Chương 4
Chương 4: Đề phòng
Editor: Lulalina
Tiêu Cảnh Đình nghe được lời nói khẽ khàng của cha con ở cách vách, trong lòng ê ẩm.
Cơ thể Tiêu Cảnh Đình dâng lên một cảm giác nóng rực, Tiêu Cảnh Đình như nghĩ ra chuyện gì, nhanh chóng lấy ra ngọc bội trước ngực.
Đập vào mắt là một khối ngọc bội màu xanh biếc, Tiêu Cảnh Đình vui vẻ trong lòng.
Tiêu Cảnh Đình kiếp trước có một khối ngọc bội tổ truyền, cùng miếng ngọc bội trên tay hiện nay giống nhau như đúc.
Đời trước, văn học khải huyền phổ biến trong Đạo giáo, xôn xao về tùy thân không gian.
Tiêu Cảnh Đình cũng từng thử lấy máu nhận chủ đối với ngọc bội tổ truyền, sau khi lấy máu, quả nhiên mở ra một không gian, không gian bên trong ngọc bội ở kiếp trước chỉ vỏn vẹn một mét vuông, không có gì hữu dụng, kiếp này không gian lại nhiều hơn một mẫu ruộng, còn có một dòng suối, thậm chí một góc trong không gian còn có các loại hạt giống thực vật mà kiếp trước hắn đã để lại.
Tiêu Cảnh Đình dò ký ức, phát hiện nguyên chủ lúc trước không có khối ngọc bội này, có lẽ nguyên nhân hắn xuyên đến đây chính là do khối ngọc bội.
Tiêu Cảnh Đình đầu óc choáng váng một trận, một cảm giác buồn nôn ngập trong lòng, dục vọng mãnh liệt tràn ra từ mỗi lỗ chân lông, Tiêu Cảnh Đình tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, cơn nghiện phát tác, tác dụng của tiêu dao tán tương đương với ma túy đời trước.
Tiêu Cảnh Đình toàn thân phát run, mắng nguyên chủ ngàn vạn lần, đụng tới cái gì không tốt lại một hai đụng tới cái loại tiêu tiền sa đoạ như tiêu dao tán.
Chiếm đoạt thân thể người khác, quả nhiên sẽ gặp báo ứng, trời biết, hắn kiếp trước chính là một công dân tốt tuân thủ pháp! Kết quả, vậy mà vừa xuyên qua liền biến thành tên nghiện ma túy.
Bỏ đi, chết tử tế không bằng còn sống, tuy rằng là thân thể của kẻ bại gia, nhưng tốt xấu gì mình cũng chiếm được lợi ích.
Tiêu Cảnh Đình cắn chặt răng, yên tĩnh chờ đợi cơn nghiện qua đi.
Tiêu Cảnh Đình mở cửa, liền thấy Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Phàm, ngồi vây quanh nhau ăn cơm, trên bàn chỉ có một chén canh rau dại, nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình bước ra, Tiêu Tiểu Đông giống như một con nhím nhỏ dựng gai nhọn đầy người nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình bị Tiêu Tiểu Đông nhìn chằm chằm dâng lên một trận chột dạ.
Hứa Mộc An nhíu mày lại, nghiêng người che chắn cho hai đứa nhỏ phía sau, Tiêu Tiểu Phàm sau khi tránh ở phía sau Hứa Mộc An, nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình một cách tò mò.
Tiêu Cảnh Đình nhìn vốn dĩ ba người đang hoà thuận vui vẻ, bởi vì chính mình xuất hiện, nháy mắt cơ thể căng thẳng, không nói gì, bước ra khỏi cửa.
Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình không nói lời nào đã đi mất, trong lòng có chút bất an.
Hứa Mộc An tuy rằng không thể nào cùng Tiêu Cảnh Đình nói chuyện, nhưng dù sao vẫn là người một nhà có mối quan hệ mật thiết, Hứa Mộc An tất nhiên không thể không biết gì về chuyện của Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm Hứa Mộc An biết, Tiêu Cảnh Đình nhiễm tiêu dao tán, Hứa Mộc An thấy ở trong mắt, để ở trong lòng, lại bất lực.
Trong thôn có đứa con trai của một hộ gia đình, đang làm công việc lặt vặt ở một hiệu cầm đồ trong thành, người nhà người nọ nói cho Hứa Mộc An, Tiêu Cảnh Đình bán năm mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu trung đẳng, bốn mẫu hạ đẳng, chỉ thừa lại năm mẫu ruộng hạ đẳng.
Biết Tiêu Cảnh Đình bán ruộng, Hứa Mộc An chỉ muốn đánh chết Tiêu Cảnh Đình, ruộng kia chính là món có thể sinh tiền đó! Nếu chính mình không muốn làm, cũng có thể cho thuê mà!
Hứa Mộc An nghĩ đến thuộc tính của mình, không nhịn được có chút ủ rũ, nếu y là thuộc tính mộc thì tốt rồi, người mang thuộc tính mộc đều là có năng lực làm đồng xuất sắc, căn bản không giống với y, chỉ có thể làm một ít công việc máu me.
"Cha, hắn đi rồi, vậy mà lại dễ dàng đi như thế." Tiêu Tiểu Đông mày nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng nói, trong mắt Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Cảnh Đình khác thường không phải là điềm báo tốt đẹp gì.
Hứa Mộc An cắn môi, Tiêu Cảnh Đình nếu bị sung quân đến đây, đồng nghĩa với việc đã bị gia tộc từ bỏ, đáng tiếc đại thiếu gia vẫn còn trầm mê trong vàng son như cũ, một lòng hướng tới chuyện trở lại gia tộc tiếp tục hưởng thụ.
"Hắn mê mệt tiêu dao tan, sẽ không phải lại đi mua thứ này đi, phụ thân Vương Hiểu Nhạc, sau khi trầm mê vào loại thuốc đó, đã bán nó đi." Tiêu Tiểu Đông lo lắng sốt ruột nói. Phụ thân Vương Hiểu Nhạc là hạ nhân của Tiêu gia, khi ở Tiêu gia, Vương Hiểu Nhạc là bạn chơi cùng Tiêu Tiểu Đông.
Theo Tiêu Tiểu Đông thấy, cách làm của Tiêu Cảnh Đình quá quỷ dị, Tiêu Tiểu Đông theo bản năng cảm thấy có âm mưu, khả năng lớn nhất chính là Tiêu Cảnh Đình muốn bán Tiêu Tiểu Phàm.
Hứa Mộc An hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vài phần tuyệt vọng, phụ tử đồng tâm, Hứa Mộc An cũng có suy nghĩ giống Tiêu Tiểu Đông.
Y không phải không nghĩ tới mang theo hai đứa nhỏ chạy trốn, nhưng khế ước bán mình của y còn ở trên tay Tiêu Cảnh Đình, nếu y mang theo hai đứa nhỏ chạy trốn, rất khó bảo đảm cho hai đứa nó sinh hoạt, hơn nữa y còn sẽ trở thành nô lệ bỏ trốn.
Tiêu Tiểu Phàm nhìn sắc mặt Tiêu Tiểu Đông cùng Hứa Mộc An, có chút mê mang, "Cha, ca ca, phụ thân lại đi ăn uống no nê sao?"
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm, khẽ thở dài một hơi, nói với hai đứa nhỏ: "Ăn cơm đi, ăn no xong lại nói."
Tiêu Tiểu Phàm hẳn là đã ăn no, chỉ uống thêm một chút canh, tuy rằng rau dại ăn không ngon, nhưng Hứa Mộc An và Tiêu Tiểu Đông vẫn ăn sạch không chừa một miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip