7

Convert: Hồng Hạnh Xuất Tường (hienvienvothuong)

"Ngại quá, túi quần áo vận động nên để không được nhiều lắm, cậu cầm trước, hôm nào tôi nhất định sẽ đến cửa hậu tạ!"
Phí Dương nhận lấy, vốn cậu cứu người cũng không phải vì kiếm tiền, nhưng người đàn ông này nguyện ý cho, cậu cũng cầm, bởi vì cậu thật sự quá nghèo —— không xu dính túi.
Báo con trong cái nhà kia đều đã không nguyện ý ăn, chỉ muốn ăn thịt.

Ăn thịt không phải tương đương với ăn tiền sao?
Âm thanh quen thuộc "Xong rồi ~ xong rồi ~" từ xa truyện đến từ từ đến gần, đèn đỏ xe cứu thương sáng lên chợt lóe chợt lóe, đi vào sân vận động.
Hai nhân viên cứu hộ mặc áo khoác trắng nâng cáng xuống, nhìn quét một vòng, mọi người đều đứng, không gặp người nào giống như trong điện thoại nói, nằm trên mặt đất không dám động.
"Là ai trật eo?"
Người đàn ông đi ra phía trước, xua xua tay, "Không cần, mọi người trở về đi!"
Chỉ chỉ thắt lưng của mình, vẻ mặt nhẹ nhàng, "Tốt rồi."
Nhân viên cứu hộ hai mặt nhìn nhau, vừa đến người ta đã hạ lệnh đuổi khách, bọn họ đành phải lại mở xe cứu thương ra rời đi.
Buổi sáng hôm nay, chỉ phạm một chuyện: Kẹt xe.
Lúc này, Phí Nghị trong đám người nhìn mọi người đều khen ngợi Phí Dương thần y, càng thêm phẫn nộ, lại cũng thông minh, biết ở ngay lúc này lao tới nói lời khó nghe, sẽ chỉ làm mọi người chán ghét hắn.
Phí Nghị cắn răng nhìn Phí Dương bị vây quanh ở chính giữa dựng ngón tay cái, hừ lạnh một tiếng, may mắn mà thôi!
Chờ xem!
Sau đó căm giận mà rời khỏi sân vận động.
Lúc Phí Dương về đến nhà, ra một thân mồ hôi, thần thanh khí sảng.
Đẩy cửa, báo con nguyên bản híp mắt nằm bò lập tức dựng lỗ tai lên, nhìn về phía cửa, thấy người tiến vào là Phí Dương, lại bò trở về.
Rõ ràng là một đứa nhỏ, tính cách lại thành thục như thế, không có một chút bộ dáng dương quang của tiểu thiếu niên.
Phí Dương đi tới, thuận tay sờ sờ lông tơ trên cổ báo con, xúc cảm cực tốt.
Báo con híp mắt, phát ra thanh âm lộc cộc thoải mái.
Từ từ, nhóc sao có thể phát ra thanh âm hổ thẹn như vậy, nhóc chính là con báo!
Vặn vẹo cổ, thoát khỏi tay Phí Dương, cho cậu một cái ánh mắt ghét bỏ.
Phí Dương nhìn báo con biệt nữu đến sắp tinh thần phân liệt, thật sự là quá đáng yêu, thật muốn bế lên hảo hảo ngoạn một chút (kiểu đùa vui ấy), bất quá suy xét đến tỷ lệ tạc mao của nhóc, vẫn là quên đi.
Áy náy của đứa nhỏ đều là nhất, qua đi liền cao lãnh như thường.
Sau khi ăn cơm sáng, Phí Dương làm trò với mặt báo con, trực tiếp tự mình chữa trị.
Phí Dương châm ở trước ngực mình hơn mười cây kim, lúc châm không cảm thấy gì, châm xong rồi, thoạt nhìn thật sự có chút giống bản đinh.
Bộ dáng báo con đạm mạc không để ý bên ngoài không thay đổi, toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm Phí Dương, cao đô chú ý, tất cả trong ánh mắt đều là sắc thái không thể tưởng tượng sắc thái.
Người này, tự châm mình so với châm người khác còn tàn nhẫn hơn.
Di động đầu giường đột nhiên vang lên, Phí Dương cẩn thận tránh đi mấy cây kim trước ngực lấy lại đây, là dãy số xa lạ.
Tiếp điện thoại, bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Xin chào tiểu thần y, tôi là Hướng Ái Quân."
"Hướng Ái Quân?"
Phí Dương cũng không quen, nguyên chủ cũng không có bất kỳ ký ức gì.
"Cậu buổi sáng ở sân vận động trị sai vị cho tôi."
Vừa nhắc như vậy, Phí Dương nhớ ra, hình như người này buổi sáng có tự xưng qua là lão Hướng, liền hỏi, "Hướng đại ca, có chuyện gì sao?"
"Tôi có một người anh em tốt thắt lưng cũng không tốt, nghe tôi nói cậu phục hồi sai vi lợi hại, cũng muốn tìm cậu xem, còn có cái cột sống của tôi, cậu cũng phải chữa trị. Cậu xem hiện tại cậu tiện sao, tiểu thần y?"
Phí Dương dù sao cũng không có việc gì, liền đem vị trí báo cho Hướng Ái Quân, hẹn tốt nửa giờ sau gặp ở nhà.
Cúp điện thoại, Phí Dương lại nhéo đuôi kim, di dộng cây kim, cảm thụ được tinh khí nặng nề trong cơ thể bị buộc di chuyển lên.
Phí Dương nghe được âm thanh mở cửa dưới lầu, tính thời gian, chắc là hai vị kia tới.
Châm cứu cũng được một giờ, Phí Dương thu kim, tiêu độc sau đó phóng hảo*, xuống lầu.

*sắp xếp, để lại thật tốt, cảm thấy đển Hán Việt hay hơn
Hai người đàn ông mặc quân trang ngồi trên sô pha, thím cười đến đặc biệt nịnh nọt, Phí Nghị cúi đầu khom lưng ở một bên.
Như thế nào đột nhiên nhiệt tình như vậy? Chẳng lẽ bọn họ quen nhau?
Hướng Ái Quân một thân quân trang xanh đen, cùng buổi sáng mặc quần áo vận động khí chất hài hước khác nhau rất lớn, cho người ta một loại cảm giác anh lãng*.

*anh hùng, sáng sủa.
Ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, chưa từng gặp mặt quua, nói vậy đây chính là anh em tốt mà anh nhắc đến trong điện thoại.
Thấy Phí Dương xuống dưới, Hướng Ái Quân lập tức đứng lên, cười đi tới, "Chào tiểu thần y a!"
Phí Dương lùn, đầu chỉ tới miệng Hướng Ái Quân, cho nên đôi mắt đối diện cổ áo của anh thấy quân hàm trung tướng—— hai cái ngôi sao nhỏ.
Phí Dương tức khắc hiểu rõ vì cái gì thím cùng Phí Nghị sẽ phụng nghênh* như vậy.

*hoan nghênh và cung phụng.
Phí Nghị chỉ là thiếu tá cấp thấp nhất, chú làm hơn nửa đời, cũng mới lên tới thiếu tướng, đi thêm một bước, đều khó như lên trời.
Mà hai người trước mặt này, tuổi không lớn, đã là trung tướng và thiếu tướng.
"Hướng đại ca hảo." Phí Dương lễ phép mà chào hỏi.
Hướng Ái Quân hướng cậu giới thiệu, "Đây anh em tốt của tôi Phương Hoa."
"Phương Hoa, đây là tiểu thần y buổi sáng tôi gặp phải Phí Dương."
Phương Hoa hơi hơi mỉm cười, hướng Phí Dương duỗi tay.
"Xin chào."
Phí Dương lễ phép mà nắm lại.
"Ai nha, cũng đừng đứng nữa, mau ngồi mau ngồi." Thím cười châm trà, cùng phía trước như hai người khác nhau.
Sau khi ngồi xuống, Hướng Ái Quân cười nói, "Tiểu thần y a, cái thắt lưng này của tôi đều nhờ cậu."
Phí Dương cười cười, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
"Hai chúng tôi hôm nay vội vã trở về, lần sau nghỉ phép còn không biết là khi nào, đến đột nhiên nhiên như vậy, thật là phiền toái."
Phương Hoa nói chuyện không giống Hướng Ái Quân, ôn tồn lễ độ, cho người ta cảm giác xuân phong quất vào mặt.
Nếu không phải ăn mặc quân trang, khí chất nho nhã như vậy, thật không ra là một thiếu tướng.
"Ai nha, không phiền toái không phiền. Nói đến phiền a, Dương Dương nó cha mẹ mất sớm, thật là tôi một phen phân một phen nước tiểu mà đem nó nuôi lớn lên, lúc này mới đem đứa nhỏ này dạy đến không chịu thua kém."
Phí Dương:......
Thím đột nhiên bắt đầu khoe khoang, làm Hướng Ái Quân cùng Phương Hoa cũng có chút xấu hổ, chỉ cười phụ họa.
Phí Dương ho khan một tiếng, nhìn nhìn Phương Hoa, nói, "Phương tiên sinh, từ dáng ngồi của anh mà xem, thắt lưng xác thật là có sai vị."
Phương Hoa vừa muốn nói chuyện, thím đột nhiên nói, "Phương thiếu tướng a, đây là con trai tôi Phí Nghị, hiện tại là thiếu tá đại quân Hổ tộc, đều tòng quân, nghĩ đến giữa các cậu với nhau cũng có thể có chung cái đề tài."
Phí Nghị cũng chạy nhanh nịnh nọt tiến lên châm trà cho Phương Hoa cùng Hướng Ái Quân.
Phương Hoa:......
Hướng Ái Quân:......
Phí Dương trực tiếp làm lơ thím không có chút lễ phép nói chen vào đánh gãy, ngược lại nói với Hướng Ái Quân cùng Phương Hoa, "Đi phòng tôi đi."
Hai người đang có ý này, lập tức đứng dậy.
Thấy ba người lên lầu, thím khẽ cắn môi, hướng Phí Nghị vẫy tay, để cho hắn đưa bọn Hướng Ái Quân đến nhà ăn dọn vài rương danh rượu* lên bàn.

*rượu nổi tiếng
Còn không quên dặn dò, "Lạt nữa nhớ rõ lưu phương thức liên hệ, tuy rằng là đại quân báo tộc, nhưng nói không chừng về sau phái* cũng có thể có công dụng."

*giấy thông hành, chỉ quan hệ
Phí Nghị gật đầu, "Con biết."
Phí Dương mang theo Hướng Ái Quân và Phương Hoa tiến vào phòng, báo con liền cảnh giác mà đứng lên, lui về phía sau vài bước, liều chết nhìn chằm chằm hai người kia.
"Điểm Điểm, không có việc gì." Phí Dương nhanh chóng đi ra phía trước trấn an.
Đã quên trong phòng còn có tiểu gia hỏa cảnh giác như vậy.
"Tôi nhớ không lầm, Phí gia* là Hổ tộc đi, như thế nào còn nuôi báo con?"

gia*: gia tộc, dòng họ
Hướng Ái Quân và Phương Hoa đều là báo tộc, nhìn báo con, so với nhìn mấy đứa nhỏ khác càng thêm thân cận hơn một chút.
"Nhặt ở trên đường, mất trí nhớ còn chưa có tìm được cha mẹ, đành phải nuôi trước."
Phí Dương nhìn báo con, giải thích.
"Lớn lên thật chính trực a, giống như tiểu Vương tử." Hướng Ái Quân cười nói với Phương Hoa. (Thần: anh đã gần chạm đến chân tướng rồi đó :v)
Phương Hoa hơi hơi mỉm cười, cũng gật đầu theo.
Đều là báo tộc, từ nhỏ thấy nhiều báo con, báo con này, quả thật giá trị nhan sắc rất cao.
Hướng Ái Quân không cầm được tiến lên sờ, nhưng căn bản báo con không phối hợp, Hướng Ái Quân duỗi tay ra, nhóc liền mạnh mẽ lui về phía sau, cong sống lưng lại, lông nháy mắt dựng thẳng lên, tiến vào trạng thái nghênh địch.
Hướng Ái Quân bĩu môi, "Thật là tính tình quá kém."
Cuối cùng vẫn là Phương Hoa đi lại đem Hướng Ái Quân lôi đi, "Đứa nhỏ sợ người lạ, anh cũng đừng khi dễ người ta."
Một đám người đi đến mép giường Phí Dương, báo con mới thử thăm dò trở lại cái ổ nhỏ của chính mình, nhưng vẫn là tư thế nửa bò nửa đứng.
Dưới yêu cầu của Hướng Ái Quân, Phí Dương xem thắt lưng cho Phương Hoa trước.
Phí Dương trải một cái khăn trải giường mới, Phương Hoa cởi quân trang bò lên, áo sơ mi bên trong kéo lên, lộ ra một đoạn eo trắng như tuyết.

Phí Dương dùng sức xoa xoa tay có chút lạnh, đợi đầu ngón tay không còn lạnh như vậy nữa, duỗi tay ở trên năm đốt thắt lưng của Phương Hoa thử qua từng cái.
"Đốt thứ ba cùng đốt thứ tư sai vị, nhưng là sai vị mãn tính, cho nên nhất thời sẽ không đau nhức khó nhịn, chỉ là ngồi lâu sẽ toan trướng khó chịu, chân cũng sẽ bị liên lụy mà tê dại."
"Đúng đúng đúng! Ôi chao, nếu không nói cậu là tiểu thần y mà! Phương Hoa chính là bị như vậy."
Hướng Ái Quân đã hoàn toàn trở thành tiểu mê đệ* của Phí Dương.

tiểu mê đệ*: kiểu em trai si mê anh trai ^^
Phí Dương mỉm cười, bắt đầu khôi phục sai vị cho Phương Hoa, đốt thứ ba cùng đốt thứ tư khôi phục lại vị trí cũ phương thức hơi có bất đồng, nhưng Hướng Ái Quân nhìn đều không khác biệt lắm, hắn hiện tại rốt cuộc cũng biết buổi sáng xảy ra chuyện gì.
Nguyên lai, chỉ cần phương pháp thích đáng, ấn xuống hai cái ca ca* như vậy là có thể trở lại vị trí cũ, căn bản không cần đi bệnh viện làm này nọ khó chịu, lại dễ dàng tái phát kéo tới trị liệu.

ca ca*: âm thanh của xương cốt va chạm
Ánh mắt Hướng Ái Quân nhìn Phí Dương lập tức nhiều thêm vài phần sùng bái.
"Tốt, đứng lên thử xem."
Phương Hoa gật đầu, đôi tay chống giường đứng lên, từng chút một, cảm giác thắt lưng có lực, không cần tự mình cố sức cứng rắn chống đỡ, sống lưng lại có thể thẳng lên.
Phương Hoa đi thử, thoải mái lâu ngày không có.
Dưới ánh mắt của Phí Dương, Phương Hoa lộ ra một cái tươi cười thật thành khẩn, "Thật cám ơn cậu."
Phí Dương cười xua tay, chỉ chỉ giường.
"Đến đây đi, Hướng đại ca, cái này của anh tương đối phiền toái."
Hướng Ái Quân cười hắc hắc, cởi sạch nửa người trên, lộ ra một thân cơ bắp màu đồng cổ, bò đến trên giường.
Đầu tiên Phí Dương dùng tay kiểm tra từ xương cổ đến xương cùng một lần, xương cổ, cột sống ngực đều có hai đốt sai vị mãn tính, bởi vì thời gian sai vị dài, khiến cho bệnh phù, dẫn đến cơ bắp hai sườn cũng căng chặt lên.
Phí Dương khôi phục sai vị cho Hướng Ái Quân từng cái một, sau đó lại từ trên bàn tinh não lấy lại đây hộp châm cứu mới vừa dùng xong để lên.
Hướng Ái Quân cho rằng kết thúc, vừa muốn đứng lên, liền nhìn đến tay trái của Phí Dương cầm một cái hộp sắt nhỏ biển sao trời xanh, tay phải cầm một cây kim.
Hầu kết giật giật, nhìn sang cây kim, lại nhìn sang Phí Dương, Hướng Ái Quân đầy mặt dấu chấm hỏi, "Tiểu thần y, cậu đây là muốn làm gì?"
Phí Dương biết Hướng Ái Quân chưa tiếp xúc qua châm cứu, vì thế kiên nhẫn giải thích, "Cái này kêu là châm cứu, bởi vì anh sai vị trường kỳ nên bệnh phù, làm cho khớp xương hai sườn trầm tích ướt hàn trầm, hiệu quả trị liệu của châm cứu đối với bệnh này rất tốt."
Nói, liền đỡ Hướng Ái Quân nằm úp sấp.
"Yên tâm, không...... phải rất đau."
Nói xong, thuần thục mà bắt đầu hạ kim ở xương cổ cùng hai xương sườn của Hướng Ái Quân.
Người hành quân, lực nhẫn nại tự nhiên so với người bình thường cao hơn một chút, loại đau đớn trình độ này, vẫn không làm cho Hướng Ái Quân cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Chỉ là, loại phương pháp chữa bệnh này cũng quá độc đáo đi.
Bất quá nghĩ lại cảm thấy, không đặc biệt như thế sao thể gọi là tiểu thần y đây!
Một kim tiếp một kim, Phí Dương theo cổ Hướng Ái Quân châm xuống hai hàng, trình độ chỉnh tề có thể so với hàng cây ngô đồng trồng ở hai bên đường, giống như dùng thước đo kỹ càng.
Phí Dương duỗi tay ở trên cây kim thử thử, Phương Hoa không rõ nguyên do, cũng học bộ dáng của Phí Dương thử thử, tức khắc cả kinh không khép miệng được, lông tuyến phía trên cây kim trong không khí lại là một cổ lạnh lẽo.
"Đó chính là ướt hàn chi khí, bài xuất ra mới có thể tốt."
Phí Dương giải thích.
Phương Hoa gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phí Dương càng thêm bội phụt.

Đợi tất cả cây kim đều gỡ xuống, Hướng Ái Quân chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, phảng phất trẻ ra mười tuổi.
Hướng Ái Quân mặc tốt quân trang, vỗ vỗ bả vai Phí Dương, vẻ mặt thưởng thức, "Nếu không nói là thần y đâu! Cái kia cổ ngữ gọi là gì đây? Diệu thủ ——"
Hướng Ái Quân xấu hổ mà nhìn về phía Phương Hoa cầu cứu, xong rồi, lại túm văn túm lớn.
Vẻ mặt Phương Hoa như đã quen, cười cứu trận, "Diệu thủ hồi xuân."
"Đúng đúng! Diệu thủ hồi xuân a!"
Phí Dương cười xua tay, chỉ cảm thấy quá khen cậu rồi.
Hướng Ái Quân lấy ra 20000 tinh tệ cho Phí Dương.
Hai bàn tay có chồng dày tiền giấy màu đỏ thẫm, đại biểu cho ăn, mặc, ở, đi lại tốt đẹp.
Phí Dương tâm động, nhưng là không có công không chịu lộc lớn như vậy được, "Hướng đại ca, không cần nhiều như vậy, tôi chỉ là làm chuyện nhỏ không tốn sức gì."
"Hơn nữa cái đó đều là kỷ thuật bó xương cơ bản nhất."
"Không được, cầm! Cậu cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng là chúng ta được cậu trị hết, mới có thể bảo vệ đế quốc Alpha càng tốt hơn, cậu đây cũng là gián tiếp mà bảo vệ quốc gia a!"

~Kỷ Tư Thần~

24/04/2020

Bắt đầu bật chế độc ốc sên bò ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip