4

Sau khi rời khỏi dorm Seungwan đến phòng tập tìm Seulgi. Quả thật như lời của Yerim và Sooyoung nói, Kang Seulgi ngốc nghếch ấy tập luyện đến điên dại, đến nổi nằm vật vã ra sàn nhà mà không màn cớ sự xung quanh.

Seungwan có mang một ít nước đã mua trên đường đến đây cho Seulgi. Trông em ấy có vẻ tiều tuỵ quá nhiều.

"Tớ vào được chứ ?" - Seungwan đứng ở cửa ra vào lên tiếng hỏi.

"Ơ...Seungwan ?"

"Giờ này cậu còn ở lại đây tập sao ? Sao không về ăn tối cùng mọi người ?"

"Tớ muốn tập cho tốt hơn chút nữa"

"Cậu...ổn không ?"

Seulgi nhìn cô bạn thân ngồi bên cạnh, quả thật ngoài Joohyun ra Seungwan là người chịu lắng nghe người khác nhất. Cậu ấy lúc nào cũng tử tế như vậy với mọi người... là một người rất tốt.

Mấy hôm nay Seulgi cũng thấy hành động Joohyun dành cho Seungwan, dù biết là có một chút gì đó gượng ép nhưng cũng không thể lãng quên được hình ảnh người yêu của mình lại chăm sóc người khác ngay trước mặt mình như vậy.

"Tớ thì có làm sao đâu" - ngập ngừng một hồi lâu thì Seulgi ngồi cúi mặt mân mê cóc nước trên tay như đang suy nghĩ gì đó.

Bất chợt Seungwan lại kể về chuyện cũ, chuyện thời cả nhóm còn là thực tập sinh. Seungwan vào công ty sau Seulgi vài năm nên mọi thứ lúc ấy mà Seungwan biết được đều là do Seulgi chỉ dạy cho. Chắc có lẽ là như vậy nên cậu ấy rất quý người bạn này.

Cậu ấy còn nhắc lại kỉ niệm của cả hai, nhớ khi ấy thực tập sinh ít có thời gian đi ra ngoài, ấy vậy mà sau buổi tập hôm đó trời gió mưa tầm tả mà Seulgi vẫn cố chạy ra cửa tiệm để mua cho bằng được một tấm thiệp chúc sinh nhật cho Seungwan, thử hỏi tìm đâu ra được người bạn thứ hai trên đời tốt đến thế chứ.

Cả hai người bọn họ trò chuyện cùng nhau, Seungwan kể lại nhiều thứ của quá khứ, chuyện vui vẻ mà cả hai đã từng trải qua tất cả cũng chỉ muốn giúp cho Seulgi đừng buồn nữa, ít nhất thì Seulgi cũng đã chịu cười nhiều hơn.

"Seulgi à... tớ nói một chuyện nhé"

"Cậu đừng như vậy nữa, có được không ? Nhìn cậu bỏ ăn bỏ nghỉ như vậy tớ lo lắm..."

Seulgi khẽ quay đầu nhìn vào đôi đồng tử long lanh ấy, trong lòng có chút nhói đau, cuối cùng cũng có người chịu nói lời thật lòng với em ấy, tình cảm mà Seungwan dành cho em, cả đời này có muốn cũng không thể có người bạn như vậy.

"Wannie ... cảm ơn cậu. Dù sao thì tớ vẫn muốn tự bản thân vượt qua hơn. Tớ ổn mà"

Trong khi những lời nỉ non mềm yếu thật sự được thốt ra ở bên trong gian phòng thì bên ngoài, đằng sau cái cửa to lớn ấy là một con người đang mệt mỏi với những mối tơ lòng rối ren ấy.

Joohyun trên tay cầm một túi thức ăn vừa mới nấu mang đến cho Seulgi nhưng Seungwan đã đến trước một bước. Thật sự lúc này phải nói cảm ơn Son Seungwan như thế nào mới phải đây ?

Đúng lúc đó có một thực tập sinh đi ngang thấy tiền bối Irene đứng thập thò ngoài cửa liền lên tiếng chào hỏi.

"Em chào tiền bối ạ"

Joohyun được một phe hú hồn, sợ là Seulgi sẽ phát hiện nên ngay lập tức chị ấy cũng đi khỏi đó rất nhanh nhưng ....

"Ơ tiền bối quên đồ lại này ..."

Thấy bên ngoài có tiếng ồn nên Wannie đi ra xem thử thì bạn thực tập sinh đưa lại cái túi đầy thức ăn cho cậu ấy. Cũng đủ hiểu chuyện là Joohyun khó xử thế nào nên là Seungwan cũng chỉ biết giả vờ thôi. Sau đó trở lại với Seulgi.

"Chuyện gì vậy ?"

"À có gì đâu, nhóc thực tập sinh nhắc mình bỏ quên túi thức ăn ngoài cửa nè. Lúc nảy có mang theo cho cậu mà quên mang vào"

"Thật sao ? Hôm nay tốt quá nha còn biết mang thức ăn cho tớ"

"Cậu nghĩ Seungwan này là ai chứ. Chẳng qua là thấy cậu bỏ ăn nên tớ mới nhờ Sooyoung nấu ít đồ cho cậu thôi"

"Rồi rồi Seungwan là tốt nhất rồi. Cùng ăn đi"

"Cậu ăn đi"

Sau khi ăn xong thì cũng đã quá muộn nhưng Seulgi vẫn chưa chịu về nhà. Xoay người nhìn đồng hồ vừa điểm đúng 11h đêm, giờ này Joohyun đã ngủ chưa nhỉ - ý nghĩ thoáng chóc về ai đó hiện lên trong đầu Seulgi.

Có lẽ nổi đau vẫn âm ĩ chảy trong từng ngóc ngách trái tim ấy, từng ngày từng ngày em ấy vẫn phải cố gắng đối mặt.

Nếu là lúc còn yêu nhau, giờ này Seulgi về nhà sẽ thấy ai đó ngồi đợi mình, sau đó hâm nóng lại thức ăn và ngồi trò chuyện cùng mình. Bây giờ về nhà có phải trống trải quá không ?!

"Cậu về đi, tí mình về sau cũng được, tập vài bài nữa mình sẽ về"

"Cậu lại tập nữa sao ? Tập cả ngày rồi không đủ mệt à ?"

"Thôi mà, về trước đi lát tớ về, sẽ về sớm hơn được chưa"

"Thôi được rồi, mà đừng quá sức nha"

Nghe lời Seulgi, Seungwan về dorm trước, lúc mang túi đựng mấy hộp thức ăn vào bếp để rửa thì Joohyun đi ra.

"Em mới về à ?"

"Unnie ... ờ...ừm em vừa về đến"

"Em giúp chị rồi đấy nhé"

"Chuyện gì cơ ?"

"Chị nhìn xem gấu con của chị đói đến mức ăn không còn một hạt cơm nào đây này"

Khẽ gật đầu rồi cười nhẹ. Chị không nghĩ là Seulgi sẽ ăn cơm chị nấu cho em ấy nữa đâu.

"Đừng lo, em bảo là em nhờ Sooyoung nấu , nên cậu ấy không biết đâu"

Một nụ cười thống khổ ẩn hiện trên khuôn miệng xinh xắn của người con gái mang danh nữ thần ấy...

"Em nghĩ....con gấu ngốc đó không nhận ra vị thức ăn của chị nấu sao ?"

"Ơ...."

"Là em ấy đang cố tình không nhận ra, em ấy đang cố tình tránh mặt chị. Seungwan à... chúng ta cứ tiếp tục như vậy mãi không phải là cách đâu. Đừng mập mờ nữa được không ?"

"Ý chị là sao ...?"

"Chúng ta, trở thành tình nhân của nhau đi !"

Mọi thứ xung quanh dường như mất hết trọng lượng, chỉ nghe mỗi câu nói của Joohyun unnie, gương mặt Seungwan tái xanh lại, sao đột ngột chị ấy lại nói như vậy, có phải có gì không ổn không ? Seungwan cố lay hai bã vai của Joohyun để chị ấy tỉnh táo hơn nhưng vô ích thôi, những lời nói ấy là những lời tỉnh táo nhất rồi. Dù cho cậu ấy có thực sự đang đặt Joohyun vào một vị trí đặc biệt trong lòng thật nhưng cũng không thể làm như vậy được, Seulgi là bạn tốt của cậu ấy, tình cảm này Joohyun cũng không phải dành cho cậu.

Không phải chỉ có thế, Sooyoung và Yerim nghe ồn ào bên ngoài cũng đang ra xem thử. Giá mà họ không ở đấy thì Joohyun đã không trở thành một kẻ tội đồ.

Yerim trừng mắt tức đến muốn nổi điên lên muốn đến cho con người ấy một trận dù cho có vô lễ cũng mặc kệ. Kim Yerim là xem Seulgi như chị em, một chút cũng kể cho Seulgi nghe, Seulgi đau lòng như vậy chính em ấy cũng đã mất ngủ mấy hôm liền để nghĩ về người chị của mình. Ấy vậy mà giờ đây quá rõ rồi.

"Rốt cuộc là do con gấu ngốc đó đặt tình cảm sai chỗ rồi"

Yerim dõng dạc lên tiếng. Một sự phẩn uất ngẹn ở cổ họng, không thể nói gì thêm ngoài những lời đó nữa.

Sooyoung khi thấy Yerim đang nổi giận cũng biết sẽ có chuyện không hay nên đã kéo em ấy trở về phòng mà trấn an.

Và rôig mọi người ai lại về phòng nấy, lúc này Seulgi mới về đến. Không khí cũng không khác gì mấy, vẫn im lặng đến lạ thường, trống trãi và đầy mùi hương yêu thích của em ấy. Đèn phòng khách vẫn còn sáng. Có lẽ mọi người quên tắt. Với tay bắt lấy công tắt điện, tắt hết đèn ở phòng khách, đứng chôn chân một chỗ chờ cho mắt quen dần màn đêm đang bao phủ rồi mới cất bước về phòng.

Có nhiều hôm như thế, em trở về sau một ngày mệt mỏi, sau đó nằm lăn ra giường chẳng buồn tắm hay làm bất cứ thứ gì, đến ăn còn không nuốt nổi nữa mà. Nhìn lên trần nhà, trên bàn, hay trên mấy cái móc treo quần áo rối tung rối mù đằng kia, bây giờ nhìn đâu cũng đau lòng, nhìn đi đâu cũng thấy hình bóng Joohyun hiện hữu, tiềm thức về Joohyun trong em quá lớn đến nổi dù muốn dù không em cũng không tài nào ngăn mình nhớ chị ấy.

Chẳng buồn bật đèn cho sáng phòng, cứ khoá cửa nằm như vậy, đồ đạc cũng tuỳ ý quăng đại xuống sàn nhà, có khi lại khóc, khi lại ngủ quên vì mệt mỏi. Cuộc sống mà không có Joohyun đúng thật là vô nghĩa với Kang Seulgi này mà.

"Joohyun à..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip