Chương 12
Lên xe, Trình Hướng Dương đưa cho cô một cái khăn sạch, hung dữ nói: "Tự mình lau đi, bị cảm cũng không có ai quan tâm em đâu."
Trình Nghiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tốc độ lái xe của anh rất nhanh, cô cầm khăn không nhúc nhích, chỉ đạm nói: "Chậm một chút đi."
Trình Hướng Dương không nhìn cô, giọng điệu ghét bỏ: "Hiện tại anh không muốn nói chuyện với em."
Trình Nghiên quay đầu nhìn anh: "Chóng mặt."
Trình Hướng Dương liếc cô một cái, thấy tóc cô còn ẩm ướt , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, liền dừng lại đậu xe một bên, đoạt lấy khăn trong tay cô, xoa tóc cho cô, nói: "Ở ghế sau có quần áo, em thay trước đi."
Nói xong, anh liền đi xuống xe, còn thuận tay khóa trái cửa.
Trình Nghiên cũng không biết anh ta đi đâu, chỉ nhìn thấy hướng tới đường cái đối diện mà đi.
Thu hồi ánh mắt, cô leo xuống băng ghế sau, quả nhiên nhìn thấy trên chỗ ngồi có mấy gói to, bên trong có trang sức, cũng có váy.
Nghĩ đến hẳn là quần áo là lụa này anh trai mua tặng bạn gái , váy dài màu đỏ, ngực thấp, lộ ra bờ vai gợi cảm, hắn người bạn gái này... Dáng người cũng không phải tuyệt vời bình thường đâu.
Nguyên chủ chỉ là một thiếu nữ đang dậy thì, xinh thì xinh, nhưng dáng người nhỏ nhắn mềm mại, quá mức mảnh mai, cũng chỉ thích hợp với kiểu ăn mặc nhẹ nhàng, thanh thuần.
Trình Nghiên để quần áo ướt vừa thay ra ra sau, không cần soi gương, cũng biết sẽ không thể xem là ổn.
Thẩm mỹ của Trình Hướng Dương giống như rất khác biệt với cô?
Cô vừa thay xong không bao lâu, Trình Hướng Dương sẽ cầm một ly trà sữa còn nóng hổi trở lại, thời điểm nhìn thấy cô, rõ ràng đã ngây ngẩn cả người, đôi mắt đào hoa mê người lóe lên một tia.
Trình Nghiên lôi kéo cổ áo thấp đến quá mức, mặt không chút thay đổi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
Trình Hướng Dương lấy lại tinh thần, có chút ảo não, anh lại nhìn em gái đến ngốc luôn, chẳng qua... Thật sự là nhìn rất được, màu đỏ của váy càng làm lộ ra da thịt mềm mại của thiếu nữa bên trong, mặc dù không có mặc được ra kiểu nóng bỏng nên có, nhưng dung mạo của cô thập phần xinh đẹp, biểu tình thanh lãnh, nhìn lộ ra một cỗ khí chất làm người rung động.
Anh ho khan một tiếng, cởi áo khoác tây trang của mình ra, khoác lên trên vai cô, lại nhét trà sữa vào trong tay cô.
"Nghiên Nghiên, đừng để bị cảm, uống một chút cho ấm."
Anh ta lần nữa khởi động xe, tốc độ vững vàng hơn.
Trình Nghiên cắn ống hút, uống một ngụm trà sữa, vị dâu tây , rất ngọt, mặt mày của cô cũng giãn ra vài phần: "Không phải là không muốn nói chuyện cùng tôi sao?"
Trình Hướng Dương không nhìn cô, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi: "Em không đề cập tới anh còn không nói đến đâu! Nghiên Nghiên, tự em nói xem, các em như thế quá đáng lắm có biết không?"
Trình Nghiên khẩu khí không mặn không nhạt: "Không cảm thấy."
Trình Hướng Dương thở sâu, liếc cô một cái, giọng điệu rất tức giận: "Thằng nhóc đó như thế nào lại hôn em?"
Trình Nghiên lại cúi đầu uống một ngụm trà sữa, chậm rì rì nói: "Là tôi chủ động ."
Trình Hướng Dương quay mạnh sang, nhìn chằm chằm cô, hình như có vài phần không thể tin, cười lạnh một tiếng: "Em lại vẫn nói chuyện bao che nó!"
"... Tôi nói là sự thật." Cô nhìn anh.
Trình Hướng Dương thở dài: "Nghiên Nghiên, không phải nói muốn chia tay với nó sao, em như vậy nào giống như sẽ có ý định này?"
Trình Nghiên trầm mặc một lát, nói ra lại làm kinh người: "Cho nên mới hôn cậu ta đó, chia tay xong sẽ muốn hôn mà không được đâu, anh không phải cũng nói vậy sao?"
Trình Hướng Dương tay lái tay run lên, như là giật mình nhìn chằm chằm cô: "Em... Em lại thật sự học theo anh?"
Xong rồi, xong rồi, anh ta giống như mang trẻ con nhà mình ra dạy hư hỏng.
Nếu hiện tại anh nói với cô anh là người tôi, cô...có tin không?
Trình Nghiên đang muốn nói chuyện, dư quang lại thoáng nhìn con đường phía trước có một thiếu nữ đang chạy tới, cô gần như là động tác theo bản năng, đánh tay lái chuyển phương hướng.
Trình Hướng Dương cũng gần như là cùng thời điểm đạp phanh lại.
Suýt nữa người, sắc mặt của anh trắng bệch, tim đập rất nhanh, mắt nhìn sắc mặt em gái cũng không tốt lắm, anh trấn định an ủi em gái: "Em đừng xuống dưới, anh đi xem xem."
Trình Hướng Dương xuống xe, đã nhìn thấy trước xe một cô gái mặc đòng phục học sinh đang ngòi, bím tóc cột đuôi ngựa , trên dây buộc tóc còn đính một đóa hoa thạch anh nhỏ, cô đang ôm một con mèo an ủi nó.
Thoạt nhìn, chắc cô gái vì con mèo mà xông ra.
Trình Hướng Dương thấy cô gái cùng con mèo lông tóc không tổn hại gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu ôn hòa muốn nhận lỗi giải thích, còn định rút ví tiền trả cho cô một chút tiền đền bù.
"Thực xin lỗi, tôi..."
Thanh âm của anh bỗng nhiên nghẹn lại, đồng tử co rút nhanh, chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ nâng mặt lên, khóe môi mỉm cười, ánh mắt mềm mại, chính là một cô gái nhu thuận ngọt ngào.
Khí chất, thần thái không có nửa điểm tương tự!
Thế nhưng gương mặt kia, gương mặt kia thế nhưng cùng Nghiên Nghiên giống nhau như đúc, gần như tìm không ra nửa điểm khác biệt.
"Đừng lo lắng, tôi không sao." Thấy anh vẻ mặt khác thường, cô gái giống như hiểu lầm, vội khoát khoát tay, "Thật sự, tôi còn có thể chạy có thể nhảy đây này, tiên sinh, lần sau anh lái xe nhất định phải cẩn thận chút nha."
Trình Hướng Dương chợt bắt được cổ tay cô, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm: "Cô đến cùng..."
cô gái nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi, chống lại cặp mắt đào hòa chứa chút ẩn tình kia, tim cô gái đạp chậm nửa nhịp, hai má hồng lên, hoảng hốt đấy anh ta ra, nói "Tôi, tôi còn có việc, đi trước đây, gặp lại sau!", rồi ôm con meo chạy mất.
Trình Hướng Dương đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái.
Trên đời làm sao có khả năng có hai gương mặt giống hệt nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip