Chap 11: Ngoan, ca về sau sẽ đối tốt với ngươi hơn


Editor: huyentrang11c3

=======

Chap 11: Ngoan, ca về sau sẽ đối tốt với ngươi hơn

Hạnh Ngôn đem đầu chôn thật sâu vào cổ Quý Viễn Chinh, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng đến miệng đều chỉ hóa thành một câu: "Cám ơn ngươi."

Một hơi gió mát thổi qua, khiến vai hắn hơi se lạnh, Quý Viễn Chinh hô hấp cứng lại, Hạnh Ngôn là đang khóc sao?

Hắn nhíu mày, từ tốn xoa nhẹ lưng Hạnh Ngôn, giọng dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, ca sẽ đối tốt với ngươi hơn nữa, đừng khóc nữa được không?"

Hạnh Ngôn gật đầu, nhưng vẫn khẽ dựa sát vào vai Quý Viễn Chinh, không nhúc nhích.

Quý Viễn Chinh chính đối diện với đám kia tân binh kia, mắt thấy bọn họ ban đầu thì hào hứng, bây giờ mỗi người mặt lại đỏ tới mang tai, ánh mắt né tránh.

Quý Viễn Chinh than nhẹ một tiếng với Hạnh Ngôn: "Thượng tướng tiên sinh còn khóc nhè a? Đám tiểu binh đều đang nhìn nha."

Hạnh Ngôn mới nhớ tới đây là trước mặt mọi người, cúi đầu rời khỏi cái ôm của Quý Viễn Chinh, tai lặng lẽ đỏ lên.

Quý Viễn Chinh nhẹ nhàng đưa tay lau đi hàng nước mắt còn vương nơi khóe mắt Hạnh Ngôn. Đôi mắt màu hổ phách trong veo, ướt át, còn khẽ run rẩy—cảnh tượng ấy khiến tim hắn khẽ nhói. Chỉ một khắc sau, hắn không kìm được mà cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi ấy.

Từ đằng xa truyền đến những tiếng kinh hô nho nhỏ. Cơ thể Hạnh Ngôn lập tức cứng đờ, hàng mi dài khẽ run lên từng nhịp, như đang gõ thẳng vào lòng Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh hơi lùi lại, ánh mắt giao nhau với Hạnh Ngôn. Hai người đều đỏ mặt.

Hắn có chút ngượng ngùng, không hiểu sao bản thân lại hành động như vậy giữa ban ngày ban mặt, cảm giác cứ như đang "giở trò lưu manh".

"Khụ." Hạnh Ngôn khẽ ho một tiếng, có phần lúng túng hỏi, "Ca, ngươi... bây giờ định về luôn sao?"

Quý Viễn Chinh lúc này chỉ hận không thể dính chặt lấy Hạnh Ngôn, làm sao nỡ rời đi. Nghe y hỏi vậy, hắn lập tức lắc đầu, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên, thả lỏng nói:
"Cũng gần đến giờ trưa rồi, ta đợi ngươi ăn cơm chung."

Hạnh Ngôn khẽ gật đầu, ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt trắng trẻo mịn màng của Quý Viễn Chinh, lại nhìn lên mặt trời đang chói chang trên đỉnh đầu.

"Ca, để ta dẫn ngươi vào phòng nghỉ nhé?"

"Không cần đâu, ta ngồi bên kia một lát là được."
Quý Viễn Chinh chỉ về phía một góc của sân thí luyện—nơi ấy có một hàng ghế dài, phía sau là bóng râm mát rượi của một gốc đại thụ.

Hạnh Ngôn nhìn đồng hồ, theo quy định thì còn nửa tiếng nữa mới được nghỉ, nhưng hắn là thượng tướng, muốn về sớm cũng chẳng ai nói gì. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Quý Viễn Chinh nhìn ra được ý nghĩ trong lòng Hạnh Ngôn, liền mỉm cười nói:
"Không sao đâu, ngươi cứ làm việc của mình. Vừa hay ta cũng muốn xem ngươi huấn luyện trông thế nào."

Hạnh Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Nếu Quý Viễn Chinh đã muốn xem, vậy hắn sẽ cho y thấy một màn huấn luyện nghiêm túc nhất.

Dưới ánh mắt tò mò của các quân thư, Quý Viễn Chinh thản nhiên ngồi xuống ghế dài ở rìa sân thí luyện, mỉm cười chăm chú dõi theo Hạnh Ngôn.

Từ vị trí này thực ra không nhìn rõ được vẻ mặt Hạnh Ngôn, nhưng Quý Viễn Chinh có thể cảm nhận được ánh mắt y chắc chắn đang tràn đầy sự nghiêm túc và tập trung. Nhưng không hợp với khí thế nghiêm nghị chính là hai dây thạch xanh xanh đỏ đỏ trên tay.

Quý Viễn Chinh bất giác bật cười—Hạnh Ngôn lúc huấn luyện thật nghiêm túc, nhưng phần lớn thời gian lại chỉ đứng một bên quan sát, để doanh trưởng trực tiếp chỉ đạo. Thi thoảng Hạnh Ngôn mới trò chuyện vài câu với doanh trưởng, có lẽ là trao đổi về nội dung huấn luyện.

Đám tân binh phía dưới thì hết tập hít đất lại quay sang luyện đấu tay đôi, cảnh tượng sinh động hăng hái khiến Quý Viễn Chinh nhìn đến mê mẩn, trong lòng còn dâng lên chút cảm giác ngưỡng mộ.

Hắn cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình—trắng trẻo, gầy yếu, không khỏi thở dài một tiếng.

Đời trước hắn cũng mang dáng vẻ mảnh mai yếu ớt như vậy, không ngờ đời này vẫn chẳng khá hơn là bao. Nghĩ đến đây, Quý Viễn Chinh bắt đầu cân nhắc, không biết có thể thương lượng với Hạnh Ngôn một chút hay không—để mình cũng được rèn luyện nhẹ nhàng một chút. Dù sao thì nếu thân thể này thật sự gặp nguy hiểm, có lẽ cũng không kịp phản ứng.

Đúng lúc này, quang não trên tay hắn rung lên báo có thông báo mới—là từ Ayr.

Phiên bản thu nhỏ của Ayr xuất hiện ở phía trên quang não, khoa tay múa chân: "Ông trời của ta, Quý tiên sinh, ngươi có biết hay không, ngươi lại lên top 1 tinh võng? Bây giờ toàn bộ tinh tế đều biết Hạnh Ngôn thượng tướng chính là thư quân của ngươi rồi đó!"

Quý Viễn Chinh nhíu mày, xem ra hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn. Từ khi hắn từ viện khoa học đi ra, thì một khắc kia trở đi hắn đã là tiêu điểm. Vào thời điểm hắn vào siêu thị đã có rất nhiều quân thư đang len lén chụp hắn. Vừa mới đây, những thủ hạ này của Hạnh Ngôn cũng đang chụp trộm. Nếu như vậy mà không lên tinh võng mới là chuyện lạ.

Ayr nhìn phản ứng gần như không có của hắn, nhiệt tình lập tức giảm một nửa: "Ngươi làm sao một chút phản ứng đều không có? Cũng đúng, chắc ngươi quen rồi. Nhưng mà nè, lúc nãy ta hỏi ngươi bao nhiêu câu mà ngươi không trả lời tiếng nào đã chạy mất, ta nghẹn lắm rồi đó! Giữa trưa chắc ta nuốt không trôi nổi gói dinh dưỡng luôn á!"

Quý Viễn Chinh vừa nghe là hiểu ngay — rõ ràng đang tìm cớ để trực. Nhưng hôm nay đành phải khiến Ayr thất vọng một phen.

Quý Viễn Chinh tựa lưng vào ghế ngồi, nheo lại mắt, nhàn nhạt cong môi cười một tiếng: "Ta giữa trưa sẽ cùng thượng tướng ăn ở nhà ăn trùng cái, ngươi muốn tới thì cứ tới."

Ayr khiếp sợ, không dám tin những gì mình nghe được. Đi tới nhà ăn trùng cái? Đồ ăn kia vừa khô lại dầu mỡ, chắc chắn khó ăn muốn chết!

Quý Viễn Chinh cũng không quan tâm hắn suy nghĩ gì, nói: "Thích tới hay không thì tùy." Rồi đem quang não đóng lại. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Quý Viễn Chinh thuận tay mở tinh võng, đập vào mắt là dòng tiêu đề nổi bật màu đỏ chói:

 【 chỉ có ngươi nghĩ không ra, không có Hùng chủ đại nhân làm không được ! 】

Bây giờ tinh võng nhắc tới "Hùng chủ đại nhân" thì đã ngầm thừa nhận là một vị Hùng chủ nào đó, Hùng chủ khác cũng không có nổi tiếng như vậy.

       1# Tin tức mới nhất! Hùng chủ đại nhân nhận được một phần văn kiện liền chạy khỏi viện khoa học!

       2# Báo! Hùng chủ đại nhân mở nguồn xe năng lượng! Hắn làm sao có thể tự mình lái xe, thật là nguy hiểm a!

      3# Báo! Hùng chủ đại nhân vào siêu thị! Còn mua thạch ngọt ngào! Quá đáng yêu a a a.

      4# Không chịu được thét lên! Hùng chủ đại nhân có vẻ ôm thạch lên ăn, ta chỉ tưởng tượng thôi liền bị manh chết!

      5# Báo! ! ! Hùng chủ lớn đến quân khu 4! Thượng tướng đang làm việc ở quân khu 4!

       6# Tin tức mới nhất! Phần văn kiện kia là chứng minh thân phận thư quân của thượng tướng! Thạch cũng là hùng chủ đại nhân mua cho thượng tướng ! A a a a ta muốn khóc! Hùng chủ đại nhân chính là tiểu thần tiên ôn nhu đáng yêu a!

       7# Báo! Cái gì cũng không nói! Xem đi!

Quý Viễn Chinh khẽ cười một tiếng, ấn mở màn hình.

Dưới ánh mặt trời ấm áp có hai bóng người tựa lên nhau, Quý Viễn Chinh gần như bị Hạnh Ngôn ôm cực kỳ chặt chẽ. Quý Viễn Chinh nhấn lưu ảnh, không thể không thừa nhận tấm hình này hoàn toàn vừa ý, Quý Viễn Chinh chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy năm tháng yên bình.

Lần này, tin nóng trên tinh võng lại hoàn toàn không có bất kỳ lời chỉ trích hay xúc phạm nào dành cho Hạnh Ngôn. Thay vào đó là những tiếng than khóc, kêu gào muốn được gả cho Quý Viễn Chinh tăng lên gấp bội.

Quý Viễn Chinh im lặng suy nghĩ một lúc, rồi mở mục đăng ký tài khoản mới, điền tên người dùng: Thượng tướng nhà Quý tiên sinh.

Hắn nhấn gửi yêu cầu xác minh thân phận. Chưa đến nửa phút sau, thông báo xác nhận liền hiện lên trên màn hình — Viện trưởng Viện Khoa học: Quý Viễn Chinh.

Quý Viễn Chinh giơ quang não lên từ xa, chụp một tấm hình của Hạnh Ngôn. Hệ thống lập tức tự động xử lý, che mờ hoàn cảnh xung quanh để tránh lộ ra thông tin mật của quân bộ.

Nhìn bức ảnh vừa chụp, Quý Viễn Chinh không khỏi cảm thán lần nữa trước sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật — rõ ràng cách xa như vậy, mà gương mặt Hạnh Ngôn vẫn sắc nét đến không ngờ, từng đường nét đều chân thực như trước mắt.

Hắn chọn tấm hình, tải lên trang chủ tinh võng của mình, kèm theo dòng trạng thái đầu tiên: Giới thiệu với mọi người một chút — đây là Thượng tướng tiên sinh nhà ta. #hình ảnh#

Đăng xong, Quý Viễn Chinh không xem lại nữa, thu quang não vào.

Đúng lúc đó, Hạnh Ngôn từ sân huấn luyện sải bước đi tới. Trên mặt là nụ cười rạng rỡ, cả người tràn đầy sức sống và khí thế bừng bừng, khiến tim Quý Viễn Chinh bất giác run lên một nhịp.

"Ca ca, chúng ta giữa trưa về nhà ăn cơm sao?"

Quý Viễn Chinh đứng lên, duỗi lưng một cái: "Ta muốn đi nhà ăn của các ngươi."

"A?" Hạnh Ngôn có chút khó xử, Quý Viễn Chinh dù sao cũng là trùng đực, bụng của y so với trùng cái bọn hắn chênh lệch rất nhiều. Đồ ăn ở phòng ăn trùng cái tuy ngon thật, nhưng Quý Viễn Chinh không quen ăn thì phải làm sao?

Quý Viễn Chinh biết Hạnh Ngôn lo lắng, cũng biết hắn thích nhất bộ dáng nào của mình, bèn nhào vào trong ngực Hạnh Ngôn, tung "đòn sát thủ" đáng thương: "Ngôn Ngôn, ta muốn đi nhà ăn, ngươi dẫn ta đi được không?"

Hạnh Ngôn nháy mắt thua trận, thở dài: "Ca, vậy ngươi nếu không ăn được liền nói với ta, ta về nhà nấu cho ngươi."

Quý Viễn Chinh cười hì hì, nắm tay Hạnh Ngôn cùng nhau tiến về nhà ăn, thì ngay tại cổng quân khu 4, họ bất ngờ gặp một người quen.

Ayr vừa mới tới cổng quân khu 4, gặp các quân thư vừa kết thúc huấn luyện. Hắn trông như chú thỏ trắng đứng lặng lẽ nơi góc khuất, ngắm đàn sói, mở to mắt tìm kiếm người quen.

Những quân thư vừa thấy Quý Viễn Chinh hiền hòa lại còn ăn no bụng, giờ nhìn thấy một Tiểu Hùng chủ nhỏ bé, mềm mại đáng yêu như thế, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa bồi hồi, đứng ngẩn ngơ không rời.

Nếu không biết đây là Tiểu Hùng chủ quý tộc của viện khoa học, có lẽ bọn họ đã xúm lại tranh giành rồi. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Quý Viễn Chinh cùng Hạnh Ngôn chậm rãi tiến lại gần, nhìn thấy Ayr thì cả hai đều ngẩn người. Ayr như nhìn thấy cứu tinh, mặt đỏ bừng chạy vội đến gần.

Quý Viễn Chinh cười nhẹ: "Sao ngươi lại thật sự đến rồi?"

Ayr nhăn mặt, có phần khó chịu nói: "Nếu không phải vì ngươi không trả lời câu hỏi của ta, ta còn lâu mới đến đây."

Mấy ngày qua, dưới sự dịu dàng và quan tâm của Quý Viễn Chinh, Hạnh Ngôn đã trở nên lười biếng hơn với những quy củ nghiêm khắc từng được dạy. Giờ nhìn thấy Ayr, y như gặp lại một người bạn nhỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhưng lại ấm áp.

Quý Viễn Chinh nhận ra điều đó, tâm trạng càng thêm dễ chịu, đối với hành động gây khó chịu của Ayr cũng nhịn xuống, lòng từ bi dâng lên, quyết định dẫn hắn đi cùng đến nhà ăn.

Quý Viễn Chinh nhìn thấy nơi phía xa vang lên tiếng ồn ào, đây là tổng nhà ăn của quân khu, bốn quân đội trong doanh trại với hàng chục vạn quân thư đều tụ tập đông đúc tại đây. Trên dưới sáu tầng nhà ăn nhưng vẫn không đủ chỗ cho mọi người.

Hạnh Ngôn vì là thượng tướng nên có khu vực riêng để dùng bữa. Hắn dẫn Quý Viễn Chinh và Ayr lên thang máy thẳng tới tầng sáu — nhà ăn dành cho các sĩ quan. Nơi này so với các tầng dưới yên tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn khá đông người.

Ban đầu, Hạnh Ngôn định để Quý Viễn Chinh ngồi ở hàng ghế dài rồi tự mình đi mua cơm, nhưng Quý Viễn Chinh nhất quyết đòi đi theo. Ayr nhìn những quân thư cường tráng ngồi ăn chung cùng một chỗ liền bỡ ngỡ, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế dài, thể hiện không muốn tham gia ồn ào.

Hạnh Ngôn cẩn thận bảo vệ Quý Viễn Chinh, lo sợ ai đó không chú ý sẽ làm tổn thương y. Nhưng y cũng rõ ràng thấy rằng khi các quân thư nhận ra có hùng chủ xuất hiện, họ lập tức nhường đường, chỉ dám đứng xa xa nhìn hai vị hùng chủ kia.

Nhà ăn của quân thư thật sự rất phong phú món ăn. Quý Viễn Chinh nhìn thấy biết bao món ngon, liền lần lượt hỏi Hạnh Ngôn từng món là gì, Hạnh Ngôn đều kiên nhẫn giải thích. Trong khi đó, nhóm á thư — tất cả đều là trùng cái — ngồi bên trong chẳng còn tâm trạng ăn uống, nhìn về phía đó, ánh mắt không ngừng ngóng trông, đầy ước ao.

Quý Viễn Chinh rất thích cảm giác được Hạnh Ngôn yêu thương, chiều chuộng, khiến hắn cảm nhận rõ sự quan tâm từ y. (Chỉ đăng ở Wattpad huyentrang11c3)

Gọi ba phần đồ ăn, Hạnh Ngôn cầm không xuể, Quý Viễn Chinh định giúp cầm, nhưng chỉ một lát sau đã vội chạy đến chỗ mấy quân thư...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip