Văn án: Tôi tên Hàng Lăng, một enigma 1M95 với mái tóc đỏ rực như lửa thiêu. Tôi sống một đời tự do, vô lo vô nghĩ, làm chủ một tiệm nhỏ chuyên về thảo dược và những vật phẩm tâm linh. Người ta nói tôi là kẻ điên-tôi thì nghĩ mình chỉ là kẻ nhìn thấy nhiều hơn bình thường. Cô ấy tên Kim Thư. Một beta 1M75, dạy Văn ở một trường cấp ba, có mái tóc đỏ nhạt như máu pha nước. Tính cách cô ấy lạnh như sương sớm, ánh mắt luôn hững hờ, nhưng trong thế giới nội tâm kia lại tồn tại một niềm vui sống lặng lẽ. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau-là ở nhà xác. Tôi đi nhận xác một người bạn cũ, còn cô ấy thì đang đứng lặng lẽ trước ngăn tủ đông lạnh số 17. Khi tôi nhìn vào mắt cô ấy, tôi thấy linh hồn của người đã chết đứng bên cạnh thì thầm vào tai tôi: "Đừng yêu người đó. Không hợp mệnh. Một người âm khí nặng, một người sát mệnh. Kết cục sẽ là tan nát." Tôi đã không nghe lời. Tôi đã yêu cô ấy. Và tôi đã sống những ngày tháng sung sướng nhất đời mình... cho đến khi mọi thứ bắt đầu trôi tuột khỏi tay như cát khô trong gió.
Thể loại: Hiện đại, cường thủ hào đoạtSố chương: 98Tên nhân vật: Hà Nghiên, Phó Thận Hành, Lương Viễn Trạch.Câu chuyện giữa một gã đàn ông lòng dạ hiểm ác cùng một linh hồn không chịu khuất phục, từ đó tạo nên một mối quan hệ nhập nhằng sai trái rồi sẽ đi về đâu?Bốn năm trước, cô đem hắn tống vào tù, cho đến khi xác định hắn bị lãnh án tử hình, mới thật sự yên tâm. Bốn năm sau, hắn kéo cô xuống địa ngục, tận mắt nhìn cô dù cho bị vũ nhục tổn thương nhưng vẫn không từ bỏ hận thù. Đây là một màn trả thù được chuẩn bị công phu, cũng là một màn báo thù bền bỉ kiên nhẫn. Phó Thận Hành đã mắc phải một lỗi sai, đó là luôn cho rằng, Hà Nghiên sẽ là đồ vật bị hắn nắm trong lòng bàn tay.Phó Thân Hành không phải là một kẻ sẽ vì thấy cô đáng thương mà nương tay. Hà Nghiên cũng không phải là một người phụ nữ dễ dàng từ bỏ ý đồ của mình.Trích đoạn:Sống sót, bất luận thế nào cũng phải sống sót!Người Hà Nghiên run cầm cập, trong tâm trí đang có những âm thanh điên cuồng gào thét. Bố mẹ cô sống cả đời hiền lành lương thiện, chắc chắn không chịu đựng nổi cái chết bi thảm của cô. Hơn nữa, cô còn có Lương Viễn Trạch, anh ấy vẫn đang đợi cô đến.Cô thật không nên lái xe một mình trên đường quê, không nên nghĩ lái xe là an toàn, càng không nên tốt bụng phanh xe khi nhìn thấy có người nằm sõng soài trên đường. Cô nên đạp chân ga cho xe đè qua.Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận tự trách, bởi vì cô đang trên bờ vực của cái chết.…
[116 Chương]Thể Loại: Xuyên không, Hệ thống, Tình cảm, Cổ đại, Cung đấu, Ngọt sủng.Edit: Team Lãnh Cung.Người phụ trách: Hy Hoàng Thái Phi. [VĂN ÁN]Xuyên qua trở thành cung phi thất sủng?Tiết Bích Đào tỏ vẻ! Tranh! Nhất định phải tranh giành!Nàng học tập theo tinh thần của ông lão bán dầu [*] ở cổ đại, nàng phải luyện thuần thục kỹ năng tranh sủng, điền đầy thang điểm của kỹ năng này. Cuối cùng luyện thành kinh thế tuyệt kỹ để độc bá hậu cung! Nguyên Trưng đế 【mặt không biểu cảm 】: Trẫm là hồ lô sao?Tiết Bích Đào 【 nịnh nọt cười 】: Đương nhiên không! Hoàng Thượng ngài cùng lắm là tiền vuông đặt ở bên trên cơ! Rất có giá trị đấy! (Tiền vuông trong câu chuyện về ông lão bán dầu chú thích trong chương 1)------------Lịch up truyện: 21h -24h Hàng ngày…
Tên truyện: Đại Minh Tinh Tác giả: Hoa Mãn Trọng LâuThể loại: Giới giải trí, song tính, sản nhũ, sinh tử, bao dưỡng, H vănEdit: Voi CòiBeta: WXBZ Nguồn: kamui_chan (đang tìm profile bạn ý để xin phép) Tình trạng: Đang tiến hành*TRUYỆN EDIT CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ NÊN MONG MỌI NGƯỜI KHÔNG REUP*…
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, quân nhân, thanh mai trúc mã, gương vỡ lại lành, sạch, sủng, HE Độ dài: 93 chươngTưởng Tĩnh Thành yêu thích Ngôn Dụ nhưng lại có người đồn rằng có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ quá hào phóng. Cũng vì thế mà bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ cười. Bạn bè mắng anh lớn mặt: Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ...***Ngôn Dụ: Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm em.Tưởng Tĩnh Thành: Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về nhà.…