164. Quỷ hút máu văn (6)
Sau khi nhân loại lần đầu tiên bị quỷ hút máu cắn, trên người liền sẽ lưu lại hơi thở của quỷ hút máu, hoặc là ấn ký.
Cho nên buổi tối khi Lãnh Tầm đi đón Điền Mật, ánh mắt nhìn Mộc Thiên Linh mới có chút quái dị.
Mà Lãnh Tầm cổ quái, làm máu của nhân loại đã mang ấn ký, hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào.
Cho nên, Điền Mật cũng coi như là đánh bậy đánh bạ làm được một chuyện tốt.
Sau khi uống một ly cực phẩm máu tươi, Điền Mật cũng học Lãnh Tầm, cầm sách xem.
Phi cơ phi hành ba giờ, các nàng buổi tối 8 giờ xuất phát, 11 giờ liền đến đô thành của thế giới nhân loại.
Giải thích rõ ràng một chút, thế giới nhân loại này chỉ có một thống trị giả, được gọi là Tổng thống, cũng không có các quốc gia khác.
Lãnh Tầm vùng ngoại ô của đô thành có một tòa lâu đài cùng lâu đài cổ ở Huyết thành cơ hồ giống nhau như đúc.
Lãnh Tầm ôm Điền Mật, mà Mộc Thiên Linh đi theo sau hai người.
Sau khi biết được nơi này là đô thành, Mộc Thiên Linh thực vui vẻ.
Bởi vì nàng chính là người đô thành, nhìn Lãnh Tầm cũng không để ý tới nàng, mà trực tiếp nhấc chân chuẩn bị vào thành.
Nàng có chút nóng nảy, chạy chậm đuổi theo Lãnh Tầm: “Chờ, chờ một chút ——”
Lãnh Tầm dừng lại bước chân, nghiêng người nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
Điền Mật cũng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.
“Rầm ——” Mộc Thiên Linh có chút khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, sau đó hít sâu một hơi, phảng phất lấy đủ dũng khí, mở miệng nói: “Điền tiên sinh, ta hy vọng, hy vọng các ngươi nói chuyện giữ lời, để ta rời đi.”
“Phụt ——” Điền, Điền tiên sinh? Ha ha ha tha thứ nàng không thể nhịn nổi mà bật cười.
Lãnh Tầm cúi đầu nhìn mắt Điền Mật cười đến vui vẻ, sau đó rũ mắt nhìn Mộc Thiên Linh thấp hơn hắn một cái đầu.
Lúc này trên mặt hắn đã không có ý cười, có chút lạnh lùng nói ra: “ Thứ nhất, ta không phải họ Điền, thứ hai, ta chưa từng đáp ứng ngươi, cho ngươi rời đi.”
Nói xong, cũng không để ý tới Mộc Thiên Linh, xoay người nhanh chóng rời đi.
Hắn có một năng lực là thuấn di, cũng có thể nói, cơ bản mỗi một con quỷ hút máu đều sẽ thuấn di.
Mà Điền Mật, là người ngoại lệ.
Mộc Thiên Linh chớp mắt liền không có thấy thân ảnh của Lãnh Tầm.
Nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, thẳng đến khi người hầu của lâu đài mạnh mẽ lôi nàng vào phòng cho khách ở.
Mộc Thiên Linh có chút suy sụp ngồi ở cạnh cửa, tâm tình hạ xuống tới cực điểm.
Nàng muốn về nhà, nàng nhớ ba mẹ, nàng nhớ bạn bè của nàng.
Sau một lát, nàng lại có thêm nguyên khí.
Nghĩ rằng ít nhất, nàng hiện tại đang ở thế giới nhân loại, hơn nữa còn ở Đô thành. Nàng đã cách người nhà, bạn bè của nàng rất gần.
Chỉ cần ngày mai lại xin Điền Mật, Điền Mật đơn thuần, thiện lương như vật, nhất định sẽ cho nàng rời đi.
Dù sao, nàng sẽ không nói cho người khác, trên thế giới này có sự tồn tại của quỷ hút máu là được.
Đúng, chính là như vậy!
Sau khi nghĩ thông suốt, Mộc Thiên Linh từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại, lên trên giường ngủ, nàng muốn nghỉ ngơi cho tinh thần tốt lên!
Điền Mật được Lãnh Tầm ôm tới một gian, bố trí trong phòng cùng phòng của nàng ở Huyết thành giống nhau.
Nàng vẫn luôn cười không thể dừng lại, tiếng kêu Điền tiên sinh kia của Mộc Thiên Linh thật sự là quá buồn cười.
Cũng không lạ, nàng không nói cho Mộc Thiên Linh tên của Lãnh Tầm.
Kỳ thật, nàng này đây vì nghĩ rằng Mộc Thiên Linh đã biết, cho nên nàng mới không có nói.
Khi nàng cùng Mộc Thiên Linh ở cùng nhau, đều chỉ biết ẩn ẩn nói xấu Lãnh Tầm, có thể thành công làm cho Mộc Thiên Linh đối với Lãnh Tầm sinh ra sợ hãi cùng mâu thuẫn.
Được Lãnh Tầm bỏ vào bồn tắm thủy tinh đầy máu tươi , sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, ban ngày liền không cần đi ra, buổi tối ngày mai anh trai sẽ mang em ra ngoài chơi, được không?”
Tuy rằng biết tất cả sự ôn nhu của nam chính đều là giả vờ, chính là dáng vẻ này của nam chính, thiệt tình là rất hấp dẫn người nha.
Ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Lãnh Tầm nhìn nàng dần dần chìm vào bồn tắm, đem cả người mình hoàn toàn chìm vào máu tươi, lúc này mới đứng dậy, xoay người rời phòng Điền Mật.
Khi hắn đi ngang qua cửa phòng của Mộc Thiên Linh, dừng một chút.
Vốn dĩ đem Mộc Thiên Linh mang về Huyết thành, hắn thật sự là nghĩ muốn cảm tạ Mộc Thiên Linh.
Vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy nhân loại này rất thú vị, cho nên muốn dọa nàng một chút.
Vốn đang có một tia hứng thú hứng thú như vậy, kết quả, trên người nàng liền để lại ấn ký của Điền Mật.
Nghĩ nghĩ, lúc trước Điền Mật nói bóp méo ký ức của nàng.
Hắn cảm thấy, vẫn là đem nhân loại này thả đi.
Bất quá, người hắn rốt cuộc cũng phải cảm ơn, cho nên để Điền Mật chơi chán rồi, hắn lại cho Mộc Thiên Linh trở về.
Lúc này Lãnh Tầm, đã đem Điền Mật trở thành sủng vật của mình, mà Mộc Thiên Linh lại trở thành món đồ chơi của tiểu sủng vật Điền Mật này.
Hắn vặn vẹo cổ, phát ra tiếng‘ răng rắc răng rắc ’ , nhấc chân rời đi.
Điền Mật thực nghe lời không có tỉnh lại, thẳng đến buổi tối ngày hôm sau, Lãnh Tầm tới đem nàng từ máu tươi vớt lên, nàng mới tỉnh lại.
Nàng từ đầu đến cuối đều mặc váy ngủ dài đai ngọc chiffon.
Ngoan ngoãn tùy ý Lãnh Tầm tắm rửa cho nàng, gội sạch đầu, cho nàng mặc vào nội y, sau đó cho nàng thay một cái váy màu đỏ tươi A Bố tự vào.
Trong lòng tuy rằng có chút lúng túng, chính là nhìn dục vọng chiếm hữu trong mắt Lãnh Tầm, Điền Mật không dám cự tuyệt.
Cho dù, nàng chỉ là bị trở thành sủng vật, nhưng mà cũng coi như là một chuyện tốt đi?
Ít nhất, độ hảo cảm của nam chính không phải số âm, giờ đã lên độ hảo cảm là 5!
Đầu nàng càng ngày càng thấp
Lãnh Tầm còn tự mình đem tóc dài của nàng buộc lên thành đuôi ngựa cao, còn dùng cái nơ con bướm tơ lụa màu đen cột cho nàng.
Nàng đối với gương hất hất đầu tóc, nhếch môi cười đến thoải mái: “Anh trai thật lợi hại!”
Lãnh Tầm nhìn kiệt tác của mình cũng thập phần vừa lòng, trong lòng lập tức quyết định, về sau mọi thứ của Điền Mật đều là phải do hắn xử lý, tựa hồ còn rất thú vị.
Nhìn nhìn đôi môi tái nhợt của Điền Mật, Lãnh Tầm giống như biến ma thuật lấy ra một cây son màu hoa hồng, tô cho Điền Mật.
Điền Mật sắc mặt nháy mắt đẹp không ít, nguyên bản gương mặt đã tinh xảo đẹp đẽ bây giờ càng thêm loá mắt.
Cho dù là gặp qua không ít mỹ nhân nhưng khi Lãnh Tầm thấy Điền Mật như vậy, đáy mắt cũng loé qua kinh diễm.
Đi vào một đôi giày cao gót cao năm centimet, sau đó được Lãnh Tầm ôm ra cửa phòng.
Mộc Thiên Linh đã được người hầu đưa tới đại sảnh, nơm nớp lo sợ chờ Điền Mật cùng Lãnh Tầm.
Khi nhìn thấy hai người, Mộc Thiên Linh hoàn toàn là trợn tròn mắt.
Màu tóc của Lãnh Tầm với Điền Mật đều là màu rượu đỏ, dài tầm trung, tóc quăn, tóc mái hơi hơi che khuất lông mày.
Mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, gần cổ có hai cúc áo không có khuy, hơi hơi lộ ra xương quai xanh.
Tay áo được vén lên tới chỗ khuỷu tay, quần tây màu đen đem chân của hắn càng thêm thon dài.
Hắn ôm Điền Mật, một đỏ một đen, hai người đều lớn lên đẹp như vậy.
Thoạt nhìn, thật là cực kỳ xứng đôi.
Vội vàng quơ quơ đầu, như thế nào có thể nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip