Ghen

  Sáng hôm sau Lăng Phu đến Võ gia để thăm Đoàn Viên
  
  Chào bá phụ,con sang thăm Đoàn Viên ạ.

  Ừ, con bé cũng đỡ rồi đó, con vào thăm nó đi.

  Tại phòng của Đoàn Viên

  Muội đó sao ngốc vậy, nếu hôm đó muội bị làm sao, ta biết ăn nói thế nào với cha mẹ muội và với kim thượng.

  Huynh thiệt là, bây giờ muội có làm sao đâu,muội vẫn khỏe mạnh mà,huynh đó đừng lo nghĩ nhiều cho muội nữa. Muội bây giờ không còn là một tiểu Đoàn Viên nữa rồi. Không còn dám mè nheo huynh nữa đâu.

  Rồi cả hai ngồi nghĩ đến những chuyện ngày bé, rồi cùng nhau cười thật sảng khoái.

  Cả hai đều không hay biết là Ngài ngự đang đứng ở ngoài

  Người đứng ngoài nếu có một ngòi lửa châm vào thì chắc chắn sẽ bùng nổ.

  Ngài ấy thầm nghĩ, chưa bao giờ nàng ấy nói chuyện với mình một cách thoải mái như vậy và cũng chưa bao giờ cười với Ngài ấy một cách tự nhiên như vậy. Đoàn Viên ơi là Đoàn Viên ta phải làm sao cho nàng có thể thoải mái với ta như vậy.

  Vừa hay Thị Mơ mang thuốc đến cho nàng.

  Ngươi đưa đây ta mang vào cho bà Thị cơ được rồi, ngươi lui đi.

  Nói rồi Ngài ngự bước vào. Rồi hạ giọng rồi nói Đoàn Viên đến giờ nàng phải uống thuốc rồi.

  Lăng Phu liền hành lễ và nói thần xin cáo lui và nói lời tạm biệt Đoàn Viên.

  Sau khi Lăng Phu rời đi Ngài ngự liền tỏ thái độ với nàng, nàng đó nàng là người đã có chồng rồi nên làm gì cũng phải để mắt đến người xung quanh, lỡ không may có ai đồn xấu gì nàng thì sao, mà ta cũng cấm nàng là sau này không được cười đùa với một nam nhân nào khác ngoài ta.

   Ngài ghen đó sao

   Nàng đi ra ngoài đường  hỏi xem mọi người đàn ông rơi vào trường hợp này thì có ghen không?

   Em nhớ rồi người đừng giận nữa.

   Mà nàng còn nhớ lời hứa nàng hứa với ta không?

   Lời hứa gì nhỉ hình như em quên rồi.

   Nàng không nhớ thật sao? Nàng thật là quá đáng.

   Em nhớ mà, chỉ là em đùa cho vui thôi.

   Được nàng hay lắm, ngay bây giờ ta sẽ  thực hiện lời hứa đó, ta yêu cầu nàng ngày mai phải theo ta hồi cung để tiện bề chăm sóc.

  Nhưng, em mới về nhà mới được có ba ngày thôi mà.

  Không nhưng gì hết, đây là thánh chỉ nàng phải làm theo.

  Còn bây giờ nàng uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi sớm để sáng sớm mai còn lên đường hồi cung.

  Sáng sớm hôm sau, cha mẹ con phải hồi cung đây sau này khi nào có thời gian con sẽ lại về thăm cha và mẹ, giờ chưa tay đầy lưu luyến nhưng nàng đâu có thể làm gì. Bóng xe ngựa xa dần rồi mất dạng.

   Trên xe ngựa, nàng có mệt không?

   Em không sao ngài đừng quá lo, vết thương cũng không còn đau nữa.

   Đi nửa ngày đường về tới Tử cấm thành vừa xuống xe ngựa người đâu mau đưa bà Thị cơ về viện Tần Trang để người nghỉ ngơi.

  Vừa về tới viện của mình Đoàn Viên đã thấy thấp thoáng bóng dáng của Hiệu Nguyệt đang dọn dẹp lại phồng của mình, nàng nở một nụ cười nhẹ.

  Chị Hiệu Nguyệt chị đâu cần làm những việc này đâu.

  Em về rồi đó sao, đi đường có mệt không? Viết thương sao rồi? Đưa chị xem nào.

  Em không sao mà, lần nào em có chuyện gì đều có chị chăm sóc cả, nhiều lúc ở bên chị em có cảm giác thật bình yên nữa chứ.

  Thôi em nghỉ ngơi đi.

  Trong khi đó ở điện Càn thành

  Lý Thắng ngươi mau truyền chỉ đến Lăng Phu đại nhân, đang làm việc tại hình bộ đến gặp ta.

   Dạ nô tài đi ngay.

Một lát sau,

  Lăng Phu tham kiến kim thượng.

  Ngươi thấy công việc ở hình bộ thế nào? Có quá sức với ngươi không?

  Dạ bẩm do mới nhận chức cho nên còn nhiều vấn đề thần chưa biết nhưng thần sẽ cố gắng.

  Ngươi nói thế thì ta an tâm rồi. Nhà ngươi là một người có tài mà cũng là một một người chưa có vợ nên hôm nay ta truyền ngươi đến là muốn ban hôn cho ngươi với công chúa An Nhiên là em gái của ta. Ngươi thấy thế nào.

   Dạ thần, thần không dám nhận, vì thân phận thấp kém nên không dám chèo cao.

   Ngươi đường đường là một trạng nguyên không thua kém gì ai nên không cần nói gì thêm, lệnh ta đã ban ra thì không thể nào không thực hiện. Ta đã quyết rồi, ngày 15 tháng sau sẽ tổ chức việc kết hôn. Bây giờ ngươi có thể lui.

  Thần tạ chủ long ơn

  Lăng Phu ra về mà lòng thật nặng trĩu vì năm xưa khi Đoàn Viên đi lấy chồng chàng đã tự nhủ với lòng là sẽ không lấy một cô gái nào khác, vậy mà bây giờ.

  Lý Thắng ngươi chuẩn bị đi tối nay ta sẽ sang viện Tần Trang.

  Khi sang tới đó thì mấy cung nữ đang dọn bữa tối đi, nhưng bữa tối còn nguyên.

  Ngài ngự bước vào và hỏi. Kìa Đoàn Viên sao nàng không ăn tối, có phải nàng bị làm sao phải không?

  À không chỉ tại mùi của chúng làm em khó chịu, em đã căn dặn nhà bếp nấu cháo cho em rồi, vừa nói xong ọe. Sau khi nôn xong mặt nàng liền tái lại.

  Để ta đưa nàng vào giường để nghỉ.

  À mà ta có chuyện muốn nói với nàng, ta đã ban hôn cho Lăng Phu với An Nhiên muội. Nàng thấy thế nào?

  Lăng Phu và An Nhiên là hai người tốt nên chắc chắn họ sẽ sống thật hạnh phúc, vậy bao giờ lễ cưới được tiến hành?

  Là ngày 15 tháng sau.

  Ngay lúc đó Thị Mây mang cháo vào.

  Ngươi đưa đây ta sẽ cho bà Thị cơ ăn, bây giờ ngươi lui xuống đi.

  Nàng ngồi dậy ăn cháo nào, ăn nóng thì mới ngon.

  Chàng đưa em tự ăn được mà.

  Nàng để yên để ta sẽ đút cho nàng ăn.

  Cả hai cùng nhìn nhau và cười trong hạnh phúc.

   Trong khi đó tại viện Thuận Huy của Phương Nhậm thì lại hoàn toàn trái ngược.

   Ngài ngự hôm nay đến viện của ai.

   Dạ bẩm bà hôm nay kim thượng đến viện Tần Trang ạ.

   Lại là viện Tần Trang, hết Tần Trang thì lại là Lý Thuận, hai chị em nhà đó thật là ghê gớm.( Phương Nhậm vừa nói vừa lấy chân đay nghiến tay của cung nữ đang quỳ dưới đất). Hai người đợi đó rồi ta sẽ cho các ngươi nếm mùi.


**************************************


  Lại là tui đây, sắp có biến nha mọi người.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip