Phần 13: Giấc mơ...
- Mày...Mày nói gì cơ?!
Hắn im lặng, mắt nhìn thẳng lên đôi mắt trong trẻo ấy, nhưng nó lại tránh né đôi mắt như thể cầu xin sự trả lời của hắn. Hắn im lặng nhìn nó hồi lâu, nó cũng tránh né hắn. Cuối cùng, hắn hỏi lại, nhưng lần này rõ to hơn 1 chút:
- Mày...mày có còn yêu tao không?
- ....- Nó im lặng, biết lần này không thể lảng đi đâu hơn.
- Mày... yêu tao 3 ngày nữa được không?- Hắn gặng hỏi.
- .....Mày về đi!- Nó như không thể cầm được nước mắt lâu hơn, quay sang nhìn cửa sổ để hắn không nhìn thấy khuôn mặt mà nó cho là thảm hại.
- ...Mày làm ơn trả lời tao đi!- Hắn mặt dày, cố gắng hỏi.
- Tao nói....VỀ ĐI!!!!- Nó la lớn, khiên cả căn phòng của nó vọng lại.
Hắn bàng hoàng, nhưng cũng miễn cường về. Hắn rời phòng rồi...về rồi...thì nó mới có thể khóc thét. Trái tim nó...đau lắm! Hắn giờ muốn trêu đùa lại sao?! Nó muốn quên tình cảm mình dành cho hắn, chỉ muốn coi hắn như người bạn. Nhưng mà...tình cảm của nó dành cho hắn chưa bao giờ phai! Nó hoang mang lắm, sợ hắn sẽ trêu đùa nó..sợ hắn sẽ bỏ rơi nó...sợ hắn..không thực sự yêu nó!!!
Bây giờ bên hắn, hắn nằm trên giường mà im lặng. Hai dòng nước mắt rơi xống má hắn, tay đặt lên mắt mà lau nhanh nó đi. Hắn cười khổ, thì ra cái câu "Có mất thì đừng tìm" là đây sao?!
(Hok biết mik ghi đúng hok,'-',)
Hắn im lặng nhìn trần nhà, thầm tưởng tượng lại nếu mình đối xử tốt với nó... nếu mình yêu thương nó..thì sẽ ra sao?? Tưởng tượng 1 lúc lâu, hắn cười, nụ cười của sự đau lòng, hắn xiết tay chặt bên trái ngực hắn, nghĩ:
" Chà... nếu mình làm vậy thì hiện tại có thể tốt hơn không?!"
Hắn nhói lòng, cả, thấy hối hận lắm. Giá như...giá như có thể quay lại từ bắt đầu! Nhưng...biết làm sao giờ?! Thời gian cứ vậy trôi... có còn quay lại nữa đâu?! Hắn cười chua chát.
Giờ...cả 2 người đau, thực sự đau lắm! Như thể hàng ngàn mũi dao đâm vào con tim của họ. Chỉ biết nằm trên chiếc giường, rồi để hai con mắt khẽ nhắm vào giấc ngủ.
" Rào...rào..."
"?"
" Cạch! Lạch cạch..."
"?"
" Hưng ơi!!"
Tiếng gọi làm hắn chợt thức tỉnh, hắn mở mắt ra. Không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nó, nhưng... lần này nó nhỏ con hơn! Đã thế còn dễ thương nữa... giờ sao hắn lại để ý vầy nè?
Nhìn quanh căn phòng, Hưng chợt nhận ra: Người mình sao nhỏ quá vậy?! Giống như...như thể quay trở lại cái năm mình 6 tuổi!!! Là..cái năm...hắn gặp nó!!! Hôm nay là cái ngày nó lần đầu sang chơi nhà hắn, là Chủ nhật, trời mưa!
Hắn ôm tay vào má mình, không ngờ mình đã quay về năm 6 tuổi, tức là 9 năm về trước! Hắn liền vừa ôm má vưfa nhìn sang nó, nó ngây người khó hiểu. Hắn bất chợt rưng rưng đôi mắt ôm siết nó. Nó ngạc nhiên, nhưng cũng vui vẻ ôm chặt lại hắn, khẽ thì thầm.
- Năm này...cậu ôm tớ nhiều hơn 9 năm sau ghê....
- ...- Hắn dường như không nghe, vẫn cứ ôm nó không buông. Rồi nó từ từ gỡ tay hắn ra, vui vẻ nói:
- Này! Ta chơi đồ hàng đi!
- Ừm! Ừm! Cậu chơi gì tớ chiều hết!!- Hắn vui vẻ đáp lại.
Nó nhìn hắn, dịu mắt chút rồi thì thầm tiếp:
- Khác với năm sau nhiều...
-? Cậu nói gì à?- Hắn vẻ khó hiểu.
- Không không! Ta chơi nào!- Nó khua tay, vui vẻ nói.
Trong cơn mưa, đáng lẽ là 1 chủ nhật buồn, bởi vì không 1 hoạt động ngoài trời nắng. Ấy vậy mà, đôi khi những người đi đường nghe tiếng cười đùa trong sâng, thanh khiết của 2 đứa trẻ chơi đùa với nhau trong cơn mưa, làm cho nhièu người coi vậy mà mỉm cười. Sau đó, cả hai quyết định vào nhà để chơi thêm nhiều trò chơi. Bỗng có tiếng sét lớn nổ lên
"Đùng...ĐOÀNG!!!"
Nó sợ khóc thét lên, ôm chặt hắn vào lòng, dụi ngực hắn. Hắn ôm nó, mỉm cười rồi trêu đùa nó, cũng đúng lúc nó nói:
- Cậu/ Tớ lớp 9 rồi mà vẫn sợ sét?
Rồi cả 2 chợt nhận ra, không phải mỗi mình là rơi vào khoảng thời gian đó! Còn...1 người nữa... nó liền rời hắn, ngồi đủ xa để giữ khoảng cách. Rồi cả 2 im lặng, nó hỏi, phá tan khoảng trống của sự im lặng ấy
- Là...là mày à, Hưng?
- Ừ...- Hắn không nói gì, khẽ gật đầu.
- Chà...tao cứ nghĩ tao đang có 1 giấc mộng đẹp...- Nó nói, đồng thời giọng như bị ép lại, cảm thấy gần như sắp khóc.
- Tao...thì cứ nghĩ tao rơi vào khoảng không gian nào đó để có thể lần nữa đền bù mày...- Hắn gục xuống, nhẹ nhàng nói.
- ?!!- Nó ngạc nhiên, quay mặt lại nhìn chằm chằm hắn. Hắn cũng chút ngạc nhiên vì nó có hứng thú.
- Sao...mày muốn đền bù?!- Nó ngập ngừng, hỏi.
- Well... Tao...ừm, chỉ là... tao cứ nghĩ tao đã quay lại thời gian...
- Như Doraemon?- Nó nhếch mép, mỉa mai. Rồi cười khúc khích.
Hắn nhìn 1 lúc, chà... đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nó cuối cùng cũng nở 1 nụ cười thật sự khi nghe chuyện của hắn! Hắn nhìn vậy mà có chút vui vui, thế là cả 2 đứa HS lớp 9- Đội lốt như 1 đứa trẻ 6 tuổi, nói chuyện tới nỗi không nhận ra trời đã tạnh. Mẹ An, mở cửa ra, nhẹ nhàng, nhân hậu nói:
- Linh ơi...trời cũng tạnh rồi! Giờ cũng đã 18h rồi, cháu có muốn ăn tối ở đây không?
- Ah... dạ thôi! Cháu cũng xin phép về ạ! Cũng muộn rồi...
Hắn chợt nhận ra đã cũng đã tới muộn rồi, thấy nó liền từ từ rời căn phòng hắn. Hắn không nỡ! Nhưng nó quay lại, thủ thỉ 1 câu:
- Khì khì...biết ngay cậu là từ tương lai mà! Sao giờ này cậu có đâu muốn ôm tớ!
Hắn nhận ra!!! 'Nó'...không phải nó! Nghĩ là nó nhận ra mình là tương lai, nắm thóp qua cách cử xử rồi cách ăn nói. 'Nó'... biết từ lúc cái ôm rồi!!! Sau đó...không biết thế nào mà hắn chìm vào giấc ngủ...
" Tách...tách..."
"...."
" Lộp bộp..."
"......."
" Con trai! Dậy đi!!!"
Hắn bất chợt mở toang mắt ra! Nhận thấy mẹ An đang nhìn hắn, trước sự khó hiểu của hắn, mẹ than vãn:
- Thật là...còn bắt đầu ngủ nướng từ khi nào thế? Nào! Dậy đi, Linh đang bên nhà mình đấy! Bạn ấy hỏi gì về sổ tập...
Nghe đến tên nó, hắn giật bắn, ngồi phắt dậy. Hắn nói nhỏ với mẹ:
- Mời...mời nhỏ đó vào đi mẹ..
- Ừm! Mẹ mời sẵn rồi! Xuống tiếp đi!
- Vâng...- Hắn thở dài trả lời, không quên tiếp ngáp thật dài. Gãi đầu, hắn thầm nghĩ quả là 1 giấc mơ kì lạ! Xuống tầng, hắn cũng nhận ra trời cũng tạnh mưa. Không lẽ ngày mưa gợi hắn về giấc mơ vừa nãy. Hắn nhìn nó đang ngồi dưới chiếc ghế sofa, hỏi:
- Mày đến đây lấy vở tập gì vậy?
Nó liền đứng dậy, cười lớn. Hắn khó hiểu, nó liền dùng ngón tay chỉ vào mũi của hắn, trêu ghẹo:
- IQ mày cao hơn cao mà sao tao thấy mày ngốc vậy?!
- Mày muốn nói gì?!- Hắn cảm thấy phiền phức.
- Hehe... mày nghĩ tao có bao giờ cho mày mượn tập vở nào khi mày quá thông minh đâu?! Nè!- Nó nói, chìa tay ra.
Hắn thấy đó là 1 hộp quà nhỏ, ngạc nhiên:
- Chưa tới sinh nhật tao mà?!
- Hì..nhớ ngày mưa này không? Là chủ nhật đấy!
Hắn ngẫm nghĩ, chợt nhận ra chủ nhật này cũng mưa, mà hôm nay cũng là ngày đầu tiên nó sang chơi nhà!
To be countinued...!
Hết phần 13!
Mn thấy sao nào?! Hnay mik vt hơi bị nhiều đó!
1400 mấy từ đó... do nhiều quá nên quyết định dừng chap^^*
Đừng quên comment vs vote và chỉ những lỗi sai sót nhé!:3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip