Chương 36: Đập Tan Gian Tình

GHI CHÉP LẠI NHỮNG MỐI TÌNH ƯỚT ÁT CỦA LÂM THIẾU GIA

Tác giả: Hắc Cáp Khoát

Edit + Beta: Muội

Đọc truyện tại Wattpad chính chủ: cogaicokhauvimanma

🍓🍑🍓🍑

Chương 36: Đập tan gian tình

(Chủ động rù quến, lỗ dâm không chịch mấy ngày trở nên khít rịt, nói chuyện thẳng thắn với cha)

Mấy ngày nay, Vương lão tiên sinh với ông cậu họ Trần vẫn hay ghé nhà, muốn thử xem có cơ hội hay không, nhưng ngại hắn cứ theo sát bên cạnh, được vài lần thì hai lão dần mất hứng thú, dù sao bên ngoài cũng còn rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, không phải chỉ có một mình Lâm Hoài Diệc, mặc dù tiếc ghê nhưng cũng đành thôi vậy.

Lâm Hoài Diệc bắt đầu đi theo Lâm lão gia học hỏi cách quản lý công việc làm ăn của gia đình, ngày nào cũng ra ra vào vào rất bận rộn, có khi vừa về tới nhà liền mệt mỏi lăn đùng ra ngủ, thời gian vui vẻ bên hắn ít đi rất nhiều, hắn nhìn mà đau lòng hết biết, cũng không còn lòng dạ nào đè Lâm Hoài Diệc làm mấy chuyện tiêu hao sức lực. May mà hắn còn có thể đi theo quan sát cậu mỗi ngày nên cũng không nhớ nhung gì nhiều.

Hôm nay Lâm Hoài Diệc lại về nhà rất muộn, Lâm lão gia nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng chuyện làm ăn của gia đình lớn như vậy, nếu một ngày nào đó ông không còn nữa, chắc chắn Lâm Hoài Diệc phải gánh vác, thà bây giờ vất vả còn hơn đợi đến đó luống cuống tay chân. Lâm Hoài Diệc ăn vội ăn vàng mấy miếng cơm tối rồi cũng không ăn nổi nữa, Lâm lão gia đau lòng vô cùng, bảo cậu về phòng nghỉ ngơi đi.

Trở lại tiểu viện mình ở, hắn đã đun nước tắm xong xuôi, đang chờ cậu ở đằng kia. Nhìn bóng dáng hắn sắp xếp chỗ tắm rửa cho mình, lòng Lâm Hoài Diệc ấm áp, đột nhiên cảm giác mỏi mệt vơi đi rất nhiều. Cậu bước nhanh về trước, ôm eo hắn từ đằng sau, dụi mặt vào tấm lưng rộng lớn của hắn, nũng nịu nói: "Anh A Hổ... Em mệt quá à..."

Hắn xoay người lại đẩy Lâm Hoài Diệc ra một chút, "Biết mệt thì đừng có chọc anh, nước tắm vừa mới đun rồi đó, em vào ngâm mình thư giãn đi." Lâm Hoài Diệc nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt đong đầy yêu thương, cậu đứng ngoan ngoãn để hắn cởi đồ cho mình, hắn không nhịn được hôn lên môi Lâm Hoài Diệc, "Ngoan ghê." Nhấc Lâm Hoài Diệc lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống bồn tắm.

"Ưm..." Dòng nước ấm bao quanh cơ thể, Lâm Hoài Diệc nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, cậu ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, để hắn rửa mặt chải tóc lau người cho mình. Hắn cảm nhận được làn da mỏng manh non mịn dưới lòng bàn tay, nghe Lâm Hoài Diệc thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mê người nên hô hấp dần trở nên nặng nề dồn dập, hắn vội vàng lau khô vệt nước trên người Lâm Hoài Diệc, giúp cậu mặc đồ trong vào, sau đó nói mình có chuyện cần làm, kêu Lâm Hoài Diệc nghỉ ngơi cho khỏe, rồi hắn liền lui ra trước.

Sao Lâm Hoài Diệc có thể không nhìn ra tại sao hắn lại vội vàng vậy được chứ, lúc tắm rửa là cậu cố tình dụ dỗ, mấy ngày nay không được thân thiết, khỏi nói tới hắn, chính Lâm Hoài Diệc cũng cảm thấy có chút không chịu nổi. Mặc dù cơ thể đang rất mệt, nhưng dục vọng vẫn chiến thắng lý trí. Không ngờ hắn lại đau lòng cho cậu, thà nhịn chứ không dám chạm vào cậu. Lâm Hoài Diệc vừa mừng vừa thất vọng, một mặt cho thấy hắn rất yêu quý trân trọng cậu, mặt khác Lâm Hoài Diệc lại cảm thấy mình không đủ sức hấp dẫn hắn. Lâm Hoài Diệc đưa tay túm chặt thắt lưng của hắn, không cho hắn đi đâu hết, áo trong rộng thùng thình khoác trên người, cơ thể trắng ngần cứ đung đưa trước mặt hắn.

Lâm Hoài Diệc tiến tới cạnh hắn, bởi vì mới tắm gội xong nên hai tròng mắt tràn ngập hơi nước liếc mắt đưa tình với hắn, "Anh A Hổ anh đi đâu vậy, cha em chỉ bảo anh theo sát em thôi, có công chuyện từ đâu ra cho anh thế? Anh đi vội như vậy, không muốn ở bên em thêm lát nào, bộ anh không thích em hả?" Nói rồi hai mắt cậu càng thêm ướt át, như thể hắn chỉ cần gật đầu một cái là cậu sẽ khóc ngay và luôn.

Sao hắn có thể chịu đựng bộ dáng nhu nhược đáng thương của Lâm Hoài Diệc được chứ, hít sâu một hơi, đôi tay vòng qua eo Lâm Hoài Diệc kéo vào lòng mình, "Là em không cho anh đi đó nha! Lát nữa đừng hòng khóc lóc năn nỉ anh tha em!" Thân dưới đã sớm dựng thẳng sưng to áp vào người Lâm Hoài Diệc đang giần giật nhè nhẹ.

Giọng điệu và hành động mạnh mẽ của hắn, cùng với mùi hương nam tính phả ra từ hắn khiến hai chân Lâm Hoài Diệc mềm nhũn, cậu dịu ngoan tựa vào ngực hắn, "Anh A Hổ đừng tha cho Hoài Diệc... Hoài Diệc đã là người của anh A Hổ từ lâu rồi, anh A Hổ muốn làm gì thì Hoài Diệc cũng sẽ không phản kháng... A... Ưm..."

Kiêng cử nhiều ngày làm hắn không nhịn nổi nữa, hắn bồng Lâm Hoài Diệc lên, hai tay ôm bờ mông nhào nặn liên hồi, cái miệng rộng ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của Lâm Hoài Diệc mút mát quyết liệt.

"Hưm... Ưm..." Hai chân Lâm Hoài Diệc kẹp chặt eo hắn, vòng tay qua bờ vai rắn chắc của hắn, cậu thọc lưỡi vào miệng hắn để mà trêu chọc, hút lấy thứ nước bọt đã nhiều ngày rồi không được uống. Cặc bự giữa hai cánh mông của cậu nóng rực lạ lùng, hai lỗ nhỏ trống vắng nhiều ngày không dằn lòng nổi co rút lại, phun nước dâm ra ngoài.

Hắn vừa ngậm lưỡi Lâm Hoài Diệc mút mát gặm cắn, vừa đi vào phòng trong, đẩy Lâm Hoài Diệc ngã xuống giường, cởi sạch sẽ bộ đồ lót mỏng tang vừa mặc vào, rồi hắn bắt đầu vội vàng lột quần áo của chính mình. Mặt Lâm Hoài Diệc hiện lên vẻ khát tình, ngại tốc độ cởi đồ của hắn quá chậm nên cậu chủ động nhấc thân mình lên cởi đồ giúp hắn.

Sau khi hắn lột quần xuống, mặc kệ trên người còn mặc áo, hắn đẩy Lâm Hoài Diệc xuống giường, nhấc hai chân cậu lên tách sang hai bên, phun mấy ngụm nước bọt lên lỗ lồn vốn đã hơi ẩm ướt, vội vàng dùng ngón tay mở rộng một hồi, sau đó hắn nóng lòng cầm cặc lên đút vào trong.

"A... Chậm thôi... Ưm... A..." Mấy ngày nay không được ăn cặc bự nên lỗ lồn khít lại rất nhiều, Lâm Hoài Diệc gian nan buông lỏng lỗ thịt, nghênh đón cuộc xâm lược của hắn.

Hắn nhìn Lâm Hoài Diệc cau mày cắn nhẹ vào môi dưới, hắn cúi người xuống hôn liếm đôi môi non mềm sưng tấy vì cắn, ngón tay sờ ngay hột le mẫn cảm xoa nắn chậm rì, giúp Lâm Hoài Diệc khơi dậy cảm xúc, ăn vào cặc bự của hắn.

"Ưm... A... Hưm hưm..." Hột le được ngón tay xoa nắn, khoái cảm khó có thể miêu tả truyền từ hột le xuống lỗ lồn, lỗ thịt vốn có chút cứng ngắc dần trở nên xốp mềm, thịt non bị gậy thịt cọ xát chảy ra nước nhờn tí tách, "A... Đủ rồi... Hưm..." Lâm Hoài Diệc chủ động hẩy mông, ý bảo hắn được rồi. Hắn ngồi thẳng dậy, banh hai chân Lâm Hoài Diệc ra rộng hơn, kéo hai chân ra phía ngoài, để nguyên cặp mông của cậu treo trên không, bắt đầu đưa đẩy từ tốn.

"Ưm... A ha... A... Mạnh lên... A... Anh A Hổ... Chịch em mạnh lên... Ưm... Lồn dâm nhỏ nhớ cặc bự quá đi... A..." Hắn sợ Lâm Hoài Diệc bị khó chịu nên mới đâm rút từ từ, để Lâm Hoài Diệc dần thích ứng, nhưng không ngờ vật nhỏ đói khát này lại thấy bất mãn. Hắn nắm chặt đầu gối của Lâm Hoài Diệc, thắt lưng bắt đầu đâm rút kịch liệt không chút kiêng nể gì, lần nào cũng đâm thẳng vào trong tử cung, biên độ đâm rút của eo hông chó đực nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt.

"A... A a... Sướng quá... Hưm... Anh A Hổ tuyệt quá à... A... Cặc bự chịch lồn dâm sướng quá đi... Hưm... Muốn nữa... A..." Lâm Hoài Diệc nằm trên giường bị hắn chịch đến nhích lên trên liên tục, lại bị hắn túm trở về, tử cung bị từng cú nện mạnh bạo mà mở toang ra, lỗ thịt mẫn cảm như bị thân cặc mài ra tia lửa. Sau bao nhiêu ngày đơn côi thì cuối cùng cơ thể của cậu cũng được làm tình với hắn, Lâm Hoài Diệc mỉm cười mãn nguyện, hai tay bóp hai núm vú của mình xoa nắn từng cái một, làm cho cơ thể mình càng thêm vui sướng.

Dáng vẻ quyến rũ của Lâm Hoài Diệc kích thích lửa dục trong hắn bùng cháy, đột nhiên hắn lật úp người Lâm Hoài Diệc lại, lần này để cậu quỳ trên giường, hắn không hề rút dương vật nóng rực ra, cạ mạnh một vòng trong lỗ lồn đang mấp máy co rúm, đầu khấc bự chảng cắm ngay cửa tử cung cũng cạ mạnh vào vách tử cung mềm mỏng, "A..." Kích thích mãnh liệt khiến Lâm Hoài Diệc lên đỉnh tức thì, một đống nước dâm đua nhau tuôn ra, xối thẳng lên đầu khấc của hắn.

Hắn phải dựa vào nghị lực đáng kinh ngạc mới nhịn không cho mình xuất tinh ngay, tay hắn chộp bờ mông thịt trắng nõn, kéo cậu đâm vào bụng mình, eo hông như được gắn động cơ, đụ lỗ lồn dâm đãng với tốc độ cao, "Chịch chết em! Chịch chết em! Chịch cho lồn dâm tè ra!"

"A... A... Anh A Hổ chịch chết em đi! A... Chịch nát lồn dâm của em! Chịch thủng tử cung của em! A... Hoài Diệc bị anh A Hổ chịch chết mất!... A a..." Khoái cảm được kích thích mãnh liệt khiến Lâm Hoài Diệc bật khóc, cậu khóc la thảm thiết, để hắn đụ mình đến chết đi sống lại.

"Hưm!... A!" Hắn nhào lên người Lâm Hoài Diệc, cái mông săn chắc cưỡi lên mông Lâm Hoài Diệc, gậy bự giống như đang đóng cọc, đâm vào lỗ lồn với tốc độ nhanh chóng, tiến sâu vào tử cung, cuối cùng hắn cắn vào cần cổ trắng nõn thon dài của Lâm Hoài Diệc, mông hắn dập vào khoang tử cung bắn ra thứ tinh trùng đặc sệt mà hắn đã tích cóp rất nhiều ngày.

"A... A..." Lâm Hoài Diệc bất lực ngẩng cao đầu, mặc cho hắn cắn cổ mình, bắn tinh dịch nóng cháy vào trong tử cung, bụng dưới của cậu co giật liên hồi, lỗ lồn cuối cùng cũng được ăn tinh dịch mừng rỡ trào ra một đống nước dâm, trộn lẫn với tinh dịch đặc quánh, toàn bộ đều nhỏ xuống chiếc giường gọn gàng sạch sẽ theo từng cú đâm rút từ dương vật.

"Ưm... Hưm..." Hắn quỳ đứng trên giường, nâng cơ thể nhão nhoẹt của Lâm Hoài Diệc lên, ôm hôn cậu trong lòng. Lâm Hoài Diệc vừa trao đổi một nụ hôn sâu với hắn, vừa đưa tay ra nắm dương vật của hắn dán lên dương vật của mình rồi vuốt ve. Chờ đến khi dương vật cứng ngắc trở lại, hắn đỡ Lâm Hoài Diệc từ từ cưỡi lên người mình, "A..." Lỗ thịt sau khi bị đụ một lần trở nên mềm xốp rất nhiều nuốt trọn gậy thịt một cách trơn tru, Lâm Hoài Diệc ôm cổ hắn, bắt đầu di chuyển thắt lưng của mình, làm cho gậy thịt áp vào miệng tử cung rồi cạ từng vòng.

Hắn ôm eo Lâm Hoài Diệc, đầu lưỡi cứ ra ra vào vào giữa môi Lâm Hoài Diệc, hắn đổi góc độ liên tục để uống nước bọt ngọt ngào của Lâm Hoài Diệc, thân dưới của hắn thì đưa đẩy dần dần phối hợp với động tác của Lâm Hoài Diệc...

***

Lâm lão gia thật sự rất lo cho Lâm Hoài Diệc, cơm chiều cậu chỉ ăn đại vài miếng, không ăn gì nhiều. Ông sai người hầm canh gà, định tự mình đưa cho cậu. Khi đi đến cổng sân viện, Lâm lão gia mới nhận thấy khác thường, trong viện tối đen như mực không có lấy một người hầu, chỉ có trong phòng được thắp sáng. Tim Lâm lão gia đập thình thịch, ông cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi. Tới gần cửa phòng, bên trong chỉ phát ra những tiếng vang như có như không, Lâm lão gia đưa tay đẩy nhẹ cửa, nhưng trong sảnh không có ai cả.

"Hoài Diệc à?" Lâm lão gia thử gọi, nhưng không ai trả lời. Lâm lão gia bất an bước vào phòng trong, càng đến gần thì tiếng vang càng rõ, nỗi bất an trong lòng Lâm lão gia ngày càng lớn, khi cảnh tượng trước mắt hiện ra, mắt Lâm lão gia tối sầm, bát canh gà trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng loảng xoảng. Ông thấy đứa con trai quý giá của mình bị một người đàn ông ôm trong lòng, cả hai đều trần truồng, ôm chặt lấy nhau. Trong không khí tràn ngập hương vị, cộng thêm cảnh tượng hiện ra rõ mồn một, rõ là đã xảy ra chuyện, "Hai đứa... Hai đứa..." Lâm lão gia tức giận đến hai mắt tối sầm, ông run rẩy nói không nên lời, giống như sắp ngất xỉu đến nơi.

Tiếng bát canh gà rơi xuống mặt đất khiến Lâm Hoài Diệc cùng hắn hoảng hồn hồi thần lại, vừa thấy Lâm lão gia đứng đằng kia, mặt Lâm Hoài Diệc liền tái mét. Hắn nhanh chóng kéo chăn bọc lại cơ thể trần như nhộng của Lâm Hoài Diệc, sau đó xuống giường đỡ Lâm lão gia lung lay sắp ngã.

"Hai đứa... Cha... Hai đứa..." Lâm lão gia được hắn đỡ, ông run người nhìn gương mặt trắng bệch của đứa con trai bé bỏng cùng với chàng trai mà ông vô cùng tin tưởng, ông nói năng lộn xộn, không biết phải nói gì mới phải.

Hắn đỡ Lâm lão gia đi ra ngoài, đỡ Lâm lão gia ngồi xuống rồi mới bước vào phòng, hắn với Lâm Hoài Diệc mặc quần áo xong xuôi rồi đi ra ngoài, "Ngoan, không sao đâu, mình cứ nói chuyện rõ ràng, cha em sẽ hiểu thôi." Thấy Lâm Hoài Diệc sắp khóc tới nơi, hắn liền an ủi cậu, mấy ngày nay hắn đi theo bên người Lâm Hoài Diệc với Lâm lão gia, hắn có thể thấy được Lâm lão gia rất thương đứa con trai duy nhất của ông, mặc dù hiện trường có hơi xấu hổ, nhưng nếu đã bị phát hiện thì cứ tranh thủ thuyết phục ông đồng ý.

"Cha..." Lâm Hoài Diệc nhìn cha mình giận xanh mặt, cậu vừa sợ vừa buồn, vội vàng quỳ trước mặt Lâm lão gia. Hắn cũng quỳ theo.

"Này... Con làm gì đấy! Đứng lên nói chuyện!" Lâm lão gia giật mình chạy tới đỡ Lâm Hoài Diệc dậy, mặc dù ông rất giận, nhưng cũng không đành lòng để đứa con trai cưng của mình quỳ gối!

"Không, cha. Là con bất hiếu, cha cứ để con quỳ đi." Lâm Hoài Diệc bướng bỉnh không chịu đứng dậy, "Cha, là con tự nguyện, cha đừng trách anh A Hổ. Quan hệ của con với anh A Hổ, hồi nãy cha cũng thấy rồi đó... Con yêu anh A Hổ! Cha, cha tác hợp cho chúng con nha!"

Nghe Lâm Hoài Diệc nói yêu mình, tâm tình hắn kích động, hắn vội vàng đảm bảo với Lâm lão gia, "Lâm lão gia, A Hổ con là một người thô tục, không hiểu yêu đương gì, nhưng xin ngài hãy tin con! Con thật sự yêu Hoài Diệc! Em là người tốt bụng nhất mà con từng gặp, một người hoàn hảo như vậy, con phải may mắn biết bao mới được em yêu con. Con có thể thề! Con sẽ luôn yêu thương Hoài Diệc! Sẽ không để em phải chịu bất cứ tổn thương nào! Sẽ luôn chăm sóc trân trọng em! Xin ngài tác hợp cho chúng con!" Hắn nói rồi dập đầu một cái thật mạnh với Lâm lão gia.

"Hầy! Cậu thật là!" Làm sao Lâm lão gia có thể nhận cái lạy này, ông vội vàng kéo hắn dậy, nhưng kéo mãi hắn vẫn không chịu đứng, "Này! Chuyện này tính sao đây! Hai đứa đều là đàn ông con trai! Chuyện này không được! Không được!"

"Cha! Cha cũng biết cơ thể con rồi đó... Mặc dù từ nhỏ đến lớn cha vẫn chăm nuôi con như một đứa con trai, từ đó đến nay con cũng chưa bao giờ coi mình là con gái. Nhưng mà, cơ thể con như vậy, sao có thể lấy con gái đây? Con gái nhà người ta vô tội, sao con có thể đi gây tai họa cho người khác chứ?" Lâm Hoài Diệc thê lương nói, "Con vốn định sống cô độc một mình hết cuộc đời, con chỉ có thể xin lỗi cha, không thể cho Lâm gia một đứa cháu nối dõi. Nhưng sau khi con gặp anh A Hổ, anh ấy là người khiến con mong chờ vào tình yêu, mặc dù chúng con đều là con trai, thân thể của con còn rất quái dị, nhưng anh A Hổ không chê con, đối xử rất tốt với con." Lâm Hoài Diệc dịu dàng nhìn hắn chăm chú, chính người đàn ông này đã cho cậu có hy vọng vào cuộc sống.

"Haiz... Hoài Diệc... Cha hiểu nỗi khổ của con, cho nên từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con muốn là cha sẽ cố gắng làm cho con. Con rất ngoan, không bao giờ làm cha xấu mặt. Mẹ con đi sớm, một tay cha nuôi con khôn lớn, nhưng cha không bao giờ nghĩ con sẽ ở bên một người đàn ông! Là cha hại con, lỗi tại cha, có phải lần đó con bị bọn cướp bắt cóc nên con mới như vậy hay không? Lỗi tại cha! Cha không còn mặt mũi nào gặp lại mẹ con nữa!"

"Không! Không phải! Cha, cha đừng tự trách mình! Tất cả chuyện này đều do con, không liên quan đến cha." Lâm Hoài Diệc thấy cha vẫn tự trách bản thân mãi, cậu khó chịu khôn cùng, "Cha, thật ra trước khi gặp đám cướp, con đã... Con đã sớm bị người, bị người ta vấy bẩn..." Lâm Hoài Diệc nói đến đây, cậu không kiềm được mà khóc rống lên, hắn vội vàng ôm Lâm Hoài Diệc, vỗ nhẹ lưng an ủi cậu.

Lâm lão gia nghe một nguồn thông tin khủng khiếp, ông ngỡ ngàng ngơ ngác nói không nên lời, Lâm Hoài Diệc khóc nức nở dần bình tĩnh trở lại, cậu ngước mặt giương đôi mắt ngấn lệ kể hết những chuyện đã xảy ra cho Lâm lão gia nghe. Lâm lão gia khiếp sợ nói không nên lời, ông không thể tin được. Sao chuyện này có thể xảy ra? Quá hoang đường.

"Cha xin lỗi con... Là cha có lỗi với con..." Lâm lão gia nhìn đứa con trai khóc nức nở của mình, ông nghẹn ngào không nói gì được, kết quả vẫn do ông hại Hoài Diệc! Cái tên Vương lão tiên sinh đó, với cả Triệu đại phu đều do ông mời tới!

"Cha... Là do con quá yếu đuối, không dám phản kháng, cha đừng tự trách, mấy chuyện này đã qua rồi. Giờ đã có anh A Hổ bảo vệ con, mọi chuyện đang ngày càng tốt hơn. Cha, con với anh A Hổ yêu nhau thật lòng, anh A Hổ khác với những người đàn ông đó, cha chấp nhận chúng con nha được không cha?"

"Lâm lão gia, ngài hãy tin con, con sẽ yêu thương trân quý Hoài Diệc! Không để em bị thương! Mẹ của Hoài Diệc chắc chắn cũng hy vọng Hoài Diệc có thể sống hạnh phúc cả đời, và con có thể mang đến hạnh phúc cho Hoài Diệc!" Thấy thái độ của Lâm lão gia có phần buông lỏng, hắn liền đem mẹ của Lâm Hoài Diệc ra để thuyết phục.

"Haiz... Hai đứa..." Lâm lão gia cảm thấy có lỗi với vợ con mình, hiện giờ, Hoài Diệc rất quyết tâm muốn ở bên chàng trai này, ông cũng không đành lòng làm Hoài Diệc buồn, mà nhìn hắn có vẻ rất đáng tin cậy, dù ngoại hình của hắn tầm thường, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn đi theo cạnh Hoài Diệc, sự quan tâm và tình yêu hắn dành cho Hoài Diệc cũng có thể nhìn ra được. Mai này ông không còn nữa, thì đúng là ông có thể giao cậu cho hắn, "Ta có thể nhìn ra cậu rất quan tâm Hoài Diệc, bây giờ Hoài Diệc cũng không muốn rời xa cậu, ta có thể đồng ý cho cả hai ở bên nhau, nhưng nếu sau này cậu làm chuyện có lỗi với Hoài Diệc thì ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu!"

Lâm Hoài Diệc và hắn nghe Lâm lão gia nói vậy, hai người vui vẻ nhìn nhau, nắm chặt tay nhau, "Cảm ơn cha!"

"Cảm ơn Lâm lão gia!"

"Haiz... Hai đứa đứng dậy đi, đừng quỳ nữa. Cha già rồi, không hiểu nổi đám trẻ tụi con... Chỉ mong con trai của cha có thể sống vui vẻ hạnh phúc..." Lâm lão gia đứng dậy, chậm rãi bước đi, trong lòng ông âm thầm tiêu hóa những chuyện đã nghe thấy trong đêm nay.

Sau đêm hôm đó, cuộc sống trở lại bình thường, ngày nào Lâm Hoài Diệc cũng đi theo Lâm lão gia học tập như thường lệ, hắn vẫn đi theo cậu không rời bước như cũ. Chỉ là tình cảm ái muội giữa hai người ngày càng quanh minh chính đại, lúc ở nhà cũng không cố tình tránh mặt người khác nữa, dần dần người trong Lâm phủ đều biết thiếu gia nhà mình đã tìm được một người "bạn trai".

🍓🍑 HOÀN CHÍNH VĂN 🍑🍓

Trời ơi cuối cùng cũng hoàn rồi 🥹. Còn phiên ngoại nữa nha bà con, nhưng chừng nào đăng phiên ngoại thì tui không có biết đâu :(( dạo này mê phim biếng làm nên có lâu thì quý vị đừng hối em nghen 🥹 em không có drop bộ nào đâu, mà nếu có thì chỉ tạm thời thôi nghen :)) chúc đồng môn tà răm có một buổi tối dzui dzẻ 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip