Chương 2377: Thiên tứ tinh quang (Trời ban tinh quang) ( 1 )

Edit: Tuyết Liên

[Chấm điểm phó bản: A]
[ Thông tin phó bản: 11]
[Tiến độ thu thập dữ liệu: 68%]
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 88%. 】
-
Phòng nghỉ.
Nam sinh cởi trang phục sân khấu có chút khoa trương trên người, mệt mỏi cầm di động lên xem.
Giao diện rất sạch sẽ, không có tin nhắn cũng không có điện thoại.

"Thế nào, còn đang đợi điện thoại của Lật Lâm?" Đi theo nam sinh tiến vào là một nam nhân, hắn đẩy hạ gọng kính trang trí trên mũi.

Nam sinh quay đầu lại, ôn nhu cười một cái, buông di động không nói tiếp, trực tiếp đi vào bên trong thay quần áo.

Cộc cộc...
Cửa vừa đóng lại bị người gõ vang.
Nam nhân nhăn mày, đi qua mở cửa.
Ngoài cửa lại là người quen.
Thấy người, nam nhân mày nhăn mày đến lợi hại hơn: " Đạo diễn Đoàn, ngài có chuyện gì sao?"
Vị này là đạo diễn danh tiếng cũng không tốt lắm.
Như thế nào đã tìm tới cửa?

Đạo diễn Đoàn cười ha hả: "Vừa rồi nhìn Dạ Mị biểu diễn, cảm giác Dạ Mị rất có thiên phú, ta vừa vặn có vai diễn nhân vật rất thích hợp với hắn, muốn cùng hắn bàn bạc, không biết Dạ Mị có hứng thú hay không."
Nam nhân: "..."
"Để ta tự vào nói chuyện với hắn." Đạo diễn Đoàn trực tiếp hướng bên trong đi.
"Đạo diễn Đoàn..."
Nam nhân muốn ngăn người, lại sợ đắc tội.

Vừa lúc Dạ Mị đổi xong quần áo, hắn không quen biết người đàn ông này, nghi hoặc nhìn về người phía sau: "Phi Ca, vị này là?"
"Đạo diễn Đoàn Văn Quảng." Phi Ca kiên nhẫn giới thiệu.
"Đoàn đạo diễn, chào ngài."
"Xin chào xin chào." Tầm mắt Đoàn Văn Quảng dính trên người Dạ Mị không rời: "Không biết Dạ tiên sinh có muốn biểu diễn bộ phim của ta?"
"Cái gì..."
Dạ Mị muốn hỏi phim gì, Phi Ca ở phía sau hướng hắn lắc lắc đầu.

Dạ Mị khéo léo tiếp chuyện: "Xin lỗi đạo diễn Đoàn, gần đây tôi không có thời gian, khả năng không thể tham diễn, có thể nhận được lời mời của ngài là vinh hạnh của tôi."
Dạ Mị ngữ khí thập phần ôn hòa, lời nói cũng rất hoàn mỹ.
Cho nên cho dù bị cự tuyệt, Đoàn Văn Quảng cũng không thấy tức giận, ngược lại dáng vẻ càng vui hơn.
"Không có việc gì không có việc gì, ta còn có không ít nhân vật, cùng Dạ tiên sinh đều rất hợp, ngươi thích là có thể tùy ý chọn, chúng ta có thể tìm thời gian trò chuyện."
Dạ Mị: ". . ."

Hành lang có nhân viên đi tới: "Đoàn đạo, Đoàn đạo. . . Ai, ngài làm sao lại chạy tới chỗ này."
Đoàn Văn Quảng định tiếp tục nói chuyện bị cắt ngang: "Thế nào?"
"Bạch tổng tìm ngài."
"Bạch tổng nào?"
"Còn có thể là Bạch tổng nào nữa, vị kia của CAG."
Đoàn Văn Quảng sắc mặt biến hóa, lấy ra một cái hộp hàng hiệu, kín đáo đưa cho Dạ Mị: "Dạ tiên sinh, đây là danh thiếp của ta, chúng ta lần sau trò chuyện."

Đoàn Văn Quảng vội vàng rời đi, Phi Ca tranh thủ thời gian đóng cửa lại.
"Xúi quẩy. Lão sắc lang kia làm sao lại nhìn thấy ngươi! !"
". . ."
Đoàn Văn Quảng danh tiếng không tốt, nghe nói nam nữ không kiêng, ra tay cũng không có nặng nhẹ.
Lần này để Đoàn Văn Quảng trông thấy Dạ Mị, còn không biết gây ra bao nhiêu chuyện!
Ngẫm lại Phi Ca liền đau đầu.

"Lần này cơ hội tốt như vậy, ngươi lại tặng cho Lật Lâm, tôi thật không biết cậu nghĩ như thế nào, cậu xem một chút, hiện tại dính vào chuyện gì!"
"A Lâm cần cơ hội này." Nam sinh thanh âm rất ôn nhu, như gió tháng ba, nhàn nhạt nhu hòa.

Phi Ca chỉ vào Dạ Mị điểm một cái, tựa hồ không biết nên nói thế nào hắn.

Thật lâu mới gạt ra một câu: "Cậu không cần? Xem một chút bây giờ cậu toàn chạy việc gì? Dạ Mị, không phải tôi nói quá, lấy điều kiện này của cậu, nếu như những cơ hội kia cậu không đưa cho hắn, hiện tại người đó chính là cậu."

"Phi Ca. . ." Dạ Mị không nghĩ muốn trò chuyện cái đề tài này

Thế nhưng là Phi Ca lốp bốp liền đem Dạ Mị trong miệng toàn A Lâm giận dữ mắng mỏ một trận.
Dạ Mị đứng yên, bất đắc dĩ bình tĩnh nghe Phi Ca nói chuyện.

Phi Ca mắng xong người, tự rót cho mình cốc nước: "Lại phải nói, kim chủ sau lưng cậu rốt cuộc là ai?"
"Tôi thật sự không biết." Dạ Mị cười khổ.
"Không có ai liên lạc với cậu?"
Dạ Mị lắc đầu: "Không có, hành trình mỗi ngày đều là anh sắp xếp, tôi đi qua chỗ nào anh không rõ ràng sao?"

Phi Ca nghĩ lại cũng đúng
Vậy nhưng thật kỳ quái.
Dạ Mị tiến vào giới giải trí hai, ba năm nay. Ngoại hình điều kiện mặc dù tốt, so với rất nhiều nghệ sĩ cũng đẹp hơn.
Thế nhưng đứa nhỏ này không tham gia tiệc rượu, cũng không như người khác nguyện ý đi đường tắt.
Từ lúc mới xuất hiện, nhiều thời điểm cũng bị người phong sát qua.
Dù gì cũng chẳng ra sao cả.
Ước chừng hơn nửa năm trước, tài nguyên của Dạ Mị đột nhiên khá hơn.
Hoặc là thông qua công ty cho hắn, hoặc thông qua bưu kiện chuyển phát nhanh đưa tới cửa.

Tóm lại chỉ cần tài nguyên đó Dạ Mị nguyện ý đi, thì nhất định sẽ là của hắn.
Nhưng Dạ Mị hiện tại vẫn chưa có tên tuổi.
Nguyên nhân cũng là bởi vì Lật Lâm.
Dạ Mị hầu như đem hết tài nguyên cho hắn.

"Tôi không biết đến cùng là ai ở sau lưng giúp cậu, thế nhưng là Dạ Mị a, như cậu đưa tài nguyên người ta tặng cho Lật Lâm dung, có nghĩ tới hậu quả đắc tội với kim chủ không?"

Dạ Mị chỉ cười nhạt, không có nói tiếp.
Nếu như sau lưng của hắn thật sự có người âm thầm nâng hắn, hắn làm những việc này, chẳng lẽ người kia không biết sao?

Phi Ca thở dài: "Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta đều là những nhân vật nhỏ, vặn không qua đùi người ta, liền sợ đến lúc đó. . . Không có kết cục đẹp."
Dạ Mị gật đầu, biểu thị mình biết rồi.

Phi Ca lẳng lặng đi hút điếu thuốc, trở về vọt thẳng đến chỗ Dạ Mị: "Công ty bảo cậu trở về một chuyến."
"Hiện tại?" Dạ Mị có chút ngoài ý muốn: "Tôi đằng sau còn có. . ."
"Ngươi là nhân vật nhỏ tham gia hay không tham gia đều không có chuyện gì." Không phải Phi Ca không coi trọng hắn, tình huống hiện tại chính là như vậy.
"Công ty để cậu trong vòng một giờ phải trở về. Đi nhanh lên đi, không biết xảy ra chuyện gì, tốt nhất không phải Lật Lâm gây chuyện!" Nói đến Lật Lâm Phi Ca liền nghiến răng nghiến lợi.

Dạ Mị trở lại công ty đã quá giờ, hắn cách công ty vốn xa, tăng thêm kẹt xe, không sai biệt lắm hai giờ mới đến.

Cửa chính có người chờ, Dạ Mị vừa đến, liền bị tổng thanh tra dẫn vào trong.
Dạ Mị rất ít gặp vị tổng thanh tra này, dù sao vị trí của hắn không cao.
Lúc này có nhiều người cấp cao ở các bộ phận đang ở cửa ra vào, Dạ Mị đáy lòng có chút không chắc.

Tổng thanh tra không có chú ý tới sắc mặt Dạ Mị, một bên đi vào bên trong, một bên hỏi: "Tại sao lâu như thế?"
"Trên đường kẹt xe, thật có lỗi." Dạ Mị thanh âm ôn hòa: "Là xảy ra chuyện gì sao?"
Tổng thanh tra liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Dạ Mị cùng Phi Ca đồng thời khẩn trương lên.

Trong thang máy rất yên tĩnh, tổng thanh tra ấn nút một tầng lầu Dạ Mị không quen thuộc.
Kia là tầng cao nhất tòa nhà này.
Thang máy dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, tổng thanh tra đưa tay giữ cửa thang máy, ra hiệu Dạ Mị ra ngoài.
Dạ Mị thụ sủng nhược kinh: "Tổng thanh tra. . ."

Tổng thanh tra ra hiệu hắn đi nhanh lên, Phi Ca cho hắn nháy mắt, lúc này cũng không cần cố chấp như vậy.
Ra khỏi thang máy, Phi Ca liền bị người ngăn lại: "Ngươi chờ ở chỗ này."
Phi Ca: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip