Chương 9

Cô không hiểu bà ấy nói gì, càng không biết mình có liên quan gì trong cái câu chuyện ấy.
Bà Jeon nói rằng rất nhiều lần bà ấy có ý đổi tiện cafe cho con trai, nhưng cậu ấy không chịu. Mãi cho đến một ngày, cậu ấy nói với bà rằng cậu ấy chỉ muốn uống cafe cô mang tới.

Lúc đó cô rất bàng hoàng, sau đó có ý tìm người con trai đó để hỏi cho rõ, không may rằng hôm nay cậu ấy không ở nhà. Nghe đâu đã đến bệnh viện trị liệu, phải đến chiều mới về. Bà Jeon hẹn cô ngày mai lại đến.

Phải, cô thấp thỏm để gặp cậu ấy. Cũng không biết tại sao bản thân lại thế này, mỗi giây mỗi phút đều muốn gặp một người mình không hề quen biết.

Như đã hẹn, hôm nay cô lại đem cafe đến. Cầm ly cafe trên tay mà bứt rứt không nguôi.
Cô bấm chuông, không nói vọng vào như mọi khi, một lúc sau thì bà Jeon mở cửa, tươi cười mời cô vào.

Bà ấy đưa cô đến trước căn phòng, ra hiệu cho cô là cậu ấy đang ở trong rồi gõ cửa 3 tiếng : " Mẹ vào nhé! ". Thay vì bà Jeon, cô lại là người bước vào.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ thấy thấp thoáng xa xa là bóng người với bờ vai rộng, cùng với chiếc laptop và tiếng lạch cạch gõ bàn phím.

Cô rón rén bước lại gần một lúc, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lên tiếng : " Cậu... Jeon..."

Nghe thấy tiếng gọi của cô, tiếng gõ phím cũng đột ngột dừng lại.

" Ra ngoài! Đi ra ngoài! "

Cô bị đuổi ra ngoài không thương tiếc, bà Jeon cũng hốt hoảng chạy đến. Sau đó cả 2 đứng bên ngoài kinh ngạc nghe tiếng đập phá trong phòng.

Cô đã tính trở về, không quan tâm nữa, nhưng tiếng "ầm" từ trong phòng, cũng với tiếng kêu đau khiến cô dừng chân. Bà Jeon nước mắt ngắn nước mắt dài đi tìm khoá dự phòng, cô cũng chạy theo sau.

Cậu ấy ở trong phòng bị ngã ra khỏi xe lăn, tay bị thuỷ tinh cứa sâu chảy máu. Bà Jeon không đủ bình tĩnh để làm gì cả, cô phụ bà ấy đỡ cậu lên. Thế mà cậu ấy lại từ chối, còn vô tình hất mạnh tay làm cô ngã. Cô cảm thấy oan ức, không hiểu sao một người xa lạ lại đối xử với mình như vậy.

Cô nhìn vào mắt cậu, kèm theo đó là một tia phẫn nộ. Đây là lần đầu cô như vậy. Không muốn sống nữa thì đổi mạng cho người khác, không muốn sống nữa thì chết cho tử tế. Còn nếu đã không chết được thì nhất định phải sống, nhất định!

Cô nắm chặt tay, đứng dậy tát cho cậu một cái.
Và sau cái tát đó, tất cả đều sững sờ.

Một lúc sau, bà Jeon lẳng lặng vào phòng, đặt khay trà xuống rồi lại đi ra. Căn phòng vốn dĩ tối đen mịt mù hiện tại đã sáng trưng. Cậu ngồi trên giường, cô băng bó cho cậu.

" Tôi xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng cậu có thể cho tôi nói lời này không? "

Cậu im lặng, không từ chối tức là đồng ý, cô thở dài tiếp lời :

" Tôi không biết cậu đã trải qua những gì, mỗi người có một giới hạn đau khổ khác nhau, chẳng thể đem ra so sánh được. Nhưng mà tôi, mất đi người thân, chồng có người phụ nữ khác, cũng có con với người ta, sau đó lại bỏ rơi tôi. vậy mà hiện tại lại vẫn đang ngồi đây. Vậy còn cậu, tại sao lại nghĩ đến chuyện rời bỏ thế giới?"

Cậu nhìn cô, cô vừa nói vừa băng bó vết thương. Không đành lòng nhìn bất cứ thứ gì.

" Thua rồi có thể đứng dậy làm lại, không được sao?"

Câu hỏi đặt ra rồi, nhưng cả hai lại cùng im lặng. Cậu cũng không trả lời cho đến tận lúc cô về.

Tối hôm đó, Jeon Jungkook ở trong phòng, ánh mắt dán chặt trên cánh tay được băng bó cẩn thận, sau đó lại trầm mặc nhìn vào gương.

Một tiếng thở dài xé tan bầu không gian tĩnh mịch : " Em có thật sự ổn không? "

-------------------------------------------------

Thời gian quay trở lại cái đêm định mệnh ấy.
Trên con đường có hai chiếc xe cùng nhau lao nhanh.

Một bên là người thua cuộc trong trận đấu, bị ám ảnh thành tích dày vò đến trầm cảm.

Một bên là người thua cuộc trong chính hạnh phúc của mình. Bị nỗi ân hận dày vò đến thống khổ.

Hai chiếc xe cứ thế lao nhanh trên đường. Một người muốn tự tử, một người say đến mất nhận thức. Họ cứ thế nhấn ga, cho đến khi vô tình chạm nhau trên đường.

Không một kí ức nào cả, ngoại trừ việc trước khi hắn ra đi đã ước nguyện rằng có thể yêu cô nhiều hơn nữa.

Cho tới khi hắn tỉnh lại, linh hồn của hắn đã nằm chặt trong cơ thể này. Tàn phế và vô vọng.

--------------------------------------------------

Hắn không tin trên đời lại có chuyện hoang đường thế này. Cũng nghĩ rằng có thể sẽ chỉ giữ trạng thái này trong một thời gian ngắn. Nhưng không, giờ hắn chẳng biết bao giờ bản thân mới thoát ra được. Quả thực quá hoang đường rồi.

Ban đầu hắn không muốn gặp cô, sợ bản thân yêu cô nhiều rồi lại không nỡ buông. Sợ rằng khi hắn biến mất một lần nữa cô sẽ lại đau buồn. Như vậy là quá tàn nhẫn với cô.

Nhưng hắn tò mò, thực sự muốn biết cô bây giờ thế nào, sống ra làm sao, hắn muốn biết tất cả về cô, càng muốn biết rằng cô còn yêu hắn không.

Bởi lẽ đó mà hắn đặt cafe ở tiệm , rồi ngày ngày nhìn cô qua màn hình cửa. Mọi thứ đáng ra chỉ nên thế thôi. Nhưng mẹ Jeon không hề hay biết việc này, vẫn nghĩ hắn là con trai mình, nghĩ rằng nếu con trai phải lòng cô gái này mà tốt lên thì bà nhất định sẽ thành toàn.
Cho nên lúc gặp lại cô hắn mới bực mình, bực mình vì sợ cô nhận ra sự thật hoang đường này.

Hắn thực sự không biết bây giờ bản thân phải làm sao nữa. Thật sự không biết phải làm gì.
Cậu trai này bao giờ mới chịu thức tỉnh đây.

_____________________________

Đêm qua đối với hắn thật dài, cũng quá mệt mỏi. Hắn đã ngủ đến mức không biết trời đất là gì. Chỉ khi tiếng kéo rèm cửa cùng ánh nắng chiếu rọi vào khuôn mặt điển trai xen chút non nớt đó, cùng với một giọng nói quen thuộc: " Dậy thôi! "

Hắn sững sờ nhìn cô đang ở trong phòng, soạn sửa hết cái này đến cái kia. Sau đó đi tới bên cạnh hắn : " Có lẽ cậu hơn tuổi tôi, nhưng tôi sẽ giả vờ không biết là xem cậu là bạn."

" Đến đây làm gì? " - Hắn vừa nói, từ hôm qua đến giờ cô mới được nghe giọng của con người này. Cô cảm giác có chút trẻ con.

" Mẹ cậu tối qua có lời đề nghị đến tôi. Một bên cần tiền, một bên cần giúp đỡ, cho nên tôi đã nhận." - Cô vừa nói vừa lấy áo khoác mặc vào cho hắn.

Hơn ai hết hắn hiểu sự khó khăn của cô, bà Jeon chắc đã trả cho cô một khoản hậu hĩnh.

" Nhận cái gì? "

" Giúp đỡ cậu"

" Tôi không cần giúp, đi về đi."

" Cậu nói không cần, nhưng tôi vừa giúp cậu mặc áo đấy thôi."

Hắn muốn tỏ ra vô tâm cũng không được, tại sao cô lại tỏ ra cái bộ dạng đắc thắng đáng yêu như vậy. Sau đó còn đưa tay ra trước mặt hắn : " Sau này tôi sẽ chăm sóc cậu, hợp tác vui vẻ."

Cô cười, lâu lắm rồi hắn mới lại được thấy nụ cười này, quá lâu rồi. Nụ cười ấy giống như mùa xuân trong lòng hắn, thực sự làm hắn gục ngã.

Và cứ thế hắn tự thôi miên bản thân rằng cô sẽ không nhận ra đâu mà chấp nhận. Bởi vì cứ thế này sẽ được ở bên cô. Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng hiện tại nhìn thấy cô rồi, hắn lại không muốn xa nữa.

Cô đỡ hắn ngồi vào xe lăn, đẩy vào nhà tắm, giúp hắn vệ sinh cá nhân, còn muốn cạo râu cho nữa. Hắn ban đầu có chối, nhưng cô không chịu. Vậy là đành phải ngồi im cho cô làm.

" Tôi đoán là sau khi cạo râu đi rồi cậu sẽ trông giống như tấm ảnh ngoài kia. Đẹp trai thế này mà không biết chú ý bản thân gì cả. Cậu cứ việc ngồi im, tôi sẽ hô biến cho cậu. Tin vào tay nghề của tôi đi, dù sao tôi cũng đã có một đời chồng."

Cô vừa cẩn thận cạo, vừa nói vừa cười. Hắn muốn nói gì đó nhưng sợ bị lộ, cho nên tốt nhất là im lặng.

Sau đó ra ngoài ngồi im chờ cô làm bữa sáng. Được ăn lại đồ ăn cô làm khiến hắn hình dung lại quãng thời gian trước đây, cũng có cảm giác quên đi rằng mình đã chết.

" Mẹ cậu nói hôm nay tôi thay bà ấy đưa cậu đi vật lý trị liệu, lỡ tôi có làm sai gì hoặc không vừa lòng cậu phải nói nhé."

" Ừ "

" Nước cam của cậu đây."

" Cafe đâu? "

Nghe được câu này, cô liền bất động một chút. Hắn cũng nhận ra mình không nên nói.

" Nước cam tốt cho sức khoẻ hơn."

" Cũng được."

" Trước đây chồng cũ của tôi sáng nào cũng đòi uống cafe, tôi cũng khuyên như vậy nhưng anh ấy không chịu. Cảm ơn vì cậu đã nghe lời khuyên của tôi."

Hắn sững người một chút rồi cũng đáp lại :

" Không có gì."

" Giá mà anh ấy còn sống tôi sẽ khoe rằng có người chịu nghe lời tôi."

Nụ cười của cô hiện lên miễn cưỡng, khiến cả 2 cùng lúc đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip