt, Tần Tình không cần thiết phải cho ả sắc mặt tốt nữa, chỉ lạnh lùng liếc ả một cái, "Tôi nghĩ, tôi không phải đang nói chuyện với cô."
Tần Tuyết cắn cắn môi dưới, ủy khuất nhìn Lăng Mộ Ngôn, rồi lại cúi đầu.
Chị gái thân mến của tôi, cứ tận tình nổi giận đi. Phải biết rằng chị càng như vậy, anh Mộ Ngôn sẽ càng chán ghét chị đó ~ Cho tới bây giờ, chị vẫn còn chưa thấy rõ địa vị của mình sao, anh Mộ Ngôn đã sớm không còn thích chị nữa rồi, thật đáng thương mà....
Trong mắt Tần Tuyết hiện lên chút âm lãnh, cho dù cuối cùng, người phụ nữ đứng cạnh anh Mộ Ngôn không phải là ả, thì ả tuyệt đối cũng sẽ không cho phép Tần Tình lấy lại được tình yêu của anh Mộ Ngôn!
..... Tuyệt đối sẽ không!
Quả nhiên, đúng như Tần Tuyết đã đoán từ trước, Lăng Mộ Ngôn bực mình mở miệng, "Tôi với Tiểu Tuyết cũng không chào đón cô đứng ở đây, cho nên mời cô tránh ra, có được không?"
".... Mộ Ngôn, em chỉ muốn tìm anh nói một chuyện mà thôi." Tần Tình trấn định nhìn lại cậu, bình tĩnh lên tiếng, "Anh thật sự không muốn biết nguyên nhân năm đó em rời khỏi anh sao?"
"...."
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc hồi lâu, như là nhớ lại cảnh thống khổ nào đó, cậu cau mày, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
"Anh Mộ Ngôn, anh không sao chứ?" Cuối cùng, Tần Tuyết cũng lo lắng, ả vội vàng bắt lấy cái tay đã nắm chặt thành nắm đấm ở trên bàn của cậu, lo lắng dò hỏi. Thấy Lăng Mộ Ngôn ôm trán, không đáp lại, lần đầu tiên ả dùng ánh mắt đầy hận ý nhắm về phía Tần Tình, "Tần Tình, vì sao cô không chịu buông tha anh Mộ Ngôn đi?! Anh Mộ Ngôn đã quên cô rồi, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao, anh ấy đã không còn thích cô nữa! Nếu cô hận tôi thì cứ nhắm vào tôi đi, vì sao còn muốn đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh ấy!"
"Tôi không có...." Tần Tình cũng không ngờ tới Lăng Mộ Ngôn sẽ có phản ứng này, trên mặt hiện lên chút hoảng hốt, cô không nhìn vẻ mặt kích động của Tần Tuyết, chỉ tiến lên, vô thố nhìn Lăng Mộ Ngôn, lại không biết nên nói cái gì.
Cô thật sự đã làm sai sao? Nhưng, thật sự rất không cam lòng....
Thật sự....
"Anh Mộ Ngôn, chúng ta đi về, đừng suy nghĩ nữa, có được không?" Tần Tuyết nức nở, dịu dàng dỗ dành, "Không cần nghĩ nữa, anh Mộ Ngôn...."
"Không, không cần." Lăng Mộ Ngôn rút cái tay còn đang bị Tần Tuyết nắm lấy, nhàn nhạt trả lời. Cậu nhìn Tần Tình đứng ngốc, ánh mắt lạnh lùng châm chọc, "Tôi cũng muốn nghe xem, lý do của Tần tiểu thư là gì đây."
Chờ Tần Tuyết cười miễn cưỡng tự giác rời đi, lúc này Tần Tình mới ngồi xuống, bất an kể lại mọi chuyện cho Lăng Mộ Ngôn nghe.
"Cho nên.... Bảy năm trước, cô từng có một cơn ác mộng, sau đó phát hiện sự thật giống y đúc với chuyện trong mơ, mà cô cho rằng nếu đi trả thù nhà họ Tần, nhà họ Tần nhất định sẽ gây bất lợi với tôi, cho nên mới quyết tâm chia tay với tôi, đúng không?" Hai người đều im lặng hồi lâu, cuối cùng Lăng Mộ Ngôn cũng lên tiếng. Cậu ngăn không được bản thân giơ lên ý cười trào phúng, "Nói như vậy, thật ra là tôi đã sai rồi, bởi vì chia tay ngược lại.... Sẽ tốt cho tôi?"
"Không phải, em chỉ hy vọng...." Tần Tình thấp giọng nói, "Hy vọng anh ở trong mắt em, vẫn luôn là ánh mặt trời sạch sẽ, không có âm u."
"Như vậy, hiện tại cô không sợ nữa sao?" Chưa đợi Tần Tình đáp lời, Lăng Mộ Ngôn liền giật mình, xuy cười một tiếng, "Cũng phải, dù sao hiện tại cô ở trong mắt tôi chỉ là một người phụ nữ yêu thích hư danh, tất nhiên không có gì phải sợ cả."
"Em...."
"Tần Tình, cô coi tôi là cái gì?" Mắt của Lăng Mộ Ngôn lóe lên tia lạnh bạc, đột nhiên nâng cao giọng, "Một con chó muốn gọi đến thì đến, muốn đuổi đi thì đi sao?"
"Không phải!" Tần Tình lắc đầu, nhịn không được bật khóc, "Không phải, Mộ Ngôn, không phải, em chỉ sợ, sợ...."
"Sợ cái gì? Sợ tổn thương đến tôi? Tần Tình, cô luôn tự cho mình là đúng như vậy, cô cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Quả thực là...." Lăng Mộ Ngôn nhấn từng chữ một, cười châm chọc, "Mơ, tưởng!"
Sắc mặt Tần Tình nhất thời ức chế không được, trở nên trắng bệch.
"Nếu cô chỉ muốn nói mấy câu này thì tôi nghĩ giữa chúng ta đã không có gì để nói nữa." Lăng Mộ Ngôn đứng lên, nhìn như thờ ơ, nhưng giọng lại run run mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện, "Cảnh Mục Lê có bản lĩnh hơn tôi, cô đi tìm anh ta cũng phải thôi...."
"Không phải như thế, Mộ Ngôn!" Tần Tình cũng lo lắng đứng lên theo, hít sâu một hơi, "Kỳ thật em vẫn luôn...."
"Tôi còn có việc phải đi trước, Tần tiểu thư." Lăng Mộ Ngôn mặt lạnh rời khỏi quán cafe.
".... Chỉ yêu mình anh." Tần Tình thấp giọng nỉ non, đôi mắt phiếm hồng.
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên: Nữ chính tỏ tình thật lòng! Độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt tới 50%, mời người chơi tiếp tục cố gắng!]
Tần Tình thông qua cửa sổ, hoảng hốt nhìn bóng dáng quen thuộc đã đi xa nhưng vẫn không một lần quay đầu lại kia, chịu đựng cơn đau xé rách trong tim, giơ lên tươi cười khó coi....
"Thật sự, chỉ yêu mình anh thôi."
Cũng thật sự.... Rất hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip