[9] cậu dạo này thế nào ?

" mau chóng vào đi nào jongseong à "

tiếng quản lý lại vang lên lần nữa, khiến da hae muốn đáp lại câu hỏi của anh vẫn không kịp nữa rồi.

" cậu mau chóng vào đi jongseong, quản lý gọi cậu rồi đó " da hae nói với vẻ tiếc nuối, song cũng không muốn níu kéo anh ở lại đây lâu hơn nữa.

" nhưng ... "

" đi đi jongseong, đừng để mọi người chờ cậu "

anh chần chừ, nhưng vẫn quay người bước đi.

sự kiện diễn ra khiến anh khó có thể tập trung vào chương trình thực tế mà anh đang quay được nữa.

" ồ, sau bao nhiêu năm thì da hae nhà mình cũng chấp nhận đối diện với người mình thích rồi sao ? " yeo jin kéo cô ngồi xuống rồi hỏi.

" chúng ta chỉ là đã lớn lên rồi, tao không muốn bỏ lỡ cơ hội này nữa. thành thực mà nói ... tao không còn cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa khi thấy cậu ấy. chỉ là ... tao nhớ cậu ấy mà thôi " cô hít thật sâu rồi trả lời lại.

" nhớ thì cảm xúc vẫn sẽ thấy bồi hồi khi gặp lại người ta đấy mà. dù sao cũng chỉ cơ hội là ngày hôm nay, hãy dành thật nhiều thời gian hết sức có thể để bắt chuyện với cậu ấy đi " yeo jin vỗ vai như muốn khích lệ cô bạn thân của mình.


.


.


.

park jongseong không có quá nhiều ký ức về choi da hae, nhưng anh có biết tới cô chỉ bởi cô là người đầu tiên trong niên khóa năm đó không tham gia bất cứ một cuộc tuyển thực tập sinh nào của các công ty giải trí, dù cho ngày trước có vô số người tới tận cổng trường chỉ để mời da hae về công ty họ.

mặc dù không quá nhiều thông tin về da hae, nhưng jongseong biết cô có khả năng hát cũng như nhảy và chơi nhạc cụ cực kì tốt, hệt như hai người anh chị của cô ấy - hai trong số học sinh nổi tiếng trong truyền thuyết của trường nghệ thuật hanlim.

choi da hae vô tình trở nên nổi tiếng ngay trong trường cấp ba hanlim, vô tình để lại một ấn tượng trong lòng jongseong.

chỉ là ... jongseong chưa từng biết được lí do vì sao da hae lại không tham gia những buổi tuyển thực tập sinh đó, chưa từng biết cô ấy thích anh nhiều tới mức nào.

" này, chương trình kết thúc rồi đó, đứng ngây ra làm gì nữa " jake - thành viên cùng tuổi với anh huých nhẹ vai một cái để nhắc nhở anh.

jongseong như bừng tỉnh, vội vàng cúi chào mọi người rồi cùng những thành viên khác chạy ra cảm ơn toàn thể giáo viên trong trường.

liếc nhanh trong đoàn giáo viên của trường, anh không nhìn thấy cô, cũng thắc mắc lắm nhưng lại không dám hỏi.

" xin thứ lỗi, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ ? " anh tiến tới hỏi thầy han.

" ở đằng kia, rẽ trái là cậu sẽ thấy nhà vệ sinh liền " thầy han lịch sự chỉ đường cho anh.

anh cúi đầu cảm ơn rồi chạy đi. đi vệ sinh chỉ là một cái cớ, thực tâm anh muốn được nhìn thấy da hae lần nữa.

chỉ một lần thôi, rồi sau đó sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu !

" ... chuyện này sẽ ổn thôi ạ ! chị cứ làm theo những gì em nói và phụ huynh sẽ biết được lí do mà thôi ... vâng ... em tin chị sẽ làm được mà ... dạ vâng em chào chị "

giọng nói kia vang lên và anh nhanh chóng tiến tới nơi có giọng nói ấy.

" da hae ... " anh cất tiếng gọi tên người con gái ấy và khi cô ấy quay lại, anh nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô.

" cậu ... sao cậu lại ra đây ? chương trình còn đang quay mà " da hae kêu lên.

" chương trình đã được quay xong rồi. mà đúng rồi ... cậu chính là choi da hae nổi tiếng ở trường hanlim vào năm học đó mà, có đúng không ? " jongseong đáp.

" tôi ... tôi nổi tiếng ư ? " cô lúng túng hỏi.

" ừ ! về việc không tham gia bất cứ một công ty giải trí nào cả, là học sinh duy nhất trong khóa học năm ấy được rất nhiều công ty giải trí mời về làm thực tập sinh nhưng đều từ chối tất cả. chả nhẽ cậu lại chưa từng nghe về cái danh đó sao ? " jongseong khẽ cười.

cô lắc đầu thật mạnh.

" cậu ít nói hơn tôi nghĩ đó ! mà thật không ngờ lại gặp cậu tại ngôi trường này. tôi đã nghĩ cậu sẽ ra nước ngoài học cơ, vì cậu giỏi đến như thế cơ mà " anh nói.

giỏi ư ? có ... có phải jongseong vừa khen cô là giỏi không vậy ?

trước giờ cô chưa từng một lần kiếm một cái cớ nào đó để có thể bắt chuyện anh như bao cô gái khác, chỉ đơn giản là ngắm nhìn anh từ đằng xa, nhìn anh cười nói vui vẻ với bạn bè, nhìn anh bước vào cánh cổng trường học từ đằng xa.












" tôi không có tiền " cô lên tiếng.

" hả ? " anh hỏi lại.

" nhà tôi không phải kiểu giàu có nên không đủ tiền trang trải những sinh phí đắt đỏ ở nước ngoài, kể cả có trúng học bổng cũng chưa chắc tôi được phép đi nữa. nhà tôi không có tiền, nên chỉ đành chấp nhận ở lại nước và chọn một trường đại học tầm trung để học mà thôi " cô giải thích.

" tiếc thật đó, nếu năm đó cậu với tôi là bạn thân, có lẽ ba mẹ tôi sẽ giúp đỡ cậu đấy. vì như tôi đã nói, cậu thực sự rất tài giỏi, lỡ mất một tài năng như cậu thì ngành giải trí hàn quốc như mất đi một vật phẩm quý giá đấy " jongseong nói.

da hae khẽ cười vì câu nói của jongseong. thực ra cô cũng đã từng mong được có cơ hội thân với jongseong, nhưng cô lại không can đảm để làm điều đó, dù cho yeo jin đã từng vạch ra biết bao kế hoạch giúp cô làm quen với anh.

" cậu dạo này thế nào ? " cô hỏi anh, một câu hỏi để thể hiện sự quan tâm mà bao lâu nay cô vẫn luôn dành cho anh.

" vẫn ổn này ! cậu cũng biết bước vào ngành giải trí cũng gian nan vất vả lắm, nhưng hiện tại thì ổn hơn rất nhiều rồi. tôi có những người bạn và đều coi nhau như những thành viên trong một gia đình, họ quan tâm và yêu thương tôi nhiều lắm ! còn cậu thì sao ? " jongseong đút hai tay vào túi quần rồi trả lời.

" tôi cũng rất ổn. cậu biết đó, làm giáo viên chưa bao giờ là một công việc dễ dàng, nhưng nếu yêu quý nghề đó thì cũng gặp quá nhiều khó khăn gì cả. nhìn cậu ở trên sân khấu làm tôi nhớ tới quãng thời gian ngày còn đi học cấp ba quá, chỉ tiếc là ... đã quá muộn để biến cơ hội trở thành hiện thực rồi " cô thở dài đáp.

" yah park jongseong, cậu đi đâu rồi hả ? tới giờ lên xe rồi đó " giọng của ai đó vang lên, nhắc nhở jongseong đã đến giờ phải đi.

" chà ... làm nghệ sĩ lịch trình bận rộn hơn nhỉ ? cậu mau chóng quay trở lại đi, không thì mọi người lại phải cất công đi tìm cậu đó " da hae nói, tỏ vẻ nuối tiếc.

" vậy tôi đi nhé ! thật tiếc không có cơ hội được gặp cậu lần nào nữa vì lịch trình của tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ được thấy cậu ở một dịp nào khác, một dịp nào đó ... mà cả hai có nhiều thời gian để nói chuyện với nhau hơn " jongseong vẫy tay chào cô rồi bước đi.

nhưng anh đi được có mấy bước lại dừng lại và quay ra nhìn da hae thật lâu.

" có chuyện gì sao ? " cô hỏi.

" không có gì ! chỉ là ... gặp lại cậu, tôi rất vui " anh mỉm cười đáp rồi lại quay đi.

để lại da hae với hàng ngàn câu hỏi cùng khuôn mặt vô cùng bối rối !!!


--------------------

yeonjun với lia không học hanlim nhưng mà trong fic này thì tui sẽ để hai anh chị học trường đó nha, để mạch truyện được đi theo đúng những gì câu chuyện đang diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip