174. Công lược nam chính "đại bá" (4)
Nhưng Úc mẫu thấy Úc Lãng tự mình yêu cầu đưa Điền Mật về, trong lòng đã khẳng định suy đoán của mình.
Nàng cho tới bây giờ không gặp Úc Lãng đối với người khác phái ‘ nhiệt tình ’ như vậy.
Hạ quyết tâm chờ Úc Lãng trở về nói ra vấn đề ra nghi vấn, Úc mẫu bắt đầu thu dọn cửa hàng, chuẩn bị đóng cửa.
Kỳ thật cũng không có gì cần thu dọn cả, đều được Điền Mật thu dọn không sai biệt lắm.
Nghĩ Điền Mật vì mình sinh một đứa ‘ cháu trai ’, Úc mẫu đối với Điền Mật càng thêm vừa lòng.
Điền Mật ôm Thần Thần, đi sau Úc Lãng, đầy mặt nghi hoặc.
Cũng không hiểu được nam chính muốn làm cái gì?
“ Úc tiên sinh...” Điền Mật đi nhanh vài bước, đi đến bên người Úc Lãng.
Úc Lãng dừng lại bước chân cúi đầu nhìn nàng: “ Sao vậy?”
“ Địa phương tôi sống cách nơi này không xa lắm, tôi...”
“Cha ôm con ” Điền Mật còn chưa nói xong, đã bị Thần Thần đánh gãy.
Nhìn thân mình Thần Thần đã hướng về phía Úc Lãng, Điền Mật không có tâm tư cười.
Úc Lãng sợ Thần Thần té ngã, vội vàng duỗi tay tiếp được Thần Thần, sau đó nhìn thoáng qua Điền Mật.
Điền Mật xấu hổ cười cười: “Xin lỗi, tôi không có dạy Thần Thần như vậy! Thần Thần, không thể gọi cha, phải gọi là chú!”
Nàng nhẹ giọng khuyên Thần Thần, sau đó duỗi tay muốn ôm hắn.
Nguyên bản Thần Thần ngoan ngoãn cư nhiên mếu máo, mắt to tràn đầy nước mắt, phảng phất lập tức tràn mi mà ra.
Hắn trở tay ôm cổ Úc Lãng, đem đầu dựa vào trên vai Úc Lãng, mang theo khóc nức nở nói: “Không cần mẹ, muốn cha cơ!”
Điền Mật thật sự dở khóc dở cười, rõ ràng con trai mình mới lần đầu tiên cùng Úc Lãng gặp mặt, như thế nào lại ăn vạ người ta?
Chẳng lẽ thật sự là có quan hệ huyết thống?
Chính là con trai nha, con toàn gây trở ngại cho mẹ con chứ không giúp gì được không?
Nếu là nam chính tưởng nàng cố ý dạy Thần Thần gọi hắn như vậy, giảm độ hảo cảm thì làm thế nào nha?
Độ hảo cảm bây giờ mới 5 điểm, giảm thì lại khó lắm nha.
Úc Lãng cũng là vạn phần bất đắc dĩ, đứa nhỏ này như thế nào dính hắn như vậy đâu?
Ngày thường nhìn thấy tiểu hài tử ở tiểu khu cũng không thấy có bao nhiêu dính hắn nha?
Đa số thấy hắn đều sẽ trốn đi, tiểu gia hỏa này như thế nào liền gọi hắn là cha đâu?
Chẳng lẽ, hắn lớn lên giống cha của Thần Thần? Ý tưởng này làm hắn có chút buồn cười.
Một tay ôm Thần Thần, một tay cầm ‘ Túi Mommy ’, hắn hướng về phía Điền Mật lắc đầu: “Không sao, đi trước dẫn đường đi.”
A? Vị nam chính này ở chung tốt như vậy?
Điền Mật ngốc ngốc gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn thu hồi tay, đi ở phía trước dẫn đường.
Diện mạo ba người đều không kém, hài tử đáng yêu ngoan ngoãn, nam nhân soái khí, nữ nhân xinh đẹp.
Quả thực là 'một nhà ba người' giá trị nhan sắc siêu cao, trên cơ bản người qua đường đều nghĩ như vậy
Địa phương Điền Mật ở đúng là rất gần, chỉ qua hai con phố là đến.
Tới dưới lầu, Điền Mật duỗi tay muốn ôm Thần Thần, Thần Thần ôm Úc Lãng không chịu buông tay.
Tuy rằng không thích hợp, nhưng mà Úc Lãng lại muốn nhìn nơi Điền Mật sống.
Điền Mật không có cách nào, đành phải để Úc Lãng ôm Thần Thần lên lầu.
Đây là một công ty tư nhân được tu sửa, tám tầng, không có thang máy, Điền Mật sống ở tầng năm.
Mở cửa phòng ra, Điền Mật vào nhà, sau đó đem đèn trong phòng mở lên.
Úc Lãng ôm Thần Thần đi vào, khom lưng đem Thần Thần đặt ở trên mặt đất, Thần Thần lúc này mới buông Úc Lãng ra.
“Nhà ở hơi nhỏ...” Ngữ khí Điền Mật nhược nhược nói, gương mặt hơi hơi đỏ lên, làm cả người nàng thoạt nhìn càng thêm ngây ngô, hoàn toàn không nghĩ là mẹ của một hài tử hai tuổi.
Úc Lãng gật gật đầu, đánh giá nhà ở một phen.
Đây là một ngôi nhà 1 gian phòng, bên trái có một bếp nhỏ, cách cửa kính là một phòng WC.
Thật sự rất nhỏ, một phòng một giường, một cái tủ quần áo, cùng một cái bàn, địa phương trống không cũng không có. Một máy tính, một cái TV.
Thần Thần lôi kéo tay Úc Lãng, đi vào bên trong, đi đến mép giường, ý bảo Úc Lãng ngồi xuống.
Điền Mật rót cho Úc Lãng một chén nước, sau đó ngồi trên ghế, có chút không biết nói cái gì.
Cũng may Úc Lãng không cần nàng mở miệng trước, đã mở miệng nố: “Nghe nói, cô năm nay mới mười chín tuổi?”
Điền Mật gật gật đầu, có chút câu nệ, cảm giác như là đang được phỏng vấn: “Đúng vậy.”
“ Con trai cô hai tuổi?”
Điền Mật lại gật gật đầu.
“ Cô là từ đâu tới?”
“Trong bụng mẹ tôi ——” Điền Mật phản xạ có điều kiện trả lời, sau khi nói xong, nàng hướng về Úc Lãnh biểu tình có chút cứng đờ cười cười: “ Tôi sinh ra từ núi Vạn Nhã, An Lang Huyện, An Lang Tỉnh, sau đó mẹ tôi đi theo người khác chạy, cha mang tôi tới Cửu Thành. Sau đó phát hiện mình mang thai, tôi liền đến An thành. Hai ngày trước vừa mới đến Đô Thành.”
Điền Mật không muốn đem chuyện của mình nói đáng thương như vậy, không muốn để Úc Lãng cho rằng nàng cố ý để hắn đồng tình.
Úc Lãng nhìn Điền Mật, nàng nói quá ngắn gọn, như là che giấu gì, ngược lại làm Úc Lãng càng thêm tò mò những chuyện nàng đã trải qua: “ Cha cô đâu?”
Điền Mật ngây ngẩn cả người, nàng cho rằng, nàng nói như vậy. Úc Lãng nên rời đi?
Như thế nào còn muốn hỏi? Nàng rõ ràng cũng không muốn nói nha.
“Qua đời.”
Nhớ lại hồi ức ký thể, hốc mắt Điền Mật có chút ướt át, nàng nhanh chóng quay đầu, lại làm Úc Lãng thấy lệ ý trong mắt nàng.
Nhìn nữ hài trước mắt, mới mười chín tuổi đã là mẹ của hài tử hai tuổi, mẹ vứt bỏ nàng, cha thì qua đời.
Có lẽ, nàng thật sự bị người khác lừa, mới phải làm mẹ đơn thân.
Có lẽ, để nàng lưu tại cửa hàng bán hoa, cũng không tồi.
Rốt cuộc, mang theo một hài tử, cũng không phải tất cả mọi người đều giống mẹ hắn hảo tâm như vậy.
Hắn nhìn ra được, mẹ hắn thực thích tiểu nam hài này.
“Đinh —— độ hảo cảm nam chính +5, độ hảo cảm 10, ký chủ cố lên!”
Giơ tay xoa xoa đầu tiểu nam hài ngoan ngoãn dựa sát vào hắn, hắn đứng lên: “Hy vọng cô có thể ở cửa hàng bán hoa làm việc vui vẻ, tôi đi trước.”
Điền Mật cũng đứng lên, gật gật đầu: “Cảm ơn anh, Úc tiên sinh!”
Nhìn thấy Úc Lãng phải đi, Thần Thần bò xuống giường hô một tiếng: “Ba ba!”
Úc Lãng đi tới cửa nghe tiếng quay đầu lại, nhìn Thần Thần một cái
Điền Mật đem Thần Thần ôm vào trong ngực: “Thần Thần ngoan, phải gọi là chú, không phải cha!”
“Cha!” Thần Thần tựa hồ có thể nghe hiểu Điền Mật nói, bĩu môi, mặt đỏ bừng, vẻ mặt cố chấp.
Điền Mật ngẩn người, trong trí nhớ của ký thể, Thần Thần còn chưa bao giờ như vậy, thật là kỳ quái!
“ Cha đứa trẻ đi đâu?” Hắn suy nghĩ, tiểu hài tử đáng yêu như vậy, ba hắn như thế nào lại không cần hắn?
“ Người nhà cha của Thần Thần, yêu cầu tôi bỏ Thần Thần, sau đó cho tôi một số tiền. Tôi cự tuyệt, cho nên mới chạy tới An thành.”
“ Cô muốn cha Thần Thần phụ trách sao?”
“Không phải! Tôi chỉ cảm thấy đây cũng là một sinh mệnh, cho dù hắn tới không đúng thời điểm, hắn cũng là con của tôi, tôi hẳn là vì sinh mệnh của hắn mà phụ trách!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip