Chương 3 về nhà
Hai người đi xuống bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện. Thẩm Hoài Niên mở cửa khoang phi hành khí, nghiêng người nhường ra khoảng trống đủ rộng, ra hiệu để Tạ Chu Ngạn lên xe.
Tạ Chu Ngạn tiến lên một bước, ánh mắt lập tức bị khoang lái và dàn thiết bị hiện đại thu hút.
Trong mắt anh đầy vẻ tò mò, đồng thời ẩn chứa một chút khẩn trương và câu nệ khó nhận ra. Anh chậm rãi ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Hoài Niên đi vòng qua, tiến vào khoang điều khiển.
Cậu lấy từ hộp chứa bên cạnh ra một cặp kính cận, lau sơ thấu kính, rồi nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, cẩn thận đeo kính lên.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía anh:
“Tin anh xuất viện, vài ngày nữa Quân đoàn Một sẽ chính thức công bố với dân chúng.”
“Việc anh tỉnh lại, với cả Đế quốc mà nói, là một tin tốt khiến người ta phấn chấn.”
Tạ Chu Ngạn nghe vậy, trong lòng phức tạp, khẽ thở dài một hơi. Áp lực và trách nhiệm giống như từng tầng mây dày nặng đè xuống ngực.
“Thẩm phó viện trưởng, nếu… nếu cuối cùng anh không thể hoàn toàn hồi phục về trạng thái trước kia, thì phải làm sao?” – anh lên tiếng, giọng mang theo chút dò xét cùng bất an.
Thẩm Hoài Niên nghe câu ấy, tay nắm vô lăng bất giác siết chặt. Cậu khẽ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Chu Ngạn, anh không phải cấp dưới của em. Chúng ta là bạn lữ. Vì vậy anh không cần gọi em là phó viện trưởng. Gọi thẳng tên em đi.”
Thẩm Hoài Niên không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà nhẹ nhàng chuyển hướng chủ đề.
Thẩm Hoài Niên không thích cách xưng hô đó.
Tạ Chu Ngạn lục lại ký ức về nội dung trong tiểu thuyết. Một đoạn ngắn thoáng hiện lên trong đầu—trong đó có chi tiết tuổi tác của hai người. Anh bất chợt nhận ra, thật ra Thẩm Hoài Niên còn nhỏ hơn mình một tuổi.
Do dự một lát, khóe môi anh khẽ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng. Giọng nói nhẹ như gió thoảng, mang theo chút thử thăm dò:
“Hoài Niên?”
Thân thể Thẩm Hoài Niên khẽ giật. Một giây sau, cậu khẽ “ừm” một tiếng, âm thanh nhỏ đến mức gần như tan biến trong sự yên tĩnh của khoang xe.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tai cậu đã nhuộm một lớp ửng đỏ.
Tạ Chu Ngạn chậm rãi quay đầu đi, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe, nhìn về bầu trời đêm sâu thẳm phía xa.
Thời đại tinh tế này, cảnh đêm mỹ lệ đến huyền hoặc. Ánh đèn rực rỡ cùng dải ngân hà đan vào nhau, trải ra giữa trời đêm một cách mềm mại.
Hai người sóng vai ngồi trong khoang xe, không gian yên ắng đến lạ. Sự tĩnh lặng như một tấm màn mỏng bao trùm lấy họ, chỉ còn lại tiếng hít thở khẽ khàng, đối lập hoàn toàn với ánh đèn rực rỡ ngoài kia, nơi thành phố vẫn không ngừng chuyển động.
Phi hành khí chậm rãi hạ độ cao, cuối cùng dừng lại ổn định. Thẩm Hoài Niên buông tay khỏi thiết bị điều khiển, đúng lúc Tạ Chu Ngạn đang định đứng dậy thì gọi anh lại.
“Chu Ngạn, xin lỗi.” Thẩm Hoài Niên tự trấn tĩnh lại, cố ép mình bình tĩnh, chậm rãi mở miệng.
Tạ Chu Ngạn nghe vậy, hơi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc:
“Làm sao vậy, Hoài Niên?”
“Đế quốc và quân đoàn đúng là cần đến sức mạnh của một Thượng tướng, nhưng tương lai của đế quốc… tuyệt đối không thể chỉ đặt hết lên vai một mình anh.”
“Em vừa rồi lỡ lời, đừng bận tâm. So với tất cả, sức khỏe và sự bình an của anh vẫn là quan trọng nhất.”
Thẩm Hoài Niên lên tiếng, cuối cùng cũng khiến Tạ Chu Ngạn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ở thời đại xa lạ này, trên lưng là gánh nặng trách nhiệm và sứ mệnh nặng nề. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, áp lực vô hình ấy cứ bám riết lấy anh như hình với bóng.
Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, anh đã cảm thấy một sức nặng chưa từng có.
Nếu có thể, Tạ Chu Ngạn thật sự muốn đâm đầu vào đâu đó để quay về cuộc sống trước kia. Nhưng nghĩ tới việc cơ thể mình có lẽ đã cùng máy bay tan thành từng mảnh.
Tạ Chu Ngạn thầm nghĩ, vậy thì... vẫn là suy nghĩ lại cho chắc.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Hoài Niên.
“Cảm ơn, Hoài Niên. Nếu phải nói lời xin lỗi, thì người nên mở lời trước phải là anh mới đúng, đã khiến em khó xử rồi.”
Tạ Chu Ngạn cảm thấy mình như một con hà mã trộn lẫn vào bầy sói…Hoàn toàn lạc quẻ. Nam chính trong truyện không giống với tưởng tượng ban đầu của anh, mà lại là một người ôn tồn, dịu dàng đến vậy.
Thẩm Hoài Niên bước xuống khỏi phi hành khí, luồng khí lạnh lập tức khiến cậu rụt cằm vào cổ áo lông, rồi nhanh chóng đút tay vào túi áo khoác bên hông.
Nam chính có vẻ hơi sợ lạnh, Tạ Chu Ngạn đứng bên cạnh âm thầm quan sát.
Ánh mắt Thẩm Hoài Niên khẽ chuyển sang nhìn anh, Tạ Chu Ngạn liền cong môi cười. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào thế giới này, anh thật lòng nở một nụ cười.
Cửa thang máy từ từ mở ra, con số 19 nhấp nháy trong ánh sáng nút bấm. Tạ Chu Ngạn bước ra trước, theo sát bóng lưng Thẩm Hoài Niên, đi vào căn hộ thuộc về “mình” trong thời đại tinh tế này.
Bên trong căn hộ được trang trí bằng những gam màu dịu nhẹ, từng chi tiết nhỏ đều toát lên cảm giác ấm áp và thanh nhã. Không khó để nhận ra, từ khi thiết kế, nơi này đã được định sẵn sẽ là một “ngôi nhà” – đúng nghĩa là nhà, chứ không chỉ là chỗ ở.
Chính giữa phòng khách là một bộ sofa mang đậm phong cách hiện đại, lặng lẽ đặt ở đó. Lớp da bọc mới tinh, những đường nét uốn lượn gọn gàng, không hề có chút dấu vết đã sử dụng qua.
Bàn trà trống trơn — không có tạp chí, sách vở, hay một chiếc ly đặt tạm. Mọi thứ sạch sẽ đến mức lạnh lẽo, và cũng thật vắng vẻ.
Rẽ sang khu vực phòng ăn, bàn và ghế cũng sáng bóng như mới, ánh sáng phản chiếu nhẹ nhàng trên bề mặt, nhưng bàn chưa trải khăn, xung quanh cũng chẳng thấy bộ bát đũa nào.
Trong bếp, mọi thiết bị hiện đại đều được trang bị đầy đủ, nhưng mặt bếp sạch bóng không chút dầu mỡ. Tủ bếp trống rỗng, ngay cả những vật dụng cơ bản nhất như nồi niêu, chén bát cũng chẳng thấy đâu.
Chiếc bình hoa vốn nên được cắm vài nhành hoa tươi để điểm tô cho cuộc sống cũng chỉ lặng lẽ đứng đó nơi bậu cửa sổ. Bên trong trống rỗng — không hoa, không màu sắc, không một chút sinh khí.
Toàn bộ căn hộ, tuy ngăn nắp sạch sẽ, lại hoàn toàn thiếu vắng dấu vết sinh hoạt. Không một chút hơi người, khiến cho không gian trở nên lạnh lẽo và cô tịch lạ thường.
Tạ Chu Ngạn lặng lẽ đi sau lưng Thẩm Hoài Niên, ánh mắt quét qua những nơi có thể nhìn thấy, cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Anh luôn có cảm giác… căn nhà này không nên trông như thế này.
Bất chợt cảm nhận được có vật gì đó khẽ chạm vào chân mình, Tạ Chu Ngạn cúi xuống, chỉ thấy một sinh vật nhỏ tròn tròn, ngoại hình vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, đang cố gắng vẫy đôi cánh trông như bộ phận cơ khí, dường như muốn bay lên.
Nhưng không biết là do sắp hết pin hay hệ thống gặp trục trặc, nó mãi vẫn không thể rời khỏi mặt đất, chỉ có thể loạng choạng đầy bất lực dưới sàn nhà.
“Hoan… nghênh… về… nhà… chủ nhân… ta là… trợ thủ… gia đình… Tiểu…Q…”
Một giọng nói điện tử vang lên từ thân thể nhỏ bé ấy, đứt quãng và mang theo chút cứng nhắc của máy móc.
Tạ Chu Ngạn nhẹ nhàng nhặt sinh vật nhỏ kia lên. Thẩm Hoài Niên thấy vậy thì hơi lúng túng, vội giải thích:
“Vài hôm trước không biết nó bị nhiễm virus gì, còn đâm mạnh vào tường. Dạo này em bận quá, chưa kịp xin nghỉ để mang nó đi bảo trì.”
Còn chưa nói dứt lời, Thẩm Hoài Niên đã nhanh tay lẹ mắt nhận lại Tiểu Q từ tay Tạ Chu Ngạn, lập tức tắt nguồn nó, như thể muốn sớm kết thúc cảnh tượng xấu hổ này.
Bước chân Tạ Chu Ngạn chậm lại, mang theo chút lưỡng lự. Anh từ từ đi đến ngồi xuống bên sofa, ánh mắt hơi cụp xuống như đang cố tìm câu nói mở đầu phù hợp.
Giọng anh vang lên, mang theo vài phần ngượng ngùng:
“Hoài Niên, đêm nay anh… nên ngủ ở đâu?”
Thẩm Hoài Niên nghe vậy thì nhìn sang anh, khóe miệng khẽ cong, nụ cười có chút tinh quái.
“Chu Ngạn, nhiều năm như vậy rồi, chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau mà.”
Tạ Chu Ngạn: "......"
Chết tiệt, hắn quên mất mình là “chồng” người ta! Hai người đã kết hôn thì tất nhiên là ngủ cùng giường rồi!
Mình vừa hỏi cái quái gì vậy trời?! Thẩm Hoài Niên sẽ không nghĩ mình đang tán tỉnh cậu ấy chứ? Không muốn đâu!!!!!
Tạ Chu Ngạn tràn đầy suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, và điều đó cũng hiện rõ cả trên nét mặt anh.
Thẩm Hoài Niên bị bộ dạng đó chọc cười, không nỡ tiếp tục trêu chọc thêm.
“Anh vừa xuất viện, bác sĩ dặn cần nghỉ ngơi trong môi trường yên tĩnh. Lát nữa đến phòng đầu tiên bên tay phải, em đã dọn sẵn rồi. Quần áo của anh em cũng đã sắp xếp xong.”
Khi cười, Thẩm Hoài Niên thật sự rất đẹp — thường ngày là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng lúc mỉm cười lại tựa như sông băng đang tan chảy.
Tạ Chu Ngạn cảm thấy Thẩm Hoài Niên giống như một thiên sứ — đẹp trai lại còn dịu dàng, tinh tế.
“Cảm ơn em, Hoài Niên.” Cả người anh như được giải thoát, nhẹ nhõm hẳn.
“Anh về phòng nghỉ trước đây.” Nói xong, Tạ Chu Ngạn quay người, sải bước chuẩn bị trở về phòng mình.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc anh vừa xoay người, Thẩm Hoài Niên đã bước nhanh tới, giữ lấy tay anh.
“Chu Ngạn, đừng vội về phòng. Trước hết đi trị liệu đã. Buồng trị liệu ở ngay kia, trong căn phòng cuối hành lang.”
Cậu vừa nói vừa giơ tay chỉ về cánh cửa cuối hành lang.
Thẩm Hoài Niên không nói cho Tạ Chu Ngạn biết, trong phòng cho khách bây giờ giường đang trống trơn, ga đều chưa trải, cũng chẳng có lấy một tấm chăn nào.
Sau đó, cậu bước qua một bên, khởi động trợ thủ gia đình – người máy tiểu Q – đang trong tình trạng pin yếu.
Đèn báo của tiểu Q nhấp nháy lờ mờ, dường như đang than thở mỏi mệt, nhưng sau khi nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, nó vẫn cố gắng khởi động trở lại.
“Tiểu Q, giờ ngươi có hai nhiệm vụ.” Thẩm Hoài Niên nghiêm túc nói với nó.
“Thứ nhất, vào phòng khách dọn dẹp lại giường, thay ga trải giường và chăn sạch sẽ. Sau đó, giúp ta đóng gói quần áo của Tạ Chu Ngạn rồi mang vào phòng cho khách.”
“Tiếp… nhận… lệnh… chủ… nhân.” Tiểu Q trả lời có phần ngắt quãng.
Nó lắc lư bước đi, bắt đầu thực hiện chuỗi nhiệm vụ theo chỉ dẫn của Thẩm Hoài Niên.
Con robot nhỏ này đúng là số khổ mà.
Nhìn bóng dáng bận rộn của tiểu Q, Thẩm Hoài Niên không khỏi thầm nghĩ, lần tới khi mang đi bảo dưỡng nhất định phải nâng cấp cho nó một đợt lớn.
Sau khi trị liệu xong, Tạ Chu Ngạn quay lại phòng để rửa mặt. Trên bồn rửa vẫn còn một chiếc ly, bên trong còn sót lại vài giọt nước.
“Thẩm Hoài Niên thật là chu đáo…” Anh nhìn ly nước, trong lòng không kìm được nghĩ thầm.
Có cậu ấy thật tốt.
Rửa mặt xong, Tạ Chu Ngạn đi tới bên giường, liền thấy tiểu Q đã cạn sạch pin, nằm nghiêng ngả bên mép giường.
Vật nhỏ này đúng là vừa phiền vừa đáng yêu.
Anh nhẹ nhàng nhấc tiểu Q lên, xoay người bước đến trước cửa phòng của Thẩm Hoài Niên.
Qua khe cửa, anh lờ mờ thấy ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ bên trong.
Xác nhận Thẩm Hoài Niên vẫn chưa ngủ, Tạ Chu Ngạn nhẹ tay gõ cửa, cố gắng giữ giọng lịch sự:
“Hoài Niên, là anh đây. Không biết vì sao tiểu Q lại chạy vào phòng anh, hình như có chút vấn đề… Giờ nó hoàn toàn bất động rồi. Em ra xem một chút được không?”
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng đã bất ngờ mở ra.
Thẩm Hoài Niên vừa từ phòng tắm bước ra, mùi sát trùng nhàn nhạt từ bệnh viện khiến cậu phải tắm lại lần nữa. Vì chưa kịp lau tóc, nước còn nhỏ giọt từ đuôi tóc xuống.
Từng giọt nước lăn từ tóc qua gương mặt, chảy dọc theo chiếc cổ trắng ngần thon dài, trông vô cùng cuốn hút.
Cậu tùy ý khoác khăn tắm, cổ áo mở rộng một cách lơ đãng. Giọt nước cứ thế biến mất trong làn da, hơi nước bốc lên nhè nhẹ, làm đôi môi cậu trở nên đỏ mọng đến lạ.
Tạ Chu Ngạn thấy vậy thì không kìm được quay mặt đi, gương mặt hơi nóng lên, thầm nhủ có lẽ mình thực sự nên nghỉ ngơi rồi.
Dù trong phòng khách chẳng có lấy một bình hoa, nhưng lại chẳng hiểu sao anh cứ ngửi thấy một mùi hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí, lượn lờ không tan, khiến lòng anh xao động mãi không yên.
Thẩm Hoài Niên nhận lấy robot tiểu Q từ bên cạnh, dịu giọng nói với Tạ Chu Ngạn:
“Đừng lo cho nó, mấy hôm nữa em sẽ đưa nó đi bảo trì. Anh vừa xuất viện, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn. Giờ cũng khuya rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Chu Ngạn nghe vậy khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Được, anh biết rồi.”
Khóe miệng Thẩm Hoài Niên khẽ cong, giọng nói mang theo một chút cưng chiều:
“Ừ, ngoan lắm, mau đi ngủ đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tạ Chu Ngạn cũng nhẹ giọng đáp lại, rồi xoay người, tay chân lóng ngóng đi về phía phòng ngủ.
Vừa về đến phòng, đang định nằm nghỉ, anh kéo chăn ra thì phát hiện quần áo chất đầy kín cả giường.
Tạ Chu Ngạn: “?”
(Tiểu Q: Đây là lần đầu sau 10 tháng tôi được sạc đầy điện đó! Người ta thật sự không gấp gáp được mà dọn nhiều thứ như vậy đâu!)
Tạ Chu Ngạn gom hết quần áo lại bỏ vào tủ, rồi ngã phịch xuống giường, bật chiếc quang não Thẩm Hoài Niên đưa cho.
Không ai có thể cưỡng lại việc lướt điện thoại một lúc trước khi ngủ, Tạ Chu Ngạn cũng không ngoại lệ.
Chú ý đến góc phải phía dưới giao diện quang não, tên Thẩm Hoài Niên được ghim cố định trên đầu bảng tin nhắn. Ngay bên dưới là một nhóm trò chuyện, tên nhóm là “Trường Quân Đội Nhất Soái 602”. Tên thành viên trong nhóm nhìn qua cũng toàn là những cái tên đáng gờm.
Gọn gàng, dứt khoát, mang cảm giác là một nhóm các tướng lĩnh từng cùng phục vụ cho Đế quốc.
Trong nhóm có tổng cộng năm người. Ngoài Thẩm Hoài Niên và Tạ Chu Ngạn, ba người còn lại là:
– Tô Cảnh
– Vu Hạo Thâm
– Giang Úc Trần
Tạ Chu Ngạn lập tức mở trình tìm kiếm thông tin:
Tô Cảnh: Tốt nghiệp Học viện Quân sự Diễn Võ, hiện là Đoàn trưởng Quân đoàn số Hai, quân hàm Thượng tướng.
Vu Hạo Thâm: Tốt nghiệp Học viện Quân sự Diễn Võ, hiện là Đoàn trưởng Quân đoàn số Ba, quân hàm Thượng tướng.
Giang Úc Trần: Thái tử Đế quốc, tốt nghiệp Học viện Quân sự Diễn Võ, hiện là Tổng chỉ huy Hải quân, quân hàm Thượng tướng.
Tạ Chu Ngạn: Ngầu thật. Không hổ là Thượng tướng, đúng là nhóm này “hàm lượng vàng” cao ngất.
Cùng lúc đó, Thẩm Hoài Niên đang ngồi trên ban công, vừa ném cành hoa khô héo trong lọ hoa trên bàn. Quang não của cậu vang lên liên tục tiếng thông báo tin nhắn mới.
Nhóm: Đẹp Trai Nhất Trường Quân Đội 602
Tô Tô Tô Tô tô: Tạ Chu Ngạn tỉnh chưa? Kêu cậu ấy chơi game với tôi đi, hai quân đoàn sắp khiến tôi muốn đi đời!
Hảo Thần: Cậu im đi, nhìn tiền đồ của cậu kìa.
Tô Tô Tô Tô tô: Vu Hạo Thâm, cậu muốn chết à?!
Hảo Thần: Đang bực đúng không?
...
Tô Tô Tô Tô tô: %u@&
Hảo Thần: &+!$@
Thái Tử Ngây Thơ: Hai người bị điên à? Công việc đã đủ phiền rồi.
Thẩm Hoài Niên: Đừng nói chuyện công việc ở đây, người ta mới tỉnh.
Tô Tô Tô Tô tô: Lão Tạ bị ngốc rồi sao?
Hảo Thần: Chấp nhận hiện thực đi.
Tô Tô Tô Tô tô: Hu hu hu hu hu~ Lão Tạ à!
Thái Tử Ngây Thơ: Gửi link 【Tổ chức từ thiện hỗ trợ bệnh nhân hôn mê】
Tô Tô Tô Tô tô: Lão Tạ à, vợ cậu vác cậu lập nhóm nhỏ, cậu còn ngơ ngẩn như vậy, lão Tạ ơi, đời cậu khổ thật đó.
Hảo Thần: Nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ.
Thẩm Hoài Niên: ... Mấy ngày nữa mấy người tự đến anh cậu ấy đi.
Thái Tử Ngây Thơ: Cậu tưởng tôi không muốn à? Các người biết khó khăn thế nào để tôi ra khỏi cung không?
Tô Tô Tô Tô tô: Vậy khỏi đến.
Hảo Thần: Vậy khỏi đến.
Thái Tử Ngây Thơ: .
Tô Tô Tô Tô tô: @Thẩm Hoài Niên sao cậu chưa đổi ghi chú?
Hảo Thần: @Thẩm Hoài Niên sao cậu chưa đổi ghi chú
Thái Tử Ngây Thơ: @Thẩm Hoài Niên, sao cậu vẫn chưa đổi ghi chú?
Thẩm Hoài Niên: Ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip