165. Quỷ hút máu văn (7)
Hai người bọn họ là thân huynh muội nha!
Điền Mật nghiêng đầu nhìn Mộc Thiên Linh, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Linh Linh, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Âm thanh của nàng phảng phất có ma lực, Mộc Thiên Linh giương mắt nhìn nàng.
Nguyên bản đôi mắt thanh triệt nháy mắt tan rã.
“Linh Linh, ngươi vừa suy nghĩ cái gì vậy?” Điền Mật lại hỏi lại một lần.
“Ta suy nghĩ, Mật Mật cùng anh trai của ngươi, thoạt nhìn rất xứng đôi.” Nói xong, nàng liền ngốc ngốc ngậm miệng.
Điền Mật vỗ vỗ đầu, có chút nghi hoặc giương mắt nhìn Lãnh Tầm: “Anh trai, nói hai người xứng đôi, không phải là dùng để so sánh phu thê hoặc là tình lữ sao? Linh Linh vì sao muốn nói em cùng anh thực xứng đôi?”
Lãnh Tầm dừng một chút, liếc mắt nhìn Mộc Thiên Linh, sau đó cúi đầu nhìn Điền Mật: “Khả năng là bởi vì Tiểu Mật cùng anh đều lớn lên rất đẹp đi.”
Giữa thân nhân huyết tộc có thể kết hôn, cho nên theo lý mà nói, Điền Mật cũng có thể gả cho Lãnh Tầm.
Từ khi Lãnh Tầm thành niên tới nay, liền có không ít quý tộc thiên kim của huyết tộc muốn gả vào Lãnh gia, chỉ là Lãnh Tầm vẫn luôn đều không có ý nguyện kết hôn.
“A, thế nhưng mà chờ một chút ta còn muốn nói cho Linh Linh không cần suy nghĩ như vậy, nếu về sau ta lấy chồng, phải nói là cùng trượng phu của ta xứng đôi mới được đâu, đúng hay không anh trai?”
Lãnh Tầm giật giật ngón tay, chạm vào cơ thể nhiệt độ ấm áp của Điền Mật.
Đột nhiên nhớ tới, Điền Mật đã thành niên, tới tuổi có thể hôn phối, khoảng thời gian trước còn có người hướng hắn nhắc tới ý nguyện muốn cầu thú Điền Mật.
Nghĩ sau này thân thể ấm áp này chính là của người khác, Lãnh Tầm ánh mắt liền tối sầm xuống.
Tiểu sủng vật của mình, như thế nào lại đưa cho người khác!
Bất luận kẻ nào, đều không được, chỉ có thể là hắn mới tốt!
“Đinh —— độ hảo cảm nam chính +20, độ hảo cảm 25, ký chủ thật quá giỏi ~”
Rốt cuộc cũng thêm độ hảo cảm.
Lãnh Tầm cũng không có trả lời Điền Mật, mà là để Điền Mật đem Mộc Thiên Linh đánh thức, sau đó đi ra ngoài chơi.
Sau khi Mộc Thiên Linh tỉnh lại, liền thấy Lãnh Tầm cùng Điền Mật đứng ở trước mặt nàng.
Không có cho nàng thời gian phản ứng, Lãnh Tầm trực tiếp ôm Điền Mật đi ra cửa.
Mộc Thiên Linh vội vàng đi theo sau Lãnh Tầm.
Ba người ngồi trên xe, Lãnh Tầm lái xe, Điền Mật ngồi ở trên ghế phụ.
Mộc Thiên Linh ngồi ở phía sau, biểu tình của nàng có vẻ rất rối rắm, nhìn sườn mặt của Điền Mật, muốn nói lại thôi.
Điền Mật cảm thấy có chút buồn cười, cố ý giả vờ như không thấy.
Thẳng đến khi Mộc Thiên Linh lấy hết can đảm mở miệng nói: “ Mật Mật.”
“ Gì vậy?” Điền Mật mỉm cười quay đầu lại nhìn nàng.
Mộc Thiên Linh bị nụ cười của Điền Mật làm lóe mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần: “ Lúc trước ngươi đáp ứng, nói, thả ta trở về.”
“ Đúng vậy, nhưng mà ngươi đầu tiên phải chơi với ta nha, bằng không anh trai ta có việc, ta sẽ thực nhàm chán.” Điền Mật bĩu môi nói.
“ Vậy ngươi muốn ta bồi ngươi bao lâu?” Mộc Thiên Linh chớp chớp mắt.
Điền Mật duỗi tay sờ cằm, sau đó trong chốc lát, nói: “Xem tình huống đi, có lẽ đêm nay, có lẽ là ngày mai, nói không chừng nha”
Lãnh Tầm từ đầu đến cuối đều làm một tài xế an tĩnh, nghe Điền Mật cùng Mộc Thiên Linh nói chuyện.
Trạm thứ nhất Điền Mật xuống công viên giải trí, được Lãnh Tầm ôm xuống xe, sau đó một đường đều ôm.
Vốn dĩ hai người vô cùng nổi bật, tỉ lệ quay đầu cũng là đặc biệt cao.
Còn có không ít người lấy ra di động chụp ảnh đăng Weibo, Điền Mật chỉ cần thấy những người chụp ảnh đó, đều sẽ hướng về phía màn ảnh mỉm cười.
Lãnh Tầm lạnh mặt, trên người hắn khí thế lạnh băng làm người không dám tới gần.
Những người chụp ảnh người đều sẽ tự giác nhường đường, cũng không tạo thành sự kiện to lớn gì.
“Anh trai, chúng ta qua bên kia đi? Thật xinh đẹp!” Điền Mật chỉ vào bánh xe quay có ánh đèn trang trí đến năm màu sắc, vẻ mặt hưng phấn nói.
Mộc Thiên Linh bởi vì có thể làm Điền Mật thả nàng rời đi sớm một chút, tự giác làm hướng dẫn du lịch: “Cái đó gọi là bánh xe quay, chơi rất vui. Mật Mật ngươi thích ngồi tàu lượn siêu tốc sao? Rất kích thích nha!”
“ Thật không?!” Điền Mật giả vờ như là lần đầu tiên đến công viên giải trí: “Anh trai, em có thể tự đi sao? Em có thể!” Điền Mật nghiêng đầu nhìn Lãnh Tầm, bị ôm như vậy, tuy rằng tiết kiệm thể lực, nhưng mà nàng lại có chút ngại ngùng.
Lãnh Tầm tuy rằng không muốn buông Điền Mật ra, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của nàng, nghĩ nghĩ, vẫn là đem nàng thả xuống dưới.
Điền Mật thực tự giác dắt tay Lãnh Tầm, Lãnh Tầm nắm chặt tay Điền Mật, cảm giác lòng bàn tay Điền Mật truyền ra độ ấm, hơi hơi gợi lên khóe môi.
“Đinh —— độ hảo cảm nam chính +5, độ hảo cảm 30, ký chủ thật là giỏi quá!”
Lại được thêm 5 độ hảo cảm, Điền Mật phá lệ vui vẻ, đối với Lãnh Tầm sáng lạn cười.
Mộc Thiên Linh ở phía trước dẫn đường, Lãnh Tầm nắm tay Điền Mật.
Ba người ngồi trên bánh xe quay, bánh xe quay chuyển tới giữa không trung, Điền Mật thực sự vui vẻ để Mộc Thiên Linh chụp ảnh cho nàng cùng Lãnh Tầm.
Nàng kéo ngón tay Lãnh Tầm, đem đầu dựa vào vai Lãnh Tầm. Nhếch môi, cười cong mặt mày.
Lãnh Tầm nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi giơ lên, ôn nhu đến phảng phất giống như tình nhân. Ánh đèn Neon phía sau nơi thành thị làm nền cho hai người
Mộc Thiên Linh ấn chụp ảnh, lưu lại hình ảnh duy mĩ.
Điền Mật tiếp nhận di động, sau đó cười nói, muốn đem bức ảnh này ra, sau đó phóng đại, treo ở trong phòng. Lãnh Tầm gật gật đầu, đáp ứng nàng.
Rời khỏi bánh xe quay, Điền Mật lôi kéo Lãnh Tầm cùng Mộc Thiên Linh đi ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cái gì, thế nhưng Mộc Thiên Linh gặp người cùng phòng với nàng ở đại học.
“ Thiên Linh! ——”
Mộc Thiên Linh nghe thấy liền quay đầu lại, sau đó trừng lớn đôi mắt: “Vũ Hân! Cậu sao lại ở đây?!”
Nói xong, Mộc Thiên Linh nghiêng đầu, vẻ mặt bất an nhìn Điền Mật cùng Lãnh Tầm.
Nữ hài tử được Mộc Thiên Linh gọi là Vũ Hân, nhanh chóng đi đến trước mặt Mộc Thiên Linh, lôi kéo tay nàng: “ Mình còn phải hỏi cậu đấy! Cậu sao lại ở chỗ này? Cậu mấy ngày nay đi nơi nào? Cậu có biết người nhà của cậu tìm không thấy cậu đều sắp điên rồi?”
Mộc Thiên Linh đã mất tích một tuần, rõ ràng đang ở trong ký túc xá, liền tìm không thấy. Sống không thấy người, chết không thấy xác, thật là làm cha mẹ nàng phát điên.
Hốc mắt Mộc Thiên Linh đỏ hoe, hơi há mồm, lại không biết mở miệng như thế nào.
Điền Mật ngửa đầu nhìn Lãnh Tầm, cho hắn một ánh mắt, được Lãnh Tầm gật đầu đồng ý.
Điền Mật quay đầu gọi Mộc Thiên Linh một tiếng: “Ta muốn đi toilet, Linh Linh, ngươi có thể bồi ta đi không?”
Mộc Thiên Linh quay đầu lại nhìn nàng, nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Vũ Hân: “Vũ Hân, cậu chờ mình một chút. Đừng, đừng đi nhé”
Vị trí toilet cách chỗ bọn họ không xa lắm, sau khi vào toilet, Điền Mật đem Mộc Thiên Linh kéo vào một phòng trong WC, sau đó bóp méo ký ức của nàng.
Lại lần nữa trở lại địa phương lúc trước, Mộc Thiên Linh vẻ mặt sáng sủa, đã không còn lo lắng hãi hùng.
“Vũ Hân, tuần trước ta đột nhiên nghĩ đi thám hiểm, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ, là nữ hài tử này cứu ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip