179. Công lược nam chính "đại bá" (9)
Cho nên hôm nay Úc Lãng không đi công ty, sáng sớm liền mang theo Thần Thần và Điền Mật đi Nhạc viên Nhi đồng.
Úc mẫu tự nhiên vui vì bọn họ có thể cùng nhau đi ra ngoài, đương nhiên nếu chỉ có Điền Mật cùng Úc Lãng hai người đi ra ngoài liền càng tốt.
Đối với hôm nay, kỳ thật trong lòng Điền Mật thật sự rất khó chịu, bởi vì hôm nay là ngày Thần Thần qua đời trong trí nhớ của Ký Thể.
Buổi tối hôm trước Điền Mật còn gặp ác mộng, mơ thấy ở bệnh viện nhìn thấy di thể Thần Thần, cả người đều là vết thương, không có một chỗ hoàn hảo.
Nàng bị doạ tỉnh, ôm Thần Thần không dám nhắm mắt lại, nàng sợ nàng nhắm mắt lại, sẽ lại lần nữa xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Cho nên từ buổi sáng, sắc mặt Điền Mật vẫn luôn miễn cưỡng cười vui.
Úc Lãng từ kính chiếu hậu nhìn Điền Mật ngồi trên ghế sau cùng Thần Thần, Điền Mật trước sau vẫn buông xuống mí mắt, Thần Thần thật ra có vẻ rất hưng phấn, ngồi trên ghế an toàn vẫn luôn nói với hắn. Úc Lãng một bên lái xe, một bên trả lời vấn đề của Thần Thần.
Thần Thần đặc biệt thích hỏi Úc Lãng, mà Úc Lãng mỗi lần đều sẽ trả lời hắn, hơn nữa trả lời đặc biệt ngắn gọn sáng tỏ, làm người vừa nghe liền hiểu.
Rốt cuộc đến Nhạc viên, một bàn tay của Thần Thần nắm Úc Lãng, một bàn tay nắm Điền Mật.
Chờ Thần Thần đi chơi trò chơi, Điền Mật cùng Úc Lãng ở bên ngoài chờ hắn.
Úc Lãng ôm lấy bả vai Điền Mật, dọa Điền Mật nhảy dựng, nàng ngẩng đầu nhìn Úc Lãng, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
“Ngươi hôm nay làm sao vậy? Có việc gì không vui sao?”
Úc Lãng ôm lấy nàng, cũng là vì người quá nhiều, Điền Mật lại vẫn luôn xuất thần, Úc Lãng sợ người khác sẽ đụng vào Điền Mật.
Tuy rằng là lơ đãng, chính là lần đầu tiên thân mật tiếp xúc trong mấy năm qua giữa Điền Mật và Úc Lãng.
Nghe Úc Lãng nói xong, Điền Mật cười gượng lắc đầu: “Cũng không có gì, chính là tối hôm qua gặp ác mộng, cho nên có chút dọa tới rồi.”
Úc Lãng cười cười: “Đừng sợ, mơ đều ngược lại.”
Điền Mật dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy! Đều ngược lại!” Đúng vậy, nàng không để Thần Thần bị nam nhân kia mang đi, cũng không có để Thần Thần nhận thương tổn, mọi chuyện không tốt sẽ không phát sinh.
Nghĩ như vậy, nàng rất yên tâm, hướng về phía Úc Lãng cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Sau khi Úc Lãng vỗ vỗ bả vai Điền Mật, buông lỏng tay ra. Sau đó quay đầu nhìn về phía bên trong rào chắn Thần Thần cùng bạn bè chơi trò chơi.
Thần Thần phản ứng mau, tư duy nhanh nhạy, thắng được rất nhiều đồ.
Chơi tới buổi chiều, Úc Lãng mới mang theo Thần Thần cùng Điền Mật rời Nhạc viên Nhi đồng.
Vừa mới ra tới, Thần Thần liền nói muốn ăn kem.
Úc Lãng nhéo nhéo khuôn mặt Thần Thần, ý bảo Điền Mật cùng Thần Thần đứng chờ hắn.
Điền Mật nắm tay Thần Thần, nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Thần Thần, nàng cũng cười.
Hiện tại Thần Thần cùng Thần Thần trong trí nhớ của ký thể không giống nhau.
Mặc kệ là diện mạo hay là tính cách, không biết có phải ở chung lâu dài hay không, Thần Thần lớn lên càng ngày càng giống Úc Lãng.
Hai người cùng nhau ra cửa, không cần tự giới thiệu, người khác đều sẽ nói bọn họ là cha con.
Trong trí nhớ, Thần Thần lớn lên rất giống cha hắn.
Bằng không, nam nhân kia cũng sẽ không liếc mắt một cái liền nhận ra ký thể cùng Thần Thần.
“Điền Mật?” Một thanh âm nam nhân ngữ khí hơi mang nghi hoặc cùng kinh ngạc vang lên.
Tim Điền Mật đột nhiên như ngừng đập, thanh âm này quá quen thuộc, quen thuộc đến, khi nằm mơ nghe được thanh âm này, trong lòng đều trào ra hận ý.
Điền Mật ngẩng đầu nhìn về phía người tới, một nam nhân diện mạo phi thường anh tuấn nam nhân đứng cách nàng một mét.
Nhìn thấy đúng là nàng, nam nhân kia nhếch môi cười: “Mật Mật, đúng là cô nha! Tôi còn tưởng rằng tôi nhận sai đâu! Cô tại sao lại ở Đô thành nha?”
Điền Mật còn không nói chuyện, tay đã bị Thần Thần quơ quơ: " Mẹ, người này là ai? Hai người biết nhau sao?” Thần Thần đối với nam nhân trước mặt không hề có hảo cảm, ngược lại tràn ngập phòng bị.
Nam nhân kia nghe thấy thanh âm của Thần Thần, cúi đầu nhìn hắn.
Này vừa thấy, lại ngây ngẩn cả người.
Hắn nhớ tới lúc trước Điền Mật kiên quyết không chịu bỏ con, còn bỏ học chạy trốn
Tiểu nam hài trước mặt này bộ dáng bốn năm tuổi.
Chẳng lẽ, đứa nhỏ này là....
“Mật Mật, đứa nhỏ này, là, là của tôi?”
“Không phải!” Điền Mật phủ quyết, nắm tay Thần Thần rời đi.
Nam nhân kia giữ chặt Điền Mật: “ Cô nói rõ ràng đi!”
“Úc Dương, anh buông tôi ra!” Điền Mật giãy gịua.
Thần Thần sợ hãi, hắn buông tayĐiền Mật ra, chạy tới bắt lấy cánh tay Úc Dương, một bên đấm đánh, một bên hô to: “Người xấu! Mau buông mẹ ta ra! Mau buông ra!”
Úc Dương lại duỗi một bàn tay bắt lấy Thần Thần, Điền Mật sợ hãi Thần Thần bị thương, dùng sức sức lực tát Úc Dương một cái.
Úc Dương nhân một cái tát, buông lỏng ra bắt lấy tay Điền Mật, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Điền Mật: “ Cô đánh tôi! Cô cũng dám đánh tôi!”
Điền Mật kéo Thần Thần qua, đem Thần Thần giấu ở phía sau, nàng thở phì phò, vẻ mặt phòng bị nhìn Úc Dương: “Úc Dương, anh nếu là nam nhân, thì không nên bắt nạt nữ nhân và hài tử ở đây.!”
Úc dương một tay xoa nửa bên mặt của mịn, cười lạnh nói: “ Được, tôi không khi dễ cô! Cô nói không phải con của tôi, vậy làm xét nghiệm ADN. Nếu là không phải của tôi, vậy quên đi, nếu là hài tử là của tôi thì..."
“Tiên sinh, nếu anh lại giở trò lưu manh với vợ và con của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Úc Lãng không biết khi nào đã đi tới.
Kỳ thật khi hắn thấy Úc Dương gọi Điền Mật lại, hắn đã trở lại.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn chú ý tình huống người một nhà của cha hắn, thậm chí đối với người em trai này, hắn còn chuyên môn tìm người điều tra hành động mấy năm nay của hắn.
Hắn biết Úc dương mấy năm nay vẫn luôn không làm việc đàng hoàng, ỷ vào trong nhà có chút tiền, mỗi ngày đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng.
Mấy năm trước, nghe nói Úc Dương cưới một thiên kim của tập đoàn phát triển ở Đô Thành, chỉ là thiên kim kia vẫn luôn không có thai, hình như là trong khoảng thời gian này mới có thai.
Lúc trước việc Úc Dương làm cho Điền Mật mang thai, hắn cũng tra được, chỉ là hắn cũng không biết nữ hài tử kia chính là Điền Mật.
Cho nên khi nhìn thấy Úc Dương giữ chặt Điền Mật, hắn lựa chọn tránh ở chỗ tối.
Úc Dương nhìn nam nhân trước mắt mặc kệ là khí chất diện mạo, hay là khí thế, đều so với hắn ưu tú hơn, trong lòng nảy lên một tia ghen ghét.
Nhìn nam nhân che chở Điền Mật, Úc Dương cười đắc ý: “ Vợ anh? Vậy anh có biết hay không, vợ anh mười bảy tuổi đã bị tôi phá xử, còn mang thai!”
Úc Lãng đem kem trong tay đưa cho Thần Thần, không chút để ý nhìn Úc Dương một cái: “Tiên sinh, nếu anh tiếp tục nói mà không suy nghĩ, tôi không ngại đánh anh hai quyền, làm anh thanh tỉnh!”
“Anh —— anh biết tôi là ai sao!?” Úc Dương chỉ vào mũi Úc Lãng, vẻ mặt tức giận.
Úc Lãng hơi hơi mỉm cười, cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo của mình, sau đó gật gật đầu: “Ân, biết, cầm thú khoác da người.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip