Chương 50 + 51
Editor: Tây Tử
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 50: Tỷ tỷ hắc liên hoa [3]
Nha hoàn muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Ánh mắt Diệu Mạc Ngôn hung ác nham hiểm nhìn nha hoàn.
"Ngươi nói cái gì?"
Nha hoàn bị Diệu Mạc Ngôn dọa sợ nên cũng không dám dấu diếm, vội đáp: "Phu nhân nói nàng ấy không cần ngài nữa nên đã... rời đi rồi!"
Vừa nghe nha hoàn nói vậy Diệu Mạc Ngôn liền nhớ tới tờ hưu thư ngày hôm qua Niệm Mị viết kia.
"Đáng chết!"
"Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng!"
Nha hoàn tưởng Diệu Mạc Ngôn nói mình, vội vàng quỳ xuống xin tha.
"Ngươi mau đi gọi người tìm phu nhân về cho ta!"
Diệu Mạc Ngôn cau mày, vốn dĩ cho rằng nàng chỉ đang làm ầm ĩ nhưng lại không ngờ là sự thật!
Không cần hắn nữa? Nàng ta cho rằng nàng ta không cần là có thể không cần được sao? Cho dù là không cần đi chăng nữa, thì cũng là hắn không cần nàng mới phải! Khi nào lại đến phiên nàng không cần hắn!
Sau khi nha hoàn rời đi thì Diệu Mạc Ngôn cũng rời khỏi sân của Hoa Hinh, nhanh chóng đi đến thư phòng. Con dấu mỗi của mỗi người đều độc nhất vô nhị, nếu có người dám làm giả thì chính là tội lớn, phải xét nhà.
Cho nên Diệu Mạc Ngôn chưa từng hoài nghi con dấu đó là giả.
Hiện tại hắn chỉ mong những thứ trong phòng tối kia không bị mất thôi.
Chỉ là chuyện con dấu của hắn vẫn còn phải chờ điều tra rõ ràng.
Lúc trước chỉ vì kích động cho là Niệm Mị làm, nhưng Niệm Mị lại rời đi trước cả hắn, mà hắn lại là người khóa cửa cho nên không có khả năng là nàng!
Như vậy sẽ là ai đây? Chỉ hy vọng không phải là nàng!
Mặc kệ là ai, chỉ mong sao đồ vật trong mật thất không bị lấy đi!
Đó chính là cơ nghiệp trăm năm của Diệu gia nhà hắn!
Diệu Mạc Ngôn cẩn thận đóng cửa thư phòng lại, nhìn khắp nơi, sau khi khác định không có ai mới cẩn thận mở mật thất.
Ánh sáng dạ minh châu trong mật thất chiếu lên vàng bạc lóa mắt làm người có chút cảm giác hoảng hốt!
Sau khi thích ứng với ánh sáng trong mật thất, Diệu Mạc Ngôn mới bắt đầu kiểm kê đồ vật còn lại.
Chờ khi hắn kiểm tra tới từng hộc, lúc mở ra thì phát hiện vật bên trong đã biến mất khiến cả người hắn trở nên luống cuống.
"Sổ sách của ta đâu?"
Bên trong sổ sách đều là một số chuyện không mấy tốt đẹp, nếu như lưu truyền ra ngoài...
Diệu Mạc Ngôn không dám nghĩ tiếp nữa, liền bắt đầu tìm kiếm từng hộc một.
Không có, không có, không có!
Tất cả đều không có!
"Là ai! Rốt cuộc là ai làm!"
Đôi mắt Diệu Mạc Ngôn đỏ sậm làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Nhưng mà đáp án cho chuyện này, hiển nhiên không có kết quả.
Diệu Mạc Ngôn đỏ cả mắt, lại tìm mở mấy cái hộc bí mật khác.
Nhưng bên trong đương nhiên cũng không có gì.
Diệu Mạc Ngôn đấm một quyền lên mặt đất, mặc kệ cho máu tươi tràn ra.
"A! Đáng chết, nếu tìm được ngươi, ta nhất định phải đem ngươi chém thành nghìn mảnh!"
Đồ vật cất giấu trong mấy cái hộc kia đều là đồ của Diệu gia mà hắn quý trọng nhất, tất cả đều có giá trị liên thành.
Nhưng hiện giờ tất cả đều đã không còn.
Khuôn mặt anh tuấn của Diệu Mạc Ngôn vặn vẹo, hai mắt đường như sắp tràn ra máu tươi.
Qua một canh giờ, Diệu Mạc Ngôn mới làm mặt bình tĩnh rồi rời khỏi mật thất.
——
Trên đường xuất hiện một công tử khí chất cao quý lại ôn nhuận như ngọc. Dung nhan tuyệt sắc, khóe miệng vừa vặn gợi lên độ cung ôn hòa.
Hắn ôm trong lòng ngực một con hồ ly màu đỏ, tay trắng nõn vuốt ve đầu hồ ly dịu dàng.
Hình thành một bộ tranh tuyệt mỹ, chẳng có ai muốn đến phá hư phong cảnh mỹ lệ này.
Dọc theo đường đi có không ít nữ tử liếc mắt đưa tình với hắn, mà hắn cũng sẽ trả lại một cái mỉm cười xa cách lại có lễ phép khiến không biết bao nhiêu người đỏ mặt.
Cho dù là nam tử ghen ghét hắn cũng không thể sinh ra địch ý với hắn được.
"Á!" Một nữ tử ngã trước mặt quý công tử, đánh vỡ bức tranh mỹ lệ kia làm tất cả nữ tử chung quanh tức giận trừng mắt nàng ta.
Một tay Niệm Mị vuốt ve A Ly, trên khuôn mặt treo nụ cười dịu dàng nhìn thoáng qua nữ tử bị ngã kia, rồi liền xoay người nhìn về phía một nữ tử bên cạnh.
_______
Chương 51: Tỷ tỷ hắc liên hoa [4]
"Có thể đến đỡ nàng ấy một chút được không!"
Mọi người đều ngây ngẩn cả người. Ánh mắt đang tức giận trừng nữ tử kia cũng trở nên trào phúng.
Nữ tử mặc y phục trắng ngã ngồi trên mặt đất cũng có chút dại ra. Nước mắt cứ như vậy chảy xuống, đáy mắt ẩn giấu một tia bất mãn.
Mà nữ tử bị Niệm Mị gọi sửng sốt một lát, liền lấy lại tinh thần.
Nàng ta đỏ mặt gật gật đầu rồi rụt rè tiến đến chỗ Hoa Nhị đang ngồi dưới đất.
Niệm Mị gật đầu với mọi người, nói cảm ơn với nữ tử đỡ Hoa Nhị, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đợi sau khi Niệm Mị rời đi, một đám người phát ra tiếng cười vang.
"Ha ha! Ha ha!"
Nữ tử đỡ Hoa Nhị cũng ngưng làm biểu cảm thẹn thùng, trực tiếp đẩy Hoa Nhị xuống đất, trào phúng nhìn nàng ta.
"Chậc...Chậc, lớn lên xấu như vậy cũng dám mơ ước công tử à! Ha ha!"
Hoa Nhị kinh ngạc ngã ngồi lại trên mặt đất, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt mang theo sát ý nhìn về phía nữ tử đã đẩy mình.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Bổn tiểu thư móc mắt ngươi ra bây giờ đấy! Lớn lên xấu thì thôi đi, còn không tự mình hiểu lấy!"
Nữ tử uy hiếp Hoa Nhị một phen rồi xoay người rời đi.
Hoa Nhị cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Người xung quanh nhìn thấy không có gì náo nhiệt để xem, nên tất cả cũng đều tản ra.
Lòng bàn tay Hoa Nhị chậm rãi tràn ra máu tươi, từ từ ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hung ác có chút dọa người.
Diệu Mạc Ngôn núp ở góc đường đều nhìn rõ tất cả mọi chuyện, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hoa Nhị bên này.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, Hoa Nhị thành thật mà hắn biết lại có thể cố ý ngã để khiến người khác chú ý.
Hoa Nhị tốt bụng mà hắn biết lại có thể vì một câu nói nhỏ bé mà sinh ra hận ý mãnh liệt như vậy.
Rồi lại nhớ tới những người từng đắc tội Hoa Nhị trước kia đều ngoài ý muốn xảy ra chuyện, hoặc là mắc bệnh, hoặc cũng có thể là bị cướp bóc...
Không thể nào!
Những người đó đều là ngoài ý muốn, nhất định là do hắn nghĩ sai rồi!
Nhị nhi tốt bụng, thật thà như vậy...
Mặc kệ Diệu Mạc Ngôn có lừa bản thân mình ra sao đi chăng nữa, thì ở trong lòng hắn vẫn tin những người xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó đều là bút tích của Hoa Nhị làm ra.
"Nhị nhi!"
Diệu Mạc Ngôn đứng phía sau Hoa Nhị.
Hoa Nhị nghe tiếng người quen từ từ quay đầu lại, trong mắt chứa đầy nước mắt, ánh mắt tủi thân nhìn về phía Diệu Mạc Ngôn.
Hung ác cùng hận ý lúc trước đã sớm không còn tồn tại, chỉ còn lại duy nhất mê mang.
"Ngôn ca ca! Các nàng vì cái gì, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy chứ?"
Ánh mắt Diệu Mạc Ngôn phức tạp, muốn nói lời an ủi nào đó nhưng làm sao cũng không thể thốt lên thành lời.
"Những đồ vật trong thư phòng của ta có phải do nàng lấy hay không?"
"Cái... Cái gì?"
Hoa Nhị khó hiểu nhìn Diệu Mạc Ngôn, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống.
Tuy rằng không biết thứ mà Diệu Mạc Ngôn bị mất là gì, nhưng vô cớ lại bị người khác nghi ngờ khiến Hoa Nhị vẫn có chút không vui.
Đáy mắt Hoa Nhị hiện lên một tia bất mãn, nhưng giọng nói lại mang đậm sự khó tin.
"Ngôn ca ca, chàng hoài nghi... ta ư?"
Diệu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng khó tin của Hoa Nhị, trong lòng có chút không nỡ. Đã thích nhiều năm như vậy vẫn khiến hắn không thể nhẫn tâm với nàng được.
Nhưng mà nếu những thứ kia đúng là do nàng lấy thì cũng không thể trách hắn nhẫn tâm!
Cuối cùng thì gia nghiệp mấy trăm năm vẫn quan trọng hơn một nữ nhân nhiều.
"Thôi, chúng ta trở về đi!"
Diệu Mạc Ngôn ngồi xổm xuống bế Hoa Nhị lên.
Không màng đến ánh mắt quái dị của những người xung quanh, xoay người rời đi.
Niệm Mị xuất hiện từ một góc ẩn nấp, vỗ vỗ đầu hồ ly trong lòng ngực.
"A Ly, cưng nói thử xem cô ta sẽ đối đãi như thế nào với cô nương lúc nãy đây?
Cô ta có thể ghi hận tôi hay không đây? Nếu cô ta tới bẫy thì tôi phải làm sao bây giờ?"
"Chủ nhân, không cần dùng giọng điệu lo lắng mà nói như vậy, bộ dáng chờ mong kia của cô đã quá rõ ràng rồi!"
A Ly bĩu môi, ngáp một cái.
Niệm Mị dịu dàng cười, không hề phản bác, rồi biến mất ở trong góc ẩn nấp.
_oOo_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip