Chương 3: Đi chơi cùng tướng quân

Họ đi cùng nhau được một đoạn dài, lúc này đã xuống núi, Ei vẫn nắm tay nàng không buông.

"Điện hạ, ta đã lớn rồi, không cần phải dắt ta đi đâu."

Cô quay sang nhìn nàng một lúc mới chậm rãi buông tay.

"...Cũng đúng, đã trăm tuổi rồi mà."

"..."

Dù nói là đã lớn nhưng đột nhiên nhắc đến tuổi tác, Miko cảm thấy mình già đi một bậc. Trong lòng có chút bực tức, nàng liền đi nhanh hơn, để lại vị tướng quân phía sau đang bối rối.

"Miko, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?"

"..."

Với cơ thể bất phàm của mình, Ei nhanh chóng đuổi theo kịp, nhưng khi cô hỏi chuyện thì nàng lại không trả lời.

Thấy tiểu hồ ly vẫn coi mình như không khí, Ei liền để mắt tới cái đuôi đang đung đưa kia, xem ra chỉ còn cách này thôi...

Miko lúc này mới giật nảy mình, quay người lại liền đánh vào bàn tay vẫn đang giữ chặt cái đuôi đầy lông phía sau.

"Ei! Ngài thân là Lôi thần, sao có thể xấu tính như vậy!?"

Nàng ôm lấy cái đuôi tội nghiệp của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, không quên nhăn mặt nhìn người đối diện.

"Ngươi biết ta là Lôi thần mà còn dám làm lơ sao? Nếu còn cư xử như vậy, sau này sẽ còn kéo đuôi ngươi dài dài."

Tiểu hồ ly bực tức nhìn chằm chằm vào cô như kẻ thù. Lúc này Ei chợt nhớ tới chuyện cũ, lúc còn ở dạng cáo, mỗi lần cô đột ngột sờ đuôi sẽ bị nàng cắn cho mấy phát, nhưng sau vài cái vuốt ve liền trở nên ngoan ngoãn.

Cô từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng sờ lên đầu nàng, dịu dàng vuốt ve. Miko trước giờ vẫn thích cảm giác này nên không hề phản kháng.

Nhìn đỉnh đầu hồng hiện ra trước mắt, khoảng cách lại rất vừa vặn, Ei liền muốn hôn lên. Nhưng Tiểu hồ ly không còn nhỏ nữa, cũng không thể tùy tiện, đành thở dài tiếc nuối trong lòng.

"Được rồi, ta đưa ngươi tới chỗ cũ."

Tiểu hồ ly nghe lời này liền hiểu ý, nàng chỉ gật đầu đáp lại, cố che giấu khuôn mặt ửng hồng của mình.

Họ cùng nhau đi qua khu rừng, sau đó tiến vào thành, cuối cùng dừng chân ở tiệm thức ăn quen thuộc.

Lúc hai người vào quán đã có nhiều quay sang nhìn. Bình thường người dân sẽ không dám nhìn về phía Lôi thần quá lâu ở khoảng cách này, nhưng lần này sự chú ý đều chuyển sang nhân vật bên cạnh. Họ thầm thắc mắc người bên cạnh Lôi thần là ai, nhưng nhớ tới tiểu hồ ly thường được cô ấy ôm trong lòng liền hiểu ra.

Ei nhanh chóng gọi hai bát mì udon kèm thêm đậu phụ.

Sau lời chúc ngon miệng của chủ quán, hai bát mì nhanh chóng được đặt trước mặt họ.

Ei vừa kéo tô mì lại gần, chưa kịp động đũa đã bị Miko gắp mất miếng đậu phụ trong bát, cô bất ngờ nhìn sang nàng.

"Miko... Ngươi dù sao cũng là người trong tộc hồ ly, không thể cư xử như vậy."

"Không phải lúc trước Ei vẫn nhường cho ta sao?"

"Lúc đó ngươi còn nhỏ, không thể so sánh như vậy."

Tiểu hồ ly không đáp lại, nàng đã bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình trong niềm hạnh phúc rồi. Thôi thì cứ để sau này dạy dỗ lại vậy.

Bữa ăn nhanh chóng được giải quyết trong sự im lặng. Ei không nói lời nào, cô lặng lẽ để tiền bên cạnh hai cái bát trống kia. Nếu trực tiếp đưa chắc chắn chủ tiệm lại không lấy. Lúc trước ăn miễn phí vài lần là được rồi, bây giờ "máy bào đậu phụ rán" đã nâng cấp, làm sao không trả tiền mãi được.

Họ lại cùng nhau rời đi. Bây giờ sắp chiều rồi, cô lại đưa nàng tới khu rừng gần đền.

Ei lặng lẽ nhìn Miko, không hiểu sao đôi mắt lại mang vẻ u buồn.

Đột nhiên, vạt áo cô bị một lực giật nhẹ.

"Ei, bên kia có trái cây kìa!" Miko vừa nói vừa chỉ về hướng một cái cây cách đó không xa.

Tiểu hồ ly phấn khích nắm tay Ei kéo đi. Nhìn nàng vui vẻ như vậy, cô cũng không nỡ từ chối.

Khi đã đứng dưới gốc cây thì họ mới nhận ra, cái cây này so với Ei vẫn có chút cao.

"Để ta leo lên."

"Không cần! Để trả ơn phần đậu phụ rán lúc nãy, lần này ngài cứ để ta."

"Ta hái còn không tới, thấp như ngươi định dùng cách nào?"

Tiểu hồ ly hai tay chóng nạnh, miệng cười khanh khách ra vẻ.

"Bây giờ ta chỉ cần ngồi lên vai Ei là sẽ tới thôi, mau cúi xuống đi."

"Như vậy không phải còn khó khăn hơn sao?"

"..." Miko không đáp lại, nét vui trên mặt nàng đột nhiên biến mất.

"... Thôi được rồi." Ei nói xong liền ngồi xuống, hai tay chống vào thân cây.

Sắc mặt người kia lại thay đổi, nàng nhanh chóng leo lên vai cô. Cảm giác được trên vai Lôi thần xem ra cũng không tệ.

Tướng quân ngày đêm luyện võ, sức lực không tồi, dễ dàng đưa nàng lên cao.

Tiểu hồ ly vẫn đang rất hào hứng, nàng đưa tay với lấy quả đỏ trên cây nhưng vẫn thiếu chút nữa. Không hiểu đang nghĩ gì, nàng lấy tay còn lại đè lên đầu Ei, rướn người với lấy.

Tiểu hồ ly hái được liền cười tươi, xong lại kéo áo lên đựng. Ei lúc này đã sốc không nói nên lời, bản thân là Lôi thần mà lại bị hồ ly vừa thành hình người đè đầu cưỡi cổ. Người khác mà nhìn thấy thì hình tượng của cô bao năm xây dựng chắc chắn sẽ sụp đổ.

"Ei, mau sang bên kia đi."

Miko lại lên tiếng, Ei cam chịu số phận của của mình mà nghe theo. Họ cứ như vậy đến khi áo của nàng đầy ấp trái cây, lúc này mới kêu Ei thả xuống.

"Gần đây có một con suối, chúng ta đi tới đó rửa trái cây thôi."

Tiểu hồ ly nói xong liền đi trước, cô lặng lẽ theo sau. Dọc đường có những con cáo, thấy họ có trái ngon cũng bẽn lẽn đi theo.

Con suối cách đó không xa, họ đi một lúc đã tới nơi. Tiểu hồ ly để trái cây xuống nền cỏ, lấy một quả to nhất đi rửa, nước ở đây vẫn còn thấp nên có chút khó khăn.

"Nể tình Ei lúc nãy đã cõng ta vất vả, cho ngài quả to nhất." Miko đưa cho cô trái cây vừa mới rửa, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi.

Ei cầm lấy, ngồi nhìn một lúc vẫn chưa ăn. Cô không có hứng thú với thứ này cho lắm, trong người cũng không đói.

Lúc này đám cáo kia cũng lú đầu ra, từ từ tiến lại chỗ họ.

Miko vẫn rất vui vẻ san sẻ cho chúng. Đến khi nhìn sang Ei, nàng thấy cô đang lấy phần mà mình vừa đưa cho đám cáo, liền khó chịu ra mặt. Ei không để ý tới ánh mắt nhăn nhó bên cạnh, vẫn nhìn đám cáo ăn ngon lành.

Tiểu hồ ly chán ghét không muốn ăn nữa, liền đưa phần còn lại của mình cho con cáo trước mặt. Nàng chán nản chống hai tay ra sau, nhưng do lúc nãy ngồi sát con suối, bây giờ hai tay không tìm thấy mặt đất, nàng cũng vì thế mà trượt xuống dòng nước.

Ei lúc này mới hoàn hồn, đám cáo cũng vì tiếng động lớn mà hoảng sợ bỏ chạy đi. Cô định lao xuống thì Tiểu hồ ly đã tự mình đứng lên, cũng may là nước chỉ cao tới ngực nàng nên không nguy hiểm gì.

Ei thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên quay mặt đi, rõ ràng là đang cười nàng.

"Ei! Ngài thật quá đáng!" Miko tức giận hét lên.

"Mau đưa tay đây, ta kéo ngươi lên." Ei vừa cười vừa nói, bàn tay lại đưa trước mặt nàng.

Tiểu hồ ly bướng bỉnh đương nhiên không nắm lấy, nàng chống hai tay lên mặt đất, muốn tự mình leo lên. Nhưng vì nước khá thấp, thêm việc toàn thân ướt sũng nên không tự mình lên được.

Lúc này đầy xấu hổ, nàng hết cách nên phải nắm lấy bàn tay kia.

"Ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"

"Không!" Tiểu hồ ly lúc này vì tức giận mà trả lời to tiếng.

Ei không quan tâm thái độ này cho lắm, chỉ cần biết nàng vẫn an toàn là được rồi. Nhưng bây giờ toàn thân lông tóc đều ướt sũng cả, đôi tai vốn cụp xuống giờ càng nặng trĩu, quần áo còn có vết bùn đất, bộ dạng trông rất đáng thương.

Nàng dù sao cũng là người kế nhiệm của Saiguu, ngày đầu thành hình người đã ra bộ dạng này, Ei biết ăn nói sao với Saiguu đây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip