169. Quỷ hút máu văn (hoàn)

Lãnh Tầm cũng ngủ thẳng đến buổi tối ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Cúi đầu nhìn nhìn như cũ ở ngủ say Điền Mật, khóe môi tự nhiên gợi lên, duỗi tay đem Điền Mật trên mặt đầu tóc vòng đến một bên.
Điền Mật bị bừng tỉnh, lông mi run rẩy, sau đó chậm rãi mở, vẻ mặt mông lung ngửa đầu nhìn Lãnh Tầm.
Chớp chớp đôi mắt, thấy rõ ràng bên người người là Lãnh Tầm lúc sau, Điền Mật nhếch môi ngây ngô cười: "Ca ca, buổi tối hảo ~"
"Đinh -- độ hảo cảm nam chính +5, hảo cảm độ 95, cảm giác lập tức sẽ hoàn thành nhiệm vụ đấy, ký chủ cố lên nha!"
"Tiểu Mật, buổi tối tốt lành!"
Lãnh Tầm có việc muốn làm, không có cách nào bồi Điền Mật, Điền Mật nghẹn hỏng rồi, vì thế rời lâu đài cổ, muốn đi ra ngoài đi dạo.
Nàng lén đi theo hầu gái của nàng, lén chạy.
Sau khi dạo qua một vòng, kết quả phát hiện nàng lạc đường.
"Tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt!"
Âm thanh có chút quen thuộc từ phía sau truyền đến, Điền Mật xoay người, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Bạch Dục, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Lúc này Bạch Dục có chút chật vật, áo sơ mi màu trắng có chút hỗn độn, mặt trên dính ấn ký màu đen hoặc màu nâu.
Quần màu cà phê cũng vậy, có địa phương còn bị nứt ra, vải dệt dính vào vết máu.
Sau khi quỷ hút máu bị thương, rất nhanh liền sẽ khép lại, cho nên Bạch Dục tuy rằng thoạt nhìn chật vật, trên người lại không có vết thương.
Tròng mắt của hắn hiện tại cũng đỏ như máu, nghĩ lại trước kia mắt màu đen, bởi vì mang theo kính sát tròng đi.
Vẻ mặt hắn vẫn mang ý cười, phảng phất người vượt ngục cũng không phải hắn, hắn chỉ là đang nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ phép.
"Lần trước không có phòng bị, bị tiểu nha đầu ngươi chế trụ, lúc này...hắc hắc" hắn đi về phía Điền Mật, thừa dịp Điền Mật còn chưa phóng thích lực lượng, cũng không biết cầm thứ gì, đem Điền Mật đánh hôn mê.
Té xỉu trong nháy mắt, Điền Mật phỉ nhổ: Vì sao, vì sao quỷ hút máu bị đánh hôn mê dễ dàng như vậy?!
Lại tỉnh lại một lần nữa, Điền Mật cũng không hiểu được nàng đang ở nơi nào, nàng ở trong một phòng, bố cục trắng đen rõ ràng, sạch sẽ lưu loát.
Khe hở giữa bức màn che quang thấy bạch quang, nghĩ chắc hiện tại là ban ngày.
Nàng chống thân mình ngồi dậy, gọi 0051 một tiếng: "Ta hiện tại đang ở nơi nào?"
"Ký chủ hiện tại là ở thế giới nhân loại nha hơn nữa ký chủ đã ngủ một tháng rồi"
"Gì?! Một tháng?!" Điền Mật trừng lớn đôi mắt, hoàn toàn không thể tin được, nàng bị đánh hôn mê, thế nhưng có thể hôn mê tận một tháng!
"Không phải đâu, khi ngươi té xỉu, cũng không hiểu được Bạch Dục cho ngươi ăn thứ gì, cho nên ký chủ mới tiến vào ngủ say, nghe hắn nói, là phải ngủ nửa năm, ký chủ có thể tỉnh lại nhanh như vậy, đã rất không tồi rồi."
" Nam chính hiện tại thế nào?" Điền Mật một bên hỏi một bên xuống giường, muốn ra khỏi phòng, đi ra ngoài nhìn xem.
"Không hiểu được nha" thanh âm 0051 từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng, một đường bán manh.
Trên đầu Điền Mật hiện ra hắc tuyết, thiếu chút nữa không đứng vững: "Ngươi vì sao lại không hiểu được?"
"Bởi vì ký chủ tiến vào ngủ say, cho nên 0051 cũng liền không nhìn tới sự việc bên ngoài"
"Ngươi không phải hệ thống vạn năng sao! Tại sao lại như vậy!?" Điền Mật có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Hệ thống không có vạn năng nha ~"
Hít sâu --
Điền Mật quyết định không cần nghe tên hệ thống ngốc này bán manh! Nàng muốn tự tìm đáp án!
Nàng mở cửa phòng, vươn đầu đánh giá hoàn cảnh bên ngoài một chút, sau khi nhận thấy được không có ai, Điền Mật bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
" A tiểu nha đầu lại tỉnh nhanh như vậy như vậy"
Thân thể Điền Mật căng cứng, hung hăng nhắm mắt, sau đó có chút tức giận xoay người.
" Bạch Dục hỗn đản! Ngươi bắt ta tới làm gì?!"
Bạch Dục một thân áo ngủ màu trắng, đầu ẩm ướt, mặt trên còn dính bọt nước.
Hắn dựa vào ven tường, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Nghe Điền Mật nói xong, Bạch Dục nhún vai: "Bởi vì, ngươi thực đáng yêu nha"
Điền Mật trợn trắng mắt, sau đó hung tợn nói: "Thar ta rời đi, nếu không, anh trai ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Kỳ thật Điền Mật là muốn tự mình thu thập hắn nhưng cũng không biết Bạch Dục làm cái gì với nàng mà nàng hoàn toàn không sử dụng được sức lực.
"Ha hả chờ anh trai ngươi tìm được chúng ta rồi nói sau, nhưng lúc ấy, hẳn là đã muộn rồi đi?" Nói xong, Bạch Dục vươn đầu lưỡi quét quét răng nanh.
Điền Mật sợ tới mức lui về phía sau một bước, sau đó giơ tay che lại cổ mình: "Ngươi -- ngươi không thể làm vậy! Anh trai ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhất định sẽ đem ngươi phơi thành tro!"
"Ha ha ha -- ai nói muốn cắn ngươi! Tiểu nha đầu, ngươi thật đáng yêu!" Bạch Dục cười, bước đến trước mặt Điền Mật, vươn đôi tay, mạnh mẽ xoa xoa đầu tóc Điền Mật.
Nguyên bản đầu tóc có chút hỗn độn càng thêm lộn xộn
Điền Mật vác mặt, khóc không ra nước mắt, người biến thái, ta nghĩ ngươi....
Bạch Dục thật ra không làm nàng đói bụng, đáng tiếc, lại không phải là cực phẩm máu tươi, mà chỉ là máu tươi bình thường để đủ no bụng
Bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, hắn còn nói đi theo hắn, mỗi ngày cho nàng cực phẩm máu tươi đấy.
Tựa hồ Bạch Dục nhìn đã hiểu nàng muốn biểu đạt ý tứ gì, nhướng mày: "Hiện tại chúng ta không phải đang lẩn trốn sao, chờ ổn định rồi, Bạch ca ca liền cho ngươi cực phẩm máu tươi!" Nói xong, lại xoa xoa đầu tóc Điền Mật.
Điền Mật đã muốn phỉ nhổ, ai cũng muốn xoa tóc nàng, nam chính còn không tính, cái người chỉ là pháo hôi này, bằng gì mà được xoa nàng nha!?
"Ngươi rõ ràng là ngươi đang chạy nạn, không phải ta chạy nạn hay sao!" Điền Mật nói xong, nghiêng thân mình không nhìn Bạch Dục.
Bạch Dục cũng không ngại bị bỏ qua, sau khi đem Điền Mật đưa về phòng tướng môn khoá lại, liền rời đi.
Điền Mật suy sụp ngồi trên giường, miên man suy nghĩ.
Sắc trời tối sầm xuống, cũng không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ.
Đột nhiên, nàng linh quang chợt lóe, dùng sức vỗ vỗ đầu mình, sức lực to lớn, đau đến nàng nhe răng nhếch miệng.
"Ký chủ ngươi hiện tại là tự ngược sao?"
Trợn trắng mắt, nàng không muốn trả lời 0051.
Trực tiếp gọi ra bản đồ siêu cấp, tra xét vị trí của Lãnh Tầm.
Kết quả phát hiện, Lãnh Tầm đang ở phụ cận.
Nàng nhếch môi, vẻ mặt kinh hỉ mỉm cười.
Điền Mật nhảy xuống giường, đi đến bên cửa sổ, đem bức màn che quang kéo ra.
Nàng cách pha lê nhìn xuống dưới, nhìn ra nàng hiện tại đang ở lầu ba
"0051, đến lúc ta cần ngươi rồi!"
"Ký chủ muốn 0051 làm cái gì? Không phải yêu cầu quá phận là được"
"Đem nam chính đưa tới."
"Ký chủ "
"Đừng nhiều lời! Bằng không ta lập tức tự sát, để nhiệm vụ thất bại! Hừ!"
Ký chủ -- ngươi uy hiếp hệ thống như vậy thật sự hữu dụng sao?
0051 cuối cùng vẫn là đem Lãnh Tầm đưa tới, Lãnh Tầm ngẩng đầu, nhìn Điền Mật hướng về phía hắn phất tay.
Gợi lên khóe môi, một tháng lo lắng, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Đinh -- độ hảo cảm nam chính +10, độ hải cảm 100, nhiệm vụ hoàn thành."
_________________________________________

Trong nguyên tác và bản convert là +5 độ hảo cảm nhưng độ hảo cảm cũng 100. Nhưng ở chương trước mới lên 90 độ hảo cảm nên mình sửa thành +10 cho nó hợp lý

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip