Chương 3
Nhà họ Kim đều đưa Suri đi viện, kết luận lại chẳng có gì cả, nhưng cô ta cứ bảo rằng ban nãy có chút đau.
Gần 12 giờ đêm cả nhà rục rịch đưa "con dâu" trở về. Bước vào cửa liền đã thấy cô ngồi ngay ngắn ở phòng khách, quần áo như những ngày bình thường.
Y/n : Mọi người về rồi ạ.
Bà Kim bối rối đi tới hỏi han, vẫn là hết quý nhưng không nỡ bỏ.
Bà Kim : Sao con không ngủ trước đi, đã muộn thế này rồi. Mau đi ngủ đi nhé.
Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô, giữa cả hai có nhiều điều muốn nói với đối phương nhưng lại không thể nói được. Cô cầm lấy cốc sữa mình pha sẵn, đem tới đặt vào tay Suri.
Y/n : Nhớ chú ý bản thân hơn.
Suri : cảm ơn nhé.
Cô quay người đi lên lầu, tự mình về phòng đóng cửa đi ngủ. Ngủ thôi, bởi vì nếu không ngủ, thì cũng chẳng có ai quan tâm.
4 giờ sáng cô mở mắt, soạn sửa, nhìn xung quanh căn phòng ngủ của cô và hắn một lần nữa. Cô mỉm cười rồi khép lại cánh cửa.
Không tiền, không có ai để tựa vào. Cô kéo lê chiếc vali lạch cạch trên đường mà cảm thấy bản thân hèn muốn chết. Ngu ngục.
Ông trời giống như trêu đùa cô hay thế nào, đến cả lúc ra đi cũng không yên. Bánh xe vali đã cũ nên bật ra. Tệ thật đấy, giờ này rồi. Cô thở dài, vừa tính dùng sức bỏ lên vai vác thì bị một bàn tay cản lại.
YG : Tính vác đấy à?
Cô ngồi trong một tiệm cafe cũng khá xinh đẹp, ngồi chờ anh chủ tiệm này sửa bánh xe cho.
YG : Bỏ nhà đi à? *cười*
Y/n : Dạ không, tôi về quê.
Cô về quê là thật, bỏ nhà đi cũng là thật, nhưng làm sao dám nói như vậy được. Anh nghe thế cũng chỉ biết cười.
YG : Giờ này lấy đâu ra xe mà về quê.
Cô nói dối mà cũng không biết đường nói dối nữa. Mất mặt cúi đầu cắn môi. Anh lại cười.
Y/n : Anh mở tiệm sớm thế à? Bây giờ mới gần 5 giờ sáng.
YG : Ra xay cafe, còn phải ủ nữa thì mới kịp bán chứ.
Y/n : Quán to thế này, bộ anh không thuê nhân viên hả?
YG : Có, nhưng 7 giờ mới tới.
Y/n : Anh sửa vali cho tôi như vậy tốn thời gian của anh quá. Hay là để tôi xay giúp anh nha. Cái đó tôi làm được.
Anh tính chối, nhưng thấy cô ngồi cũng buồn chân buồn tay nên đồng ý. Vậy là một người ngồi xay cafe, một người ngồi sửa bánh xe. Giờ này không mua được bánh lăn mới nên chỉ có thể khắc phục. Quán anh là cafe xay bằng tay, cối đá, chứ không xay bằng máy. Cho nên nhiều người yêu thích.
Hai người trao đổi công việc, hoàn thiện xong là gần 6 giờ. Cũng có xe tuyến tỉnh nên cô cảm ơn rồi chào anh ra về. Anh nhìn hũ cafe xay mịn, xem bộ cũng đã làm rất nghiêm túc.
Cô chỉ đủ tiền vé xe, ngoài ra thì cũng không có gì khác, cứ vậy mà một mình rời đi.
Sáng nay nhà hắn dậy thì chẳng thấy động tĩnh gì dưới nhà cả. Xuống thì cũng không thấy đồ ăn thức uống như mọi khi. Hắn lên gõ cửa phòng không thấy cô trả lời, thử mở mới phát hiện cửa không khoá.
Bên trong thì vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy. Chỉ có điều, trên bàn trang điểm có thêm hai tờ giấy. Hắn không xem ngay, mở tủ quần áo thì còn nguyên những thứ hắn mua cho cô. Dù cũ dù mới cô cũng để lại, chỉ đem đi những đồ của mình. Khi tới như nào, lúc đi như vậy.
Bà Kim : Sao? Con bé bỏ nhà đi?
Ông Kim : Bà gọi cho ông bà thông gia, xem con bé có về đến nơi chưa.
Trái với sự hoảng loạn của ông bà Kim, Suri có chút vui vẻ, hắn thì im lặng.
Họ gọi nhưng ông bà Han nói rằng cô chưa về tới. Ông bà Kim không dám nói nguyên do thực sự, chỉ có thể nói hai đứa trẻ cãi nhau một chút nên cô bỏ nhà đi. Ông bà Han thấy con gái thiếu suy nghĩ, vợ chồng cũng có khi không hoà thuận, nói rằng bao giờ cô về sẽ mắng cho một trận.
Hắn về phòng, đóng cửa, không đi tìm. Ngồi nhìn hai tờ giấy, một to một nhỏ. Một tờ đơn ly hôn và một bức thư tay.
Cô nói rằng hắn yên tâm cô sẽ không nghĩ quẩn. Cô còn ba mẹ già và em nhỏ, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dại khờ. Cô sẽ về quê để chăm sóc ba, cũng là để cả hai có thêm thời gian suy nghĩ, cho nên đừng đi tìm cô nếu như hắn chưa đồng thuận việc ly hôn.
Cô trở về, đúng là bị mắng cho một trận rồi bắt quay lại, nhưng bản thân đã quỳ xuống xin được ở lại. Thực ra chẳng cha mẹ nào mà nỡ đuổi con đi, cho nên cô cuối cùng cũng được cho phép.
Từ ngày cô đi, hắn vẫn như bình thường, cũng không gọi cho cô, nhưng vẫn chưa thể kí vào đơn ly hôn. Suri hỏi hắn có lý do gì mà chần chừ, cô ta gây áp lực cho hắn rằng giờ bụng bầu 5 tháng đã to rồi mà hắn còn chưa cho cô ta danh phận. Nhưng mà hắn vẫn chỉ giữ im lặng.
Cô đi gần 1 tháng, hắn cũng không có tin tức gì. Mãi cho đến hôm nay, một cuộc điện thoại phá tan sự yên bình vốn có.
8 giờ tối, hắn cùng ba mẹ về đến căn nhà nhỏ của cô ở quê. Không khí tang tương tràn ngập bao trùm.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi, một chân đau một chân lành chống nạng ra cổng đón gia đình hắn. Hắn thấy ba cô liền đi tới đỡ.
TH : Ba bị đau như vậy không cần ra đây đâu ạ.
Ông Kim : Xin chia buồn cùng gia đình.
Bà Kim : Chúng tôi xin lỗi vì đã đến muộn như vậy.
Ông Han : Cảm ơn ông bà thông gia đã quan tâm.
Bà Kim : Con bé đâu rồi? Chắc con bé phải suy sụp lắm.
Ông Han không giấu được đau thương mà gật đầu. Mọi người cùng vào trong, khách khứa đến viếng đông lắm. Hắn chen chúc qua đám người để đi vào trong.
Một thoáng tội lỗi dâng trào trong lòng hắn khi nhìn thấy cô. Nhà không có con trai, chỉ có cô và em gái. Ba phải tiếp khách viếng bên ngoài, cô là trưởng nữ, đáng lẽ con rể sẽ thay trưởng nữ đứng cúi đầu cảm ơn, nhưng tình hình của cô và hắn không tốt vậy nên phải tự mình làm việc này.
Em gái suy sụp ngồi ôm ảnh. Còn cô, có lẽ đau đến không khóc nổi nữa, đôi mắt vô hồn, làn da trắng bệch làm nổi bật quầng thâm tím ở mắt. Mẹ cô mất rồi.
Bà ấy bị đột quỵ, lúc mẹ mất anh em trong gia đình đã nói cô thông báo cho gia đình thông gia để báo cháu rể xuống. Nhưng cô ngăn lại, nói rằng hắn đi công tác nước ngoài, nếu bây giờ báo sẽ khiến hắn suy nghĩ, chờ khi hắn về sẽ báo.
Nhưng một người cô họ hàng cảm thấy như thế không ổn, nên đã lén tìm cách liên lạc với cháu rể, cho nên hắn mới biết mà xuống đây.
Hắn không gặp cô ngay. Đi thay bộ đồ tang, gọn gàng lễ nghi rồi mới quay lại.
Cô đang cúi đầu, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy hắn. Khi nhìn thấy khuôn mặt đó, sự đau khổ chồng chéo đau khổ khiến cô không cách nào kìm nén nổi, hai mắt bắt đầu ứa ra những giọt nước.
Hắn chầm chậm đi tới, ôm lấy thân hình chỉ bé bằng một nửa mình. Cô cũng chẳng có sức cự tuyệt.
Hắn đỡ cô ngồi xuống bên cạnh em gái, rồi bản thân đứng làm tròn trách nhiệm của một người con rể.
Ngày hôm sau là ngày chôn cất mẹ, khoảnh khắc người ta lấp đất lên quan tài, cô đã không kìm được mà lao xuống hố.
Y/n : Đừng có đem mẹ con đi, đừng mà!
TH : Y/n, em bình tĩnh đi, xin em.
Hắn kéo cô trở lại, ôm chặt cô trong lòng, còn cô vẫn gào thét đến điên dại.
Y/n : Mẹ ơi, mẹ ơi về với con đi, mẹ ơi!
Tối hôm đó trời mưa to lắm, cô đã khóc cả một ngày trời, khóc đến khản cổ họng. Giờ này khách khứa về hết rồi, chỉ còn mỗi người nhà mà thôi.
Cô và em gái vẫn ngồi dựa vào nhau trước bàn thờ. Tại sao ông trời đối xử với cô như vậy, cô cũng không biết tại sao bản thân càng ngày càng trở nên bất hạnh như vậy nữa.
Cô nghĩ cái gì trong đầu một lúc, sau đó lảo đảo đứng lên, đi ra chỗ người lớn đang ngồi bàn chuyện. Rồi đột nhiên... cô quỳ xuống.
Y/n : Con có chuyện muốn nói.
Hắn có lẽ đoán được cô muốn nói gì, liền đi đến đỡ lấy cô.
TH : Em mệt rồi, để anh đỡ em vào nghỉ.
Ông ngoại : Con bảo muốn nói gì cơ.
TH : Chắc là em ấy mệt, muốn đi nghỉ thôi ạ.
Hắn không muốn cô nói ra điều này bây giờ. Đây không phải thời điểm thích hợp. Muốn đỡ cô đi nhưng cô gạt ra.
Y/n : Bọn con ly hôn rồi.
Bầu không khí trở nên im lặng, ông bà Kim cũng bối rối theo.
Bà Kim : Con à, con nói gì thế.
TH : Em ấy mệt nên nói linh tinh thôi ạ. Nào, anh đỡ em đi nghỉ.
Ông Han : Đứng đó!
Lần này không phải cô, mà là ba. Ông bực mình ném vỡ chiếc cốc thuỷ tinh xuống sàn. Em gái lo cô bị ba bực mình trách móc liền lại ôm lấy chị.
Ông Han : Vợ chồng cãi nhau, một chút đã đòi ly hôn. Con định để mẹ con dưới suối vàng không thể nhắm nổi mắt à!
Ba không nỡ đánh, chỉ là chỉ tay vào mặt cô mà quát lớn.
Ông Kim : Ông thông gia xin bình tĩnh.
Han Ami : Ba ơi, ba đừng mắng chị.*khóc*
Ông Han : Con tính để người ta chửi vào mặt ba mẹ không biết dạy con đấy hả!
Y/n : Con bị vô sinh!
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn cô, hắn cũng vậy. Rõ ràng không phải lỗi của mình, nhưng vẫn ôm về phía mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip