Chương 2: Vợ
Thẩm Hoài Niên bước qua cánh cổng lớn của viện nghiên cứu vào cuối năm, lúc này đã quá giờ tan tầm từ lâu, cả viện nghiên cứu yên ắng đến mức không một tiếng động.
Để đảm bảo các mẫu vật trong viện không bị tổn hại, nhiệt độ điều hòa luôn được giữ ở mức rất thấp. Môi Thẩm Hoài Niên vì lạnh mà tái nhợt đi một chút.
Cậu tháo sợi dây buộc tóc thấp dưới đuôi ngựa, thả lỏng đầu óc sau một ngày căng thẳng. Trời đã tối, ánh đèn thành phố trong mắt cậu dần trở nên mơ hồ, như một mảnh sáng nhạt.
Thẩm Hoài Niên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, cố gắng xua tan mệt mỏi tích tụ sau thời gian dài làm việc.
Kể từ khi Tạ Chu Ngạn hôn mê, cậu gần như làm việc không ngừng, cố gắng xoa dịu cơn tê mỏi thần kinh của bản thân.
Vai và cổ cậu hơi cứng đờ, như bị xiềng xích vô hình trói buộc. Cơ thể đã chịu gánh nặng quá lớn, nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng lại khiến cậu không thể ngừng bước.
Cậu gần như không dám ngủ, sợ rằng trong mơ sẽ gặp Tạ Chu Ngạn, không biết phải đối mặt với người mình yêu ra sao.
Về đến nhà, cậu chưa kịp nghỉ ngơi thì đã cảm thấy một trận đau nhói sau cổ, vết thương vì phẫu thuật tuyến thể chưa hoàn toàn lành lại.
Cậu tiến đến chiếc tủ lạnh nhỏ đựng thuốc bên bàn làm việc.
Bên trong tủ được sắp xếp gọn gàng từng hàng thuốc, cậu lấy ra một lọ đặc chế màu đỏ tươi, ánh đèn chiếu vào khiến lọ thuốc trông khác thường, tươi sáng hơn hẳn.
Thẩm Hoài Niên cẩn thận sử dụng ống tiêm, từ từ rót thuốc vào miệng vết thương sau cổ, một cảm giác lạnh lan tỏa nhanh chóng, tạm thời làm dịu cơn đau và cảm giác khó chịu liên tục ở đó.
Trong tủ bếp, những ống dinh dưỡng được xếp ngay ngắn thành hàng, trông không khác gì kho lưu trữ thuốc của viện nghiên cứu.
Thẩm Hoài Niên không chút do dự, lấy ra một ống dinh dưỡng chuyên dụng cho Alpha, nhanh chóng uống cạn.
Loại dinh dưỡng này có vị hơi đắng, để dễ uống hơn, người ta đã cho thêm lượng lớn siro đường. Nhưng kết quả lại khiến hương vị trở nên kỳ quặc, khó nuốt hơn hẳn.
Dù vậy, với lịch trình bận rộn của mình, đây vẫn là lựa chọn cần thiết để Thẩm Hoài Niên duy trì thể lực.
Đi ngang qua phòng khách, Thẩm Hoài Niên chú ý đến người máy gia dụng đang đứng lặng lẽ ở góc phòng, màn hình trên thân đã hoàn toàn tắt.
Cậu khẽ thở dài, trong lòng dâng lên một tia áy náy.
Cái trợ thủ từng cùng hai người họ trải qua vô số ngày đêm ấy, hiện giờ lại vì thiếu điện và không được bảo trì mà rơi vào trạng thái ngủ đông.
Thẩm Hoài Niên biết mình nên sớm dành thời gian đưa nó đến trung tâm bảo trì, nhưng đến ngay cả cuộc sống của bản thân cậu còn chẳng lo nổi, huống gì là sửa chữa người máy.
Cậu bước vào phòng tắm. Trên bệ rửa mặt đặt hai chiếc ly, một đen, một trắng. Cái ly đen phủ một lớp bụi mỏng, hiển nhiên đã lâu không được dùng đến, còn trong chiếc ly trắng vẫn còn vương lại vài giọt nước.
Thẩm Hoài Niên phát hiện trên chiếc ly đen đã phủ một lớp bụi mỏng. Tuy không còn ai dùng đến, cậu vẫn cẩn thận cầm lấy nó, tỉ mỉ rửa sạch từng góc cạnh.
Cậu không muốn để Tạ Chu Ngạn sau khi tỉnh lại phải thấy đồ dùng của mình bị lãng quên. Dù cho đã dùng đủ mọi cách, xác suất để anh tỉnh lại vẫn chưa đến 50%.
Thẩm Hoài Niên cầm lấy chiếc ly trắng của mình, định rửa mặt. Nhưng sau một thoáng ngập ngừng, cậu chỉ lấy bàn chải trong chiếc ly trắng ra, rồi dùng chiếc ly đen để hứng đầy nước.
Hậu vị của dinh dưỡng tề vẫn còn đọng lại nơi cuống họng khiến cậu cau mày, cậu thật sự ghét mùi vị đó.
Sau khi tắm xong, Thẩm Hoài Niên thay một chiếc áo choàng tắm mềm mại, để mặc những lọn tóc ướt rủ xuống bờ vai.
Cậu đi vào phòng ngủ, rồi bước ra ban công, nơi có thể nhìn xuống khung cảnh thành phố sáng đèn về đêm.
Đêm nay gió khá lớn, thổi làm mắt cậu hơi khô rát. Tóc Thẩm Hoài Niên bị gió lạnh hất tung, cả người khẽ rùng mình vì lạnh.
Một mình cậu đứng nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ của thành phố dưới chân. Sau lưng là căn nhà tối om không một ánh đèn, còn phía xa, trung tâm của chủ tinh hệ vẫn sáng rực, đèn đuốc huy hoàng chiếu rọi thành phố phồn hoa.
Thẩm Hoài Niên quay người, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở ban công, tự rót cho mình một ly rượu, mong mượn cồn để làm dịu đi cảm xúc nặng nề trong lòng.
Trên bàn là một bó hoa hồng đã khô từ lâu, những cánh hoa giòn khô run rẩy trong gió mạnh.
Cuối cùng, chúng không thể chống chọi thêm nữa, vài cánh hoa bị gió cuốn bay, chỉ còn lại cành khô đơn độc. Cảnh tượng ấy càng khiến lòng cậu thêm nặng nề, bực bội.
Ánh mắt cậu lại ngước lên bầu trời đầy sao lấp lánh, sau cổ bỗng đau nhói trở lại. Cồn đã không còn tác dụng, cậu quay vào phòng ngủ, cầm một bao thuốc lá, định dựa vào nicotin để xoa dịu cảm xúc.
Đúng lúc đó, quang não của Thẩm Hoài Niên bất ngờ vang lên một tiếng nhắc nhở gấp gáp, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu cậu.
Thẩm Hoài Niên mở quang não lên kiểm tra, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một thông báo khẩn cấp từ bệnh viện.
"Kính gửi Phó viện trưởng Thẩm, bạn đời của ngài, Thượng tướng Tạ Chu Ngạn đã thành công vượt qua lần đánh thức tinh thần thứ ba, hiện đã tỉnh lại."
"Hệ thống điều trị cho biết tình trạng của Thượng tướng đã đạt tiêu chuẩn xuất viện. Kính mong ngài đến bệnh viện kịp thời để đưa người bệnh về nhà tiếp tục điều trị."
"Xin ngài xác nhận thủ tục xuất viện. Sau khi xác nhận, hệ thống sẽ lập tức tính toán lộ trình nhanh nhất để hỗ trợ ngài đến bệnh viện."
Tay Thẩm Hoài Niên run nhẹ khi nhấn nút xác nhận, trong lòng thấp thỏm không yên, nhất thời không biết nên đối mặt với người bạn đời vừa tỉnh lại sau thời gian dài hôn mê như thế nào.
Thế nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong. Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi quyết định lập tức đến bệnh viện để xử lý thủ tục xuất viện.
Hệ thống cũng đúng lúc nhắc nhở:
"Dựa trên tính toán, nếu ngài sử dụng phương tiện bay dân dụng, 15 phút nữa sẽ đến bệnh viện. Kính mong ngài kịp thời xuất phát."
Bệnh viện.
Thẩm Hoài Niên bước vào phòng làm việc của trưởng khoa điều trị, từng bước mang theo một chút nôn nóng không dễ nhận ra.
Cậu gõ mạnh cửa, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng ghế dựa lui về phía sau, ngay sau đó, trưởng khoa với vẻ mặt nghiêm trọng mở cửa ra đón.
"Phó viện trưởng Thẩm, ngài đến đúng lúc, tình trạng của Thượng tướng có tiến triển mới." Giọng trưởng khoa trầm mà chắc chắn.
"Anh Ngạn hiện tại thế nào?" Thẩm Hoài Niên nhìn chăm chú, ánh mắt đầy quan tâm.
"Đầu tiên, xét về các chỉ số sinh lý, tình trạng cơ thể của Thượng tướng không có vấn đề lớn."
"Enigma gene giao cho trác tuyệt khôi phục năng lực đang từng bước hiện ra, các loại triệu chứng sinh mệnh đều đã ổn định, dự tính trong vài ngày tới, thân thể ngài ấy có thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Nhưng mà, vấn đề chính lại xuất hiện ở mặt tinh thần."
Chủ nhiệm vừa nói vừa mời Thẩm Hoài Niên ngồi xuống, cẩn thận tỉ mỉ giải thích tình hình.
"Thượng tướng về mặt tinh thần trước đây trong chiến đấu gặp phải thương tổn nặng nề chưa từng có, loại công kích này trực tiếp tác động lên trung tâm tinh thần, khiến tinh thần lực giảm mạnh, gần như bị hư hại hoàn toàn."
"Chúng tôi đã dùng thủ pháp đặc biệt đánh thức thành công ngài ấy tỉnh lại, nhưng ngài cũng biết việc sử dụng công nghệ cao cấp để đánh thức thượng tướng trong quá trình trị liệu cũng gây ra thương tổn thứ hai cho tinh thần ngài ấy."
"Cụ thể thì, thượng tướng bị hao tổn tinh thần nghiêm trọng, điều này có thể ảnh hưởng lâu dài đến khả năng ghi nhớ ổn định. Đánh giá ban đầu cho thấy, ngài ấy có thể sẽ quên đi một lượng lớn ký ức sắp tới, thậm chí cả quá khứ đã trải qua."
Thẩm Hoài Niên nghe vậy, sắc mặt hơi nghiêm trọng, cậu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
"Loại tổn thất ký ức này sẽ ảnh hưởng lớn đến hành động, năng lực và tâm trạng của thượng tướng đến mức nào?"
Chủ nhiệm chậm rãi đáp:
"Đây là một vấn đề phức tạp. Nếu chỉ nhìn từ góc độ sinh lý khỏe mạnh, thì ký ức bị tổn thất không trực tiếp đe dọa đến tính mạng của thượng tướng."
"Nhưng mà, ký ức là một phần quan trọng tạo nên thân phận và con người của thượng tướng, mất đi chúng thì chắc chắn sẽ gây tổn thương sâu sắc về mặt tâm lý."
"Ngài ấy rất có thể sẽ cảm thấy mơ hồ, bất an, thậm chí sinh ra nguy cơ tự hại bản thân. Thế nên tôi muốn ngài hết sức chú trọng đến trạng thái tâm lý của thượng tướng."
"Dù vậy, chúng ta đang tích cực tìm kiếm phương án giải quyết," chủ nhiệm nói, giọng điệu kiên định hơn hẳn.
"Đội ngũ y tế hiện đã bắt đầu lập kế hoạch phục hồi, nhưng vẫn cần sự phối hợp của ngài."
"Đồng thời, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho thượng tướng trong quá trình phục hồi, từ lúc thượng tướng hôn mê, chúng tôi đã áp dụng chế độ cách ly nghiêm ngặt, chỉ có nhân viên y tế cần thiết mới được tiếp xúc, tuyệt đối cấm người ngoài vào gặp thượng tướng."
Thẩm Hoài Niên gật đầu:
"Tôi sẽ tích cực phối hợp, trước hết sẽ đưa anh ấy về nhà."
Trong phòng bệnh, Tạ Chu Ngạn lặng lẽ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng mày lại nhíu lại như đang phân vân suy nghĩ điều gì khó khăn trong giấc mơ. Không khí xung quanh đầy mùi sát trùng nhè nhẹ.
Đúng lúc này, giọng nữ của máy móc vang lên lần nữa, rõ ràng hơn trước, phá vỡ sự yên tĩnh:
"Tôn kính thượng tướng Tạ Chu Ngạn, bạn đồng hành Thẩm Hoài Niên đã đến ngoài phòng bệnh, xin phép tiến vào."
Tạ Chu Ngạn mở mắt, ánh mắt phức tạp hiện lên. Đời trước, anh vội vàng gây dựng sự nghiệp, chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm.
Đời này, vừa tỉnh lại, đã có một bạn đồng hành, lại còn là một Alpha nam tính cao cấp.
Thẩm Hoài Niên, người không chỉ là phó viện trưởng viện nghiên cứu, mà còn từng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ trường quân đội, cố vấn đặc biệt nhất của quân đoàn...Một Alpha xuất sắc thuộc thời đại này.
Để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt sắp tới, Tạ Chu Ngạn cẩn thận điều chỉnh lại trạng thái của bản thân.
Anh day day huyệt Thái Dương, cố gắng xua đi cảm giác mỏi mệt và mơ hồ trong đầu. Hít sâu một hơi, để luồng không khí mới lấp đầy lồng ngực, khiến đầu óc anh tỉnh táo thêm đôi phần.
Bình tĩnh! Tuyệt đối không được để lộ sơ hở!
Anh thật sự không muốn bị đưa tới viện nghiên cứu làm tiêu bản nghiên cứu đâu!!! qAq
"Mời vào."
Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Thẩm Hoài Niên đi đến. Trong ánh mắt cậu hiện lên vẻ ôn nhu khó tả, ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát.
"A, em vẫn khỏe chứ, lâu rồi không thấy." Tạ Chu Ngạn lên tiếng trước.
Ánh mắt Thẩm Hoài Niên dừng lại trên người Tạ Chu Ngạn, cậu chậm rãi đi đến mép giường, kéo một cái ghế qua rồi ngồi xuống, giữ khoảng cách vừa đủ gần gũi nhưng không vượt khỏi sự chừng mực.
" Cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?" Thẩm Hoài Niên mở miệng dò hỏi.
Tạ Chu Ngạn biết mình không thể gắng gượng được nữa. Anh cố nặn ra một nụ cười, dù trông vẫn khá gượng gạo.
"Cũng tạm... chỉ là đầu vẫn còn hơi choáng. Có lẽ cần nghỉ thêm chút nữa."
Tạ Chu Ngạn nhẹ giọng trả lời, cố gắng làm cho giọng mình thêm vẻ mỏi mệt, anh muốn nhanh chóng kết thúc lần gặp mặt này.
"Bác sĩ nói tinh thần anh chịu tổn thương nặng, có thể ảnh hưởng đến ký ức. Anh còn nhớ được bao nhiêu chuyện trước kia?"
Tạ Chu Ngạn cố gắng áp chế khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình.
Ký ức bị tổn thương? Đây có lẽ là tin tốt nhất từ khi anh xuyên vào thế giới này.
Anh lập tức tỏ ra mơ hồ:
"Ừm... anh không nhớ rõ lắm."
"Vậy... anh còn nhớ em là ai không?"
"Em là vợ của Tạ Chu Ngạn."
Không cần suy nghĩ, anh buột miệng thốt ra. Trong ấn tượng mơ hồ, anh chỉ biết Thẩm Hoài Niên là chồng hợp pháp của nhân vật này, thế là cứ thế mà nói.
Nói xong mới thấy có gì đó sai sai, vội vàng giải thích.
"Là... cái hệ thống chữa trị vừa nãy bảo vậy."
Thẩm Hoài Niên hơi bất đắc dĩ. Cậu im lặng vài giây rồi lại dịu giọng hỏi tiếp:
"Còn gì khác không? Về đế quốc, về quân đoàn ấy."
Tạ Chu Ngạn là khóc không ra nước mắt, bộ truyện anh đọc mới đến nửa chừng, anh thật sự không biết mà.
Nếu giờ có ai cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ nuốt đau mà đọc cho bằng hết cái tiểu thuyết cẩu huyết kia.
Sự im lặng của Tạ Chu Ngạn đã Thẩm Hoài Niên đáp án, cảm xúc của cậu có phần trầm xuống, nhưng trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
Tạ Chu Ngạn đã quên cũng tốt.
Thẩm Hoài Niên cũng không muốn tạo áp lực cho anh. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, thể hiện sự thấu hiểu.
Cậu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tạ Chu Ngạn:
"Không sao đâu, không nhớ được thì đừng cố ép bản thân."
Bàn tay Thẩm Hoài Niên có phần lạnh, cộng với sắc mặt tái nhợt của cậu khiến Tạ Chu Ngạn chợt cảm thấy tình trạng cơ thể của Thẩm Hoài Niên còn tệ hơn cả anh.
Anh nhíu mày, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Không đúng lắm. Trong truyện hình như chưa từng đề cập tới việc Thẩm Hoài Niên có vấn đề sức khỏe...
Bàn tay Thẩm Hoài Niên có khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, trắng muốt.
Trên da tay có vài vết chai mỏng-không phải kiểu bàn tay gầy yếu hay nhu nhược, mà là một đôi tay toát ra cảm giác dịu dàng nhưng đầy sức mạnh-thuộc về một Alpha, ôn nhu mà cường hãn.
Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc vòng tay tinh xảo.
"Lần trước anh làm hỏng cái cũ trong nhiệm vụ. Cái này là cái em từng dùng, anh tạm thời dùng trước đi. Đợi em được nghỉ phép rồi mình cùng nhau ra ngoài mua cái mới."
Vừa nói cậu vừa cẩn thận đeo vòng tay lên cổ tay Tạ Chu Ngạn.
Tạ Chu Ngạn nhận lấy, ngờ vực hỏi:
"Đây là cái gì? Đồng hồ theo dõi vận động à? Anh đang nằm viện, chắc không cần theo dõi nhịp tim đâu ha."
"Anh?..."
Thẩm Hoài Niên sững người, nhất thời không biết nên nói gì. Cậu thật không ngờ Tạ Chu Ngạn đã mất trí nhớ đến mức ngay cả kiến thức phổ thông cũng quên sạch.
"Đây là quang não." cậu đưa cổ tay mình ra cho anh xem, kiên nhẫn giải thích từng nút chức năng cùng công dụng của thiết bị.
Tạ Chu Ngạn nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Đợi Thẩm Hoài Niên nói xong, anh coi như đã nắm rõ khái niệm.
Ra là... điện thoại di động đời công nghệ cao (phiên bản tinh tế promax).
"Mọi công việc ở Quân đoàn số Một hiện giờ đã giao cho Tô Cảnh tạm thời phụ trách, anh không cần lo. Dạo này cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt là được."
Tạ Chu Ngạn cầu còn không được. Với năng lực hiện tại của anh, căn bản không thể đảm đương nổi trọng trách của một Thượng tướng.
Đây là chức vụ mang tầm quan trọng tối cao đối với cả quốc gia, anh không dám qua loa.
"Được, anh sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày hồi phục." - Tạ Chu Ngạn vội vàng đáp lời Thẩm Hoài Niên.
Đúng lúc ấy, giọng nữ máy móc vang lên, phá vỡ không khí ấm áp trong phòng bệnh.
"Thưa ngài Thẩm, toàn bộ vật dụng cá nhân của Thượng tướng đã được sắp xếp hoàn tất và an toàn chuyển tới phi thuyền của ngài. Xin hỏi ngài có cần lập tức quay về không?"
"Được, cảm ơn. Chúng tôi lập tức trở về." - Thẩm Hoài Niên trả lời, sau đó quay đầu nhìn Tạ Chu Ngạn.
"Mình về nhà thôi. Mọi thứ ở đó đã được chuẩn bị xong xuôi cho em. Em cần nghỉ ngơi, cũng cần một môi trường thật yên tĩnh để hồi phục."
Cậu cầm lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế, nhẹ nhàng khoác lên vai anh, sau đó cúi người, kiên nhẫn cài từng chiếc cúc một, đến cả chiếc cuối cùng cũng được gài lại cẩn thận.
"Bên ngoài gió lớn, mặc nhiều thêm một chút. Đừng để bị bệnh."
Nói đoạn, cậu nhẹ tay phủi bụi dính trên áo anh.
Sau đó, đôi tay trắng muốt ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Tạ Chu Ngạn.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip