Hôn nhân bất ngờ
- Trong ánh lửa cứ leo lát cháy thì chàng bỗng lên tiếng
" đêm nay em là của ta, sẽ không ai có thể đưa em đi cả, ta nguyện sẽ mang lại hạnh phúc cho em". Trong khi đó nàng vẫn im lặng không nói gì ( nhưng trong lòng nàng thì đã rất vui).
- Trong khi cả 2 bên nhau tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu dưới sự bảo bọc của hang động. Thì ở cả 2 phủ đang đi tìm ráo riết 2 người.
- "Các ngươi làm việc kiểu gì mà ông hoàng cả đi đâu mà các ngươi cũng không biết" Đức bà lên tiếng quát lớn.
- Người hầu lên tiếng " dạ thưa đức bà do ông hoàng cả căn dặn kĩ càng là không được đi theo người nên tụi con ko dám".
- Đức bà lên tiếng " các ngươi còn xảo biện. Còn không mau đi tìm ông hoàng cả về đây".
- "Dạ thưa đức bà tụi con xin tuân lệnh".
- Trong khi đó ở gia trang của Võ gia cũng không khác gì là mấy.
- Cha nàng lên tiếng " nuôi các ngươi thật là vô dụng có việc đi tìm người mà làm cũng không xong. Vậy ta nuôi các ngươi làm gì, con không mau đi tìm tiểu thư về. Tìm không được thì các ngươi cũng đừng về, còn không mau đi tìm".
-Thời gian cứ thấm thoát trôi cuối cùng trời cũng đã sáng.
- " Chúng ta về thôi, chắc giờ này mọi người đang đi tìm chúng ta" Đoàn Viên lên tiếng.
-" Được chúng ta về thôi, để ta cõng nàng đi tìm đường về nhà".
Khoảng 1 canh giờ sau thì trước gia trang nhà Võ gia có 1 chàng công tử đang cõng Đoàn Viên và đứng trước cửa chờ gia nhân vào báo.
-"Thưa lão gia tiểu thư đã về, nhưng có vẻ như tiểu thư bị thương ở chân. May mà có 1 vị công tử đã đưa tiểu thư về". Tên gia nhân bẩm báo.
- "Mau đưa vị công tử đó vô đây". Cha của Đoàn Viên lên tiếng.
-Tên gia nhân lên tiếng nói " dạ thưa ông vị công tử ấy sau khi đưa tiểu thư về thì công tử ấy cũng đã cáo lui xin về luôn rồi ạ".
- " Vậy giờ tiểu thư đang ở đâu"
-" Thưa ông tiểu thư đã được đưa về phòng và đang được thầy lang thăm khám vết thương".
-" Được rồi ngươi lui đi".
- Một lát sau cha nàng tới thăm nàng vừa đến cửa phòng thì nghe thấy 2 mẹ con nàng đang nói chuyện
-" Con đó có biết con bỏ đi là sai không, làm cha với mẹ lo muốn chết".
-" Con xin lỗi, con biết vậy là sai, nhưng con không muốn lấy Trần công tử đâu".
-" Con đó không được nói như vậy trước mặt cha con nữa, không đến lúc cha con mất kiểm soát mẹ cũng không thể nào nói đỡ cho con".
- "Nhưng mà mẹ ơi, đêm hôm qua con đã lỡ " nàng ngập ngừng.
- Nghe vậy cha nàng liền lên tiếng nói " con lỡ cái gì hả".
- Hai mẹ con nàng hốt hoảng lên tiếng
" lão gia", " cha".
- " Hai mẹ con làm gì mà hốt hoảng vậy, ta đến thăm con thôi mà. Con thấy thế nào rồi".
-"Thưa cha con đỡ rồi".
-" Đứa con gái ngoan của ta đâu rồi, sao hôm đó con dám cãi lại ta, có phải con có ý trung nhân rồi phải không."
- Mặt nàng bỗng đỏ lên và đáp " dạ...dạ thưa chaaaaaa....".
- " Thôi con không cần phải nói nữa, mai ta sẽ cho người mang trả lễ vật lại cho Trần gia" cha nàng từ từ nói.
-" Có thật không cha. Con cảm ơn cha".
-" Thật. Làm sao ta có thể là con gái ngoan của ta buồn thêm".
- " Cha thật tuyệt vời. Con yêu cha".
- " Vậy bình thường con không yêu cha à".
- " Bình thường vẫn yêu cha nhưng nay còn yêu hơn nữa".
- " Đứa con này thật là lém lỉnh" cha nàng cười nói.
-Hôm sau ông ấy sai người mang lễ vật đi trả. Mọi ngươi trong kinh thành cứ truyền miệng nhau nói nhà Võ gia thật là không biết kiêng nể gì khi giám từ chối hôn lễ vói Trần gia vốn là một đâij quan trong triều đình.
-Khi vừa mang trả lễ vật thì Trần gia rất giận ông ta liên nói " tưởng con gái ông quý lắm hả, bên ngoài còn đang có rất nhiều người muốn kết thông gia với tôi. Được lắm ".
- Trong khi đó sau khi trở về phủ Trường Khánh ông hoàng cả đã nói lại mọi chuyện với Đức Bà và xin được hỏi cưới nàng. Đức Bà liền đồng ý.
- Hôm sau lễ vậy đã được đưa đến Võ phủ. " Thưa ông bên ngoài có người của phủ Trường Khánh muốn gặp ông".
- Mời họ vào, lúc sau ông hoàng cả bước vào cũng đám người hầu đi theo.
- " Thưa ông hoàng hôm nay ông đại giá quan lâm đến đây không biết có chuyện gì". Cha nàng lên tiếng.
- " Hôm nay tui đến đây là để mang lễ vặt đến xin hỏi cưới tiểu thư Đoàn Viên con gái út nhà ông" ông hoàng cả lên tiếng.
- Cha nàng nghĩ trong lòng tại sao ngài ấy lại biết đến cô con gái này của ta.
- Chợt có tiếng nói vang lên " cha ơi lâu rồi 2 cha con ta chưa đi dạo chung" Đoàn Viên nói.
- Vừa dứt câu thì nàng liền thấy thấy ý trung nhân của mình. " Là chàng sao " nàng lại nói.
- Cha nàng liền lên tiếng " sao con lại biết ông hoàng cả " . " Con đâu biết ông hoàng cả là ai đâu, đây là người con đã cứu con hôm đó mà" Đoàn Viên đáp lại cha.
- Lúc đó ông hoàng lên tiếng " là do ta không nói với cô ấy biết ta là ai, ta sợ nàng biết ta là ai thì nàng sẽ xa lánh ta. Xin lỗi là do ta. Nên hôm nay ta đến đây để nói ra sự thật và mang lễ vật sang cưới nàng".
- Trước sự việc này nàng đã không lên tiếng mà chỉ im lặng và đi ra trước sự ngỡ ngàng của cha nàng. Sau đó cha nàng lên tiếng " xin ông hoàng cả đây thứ lỗi, chắc do tiểu nữ còn chưa chấp nhận được sự việc này nên có phần hơi thất lễ, xin ông hoàng thứ lỗi cho".
- " Lỗi là do ta nên ông đừng quá lo lắng,mà ta cũng muốn ông giúp cho ta việc này xin ông hãy giải thích cho nàng ấy để nàng ấy có thể hiểu cho ta. 3 ngày sau ta sẽ trở lại. Còn bây giờ ta xin phép, vì còn bận 1 số công chuyện" ông hoàng cả từ từ nói với cha nàng.
- " Dạ vâng tôi sẽ nói lại với con gái mình, còn bây giờ cung tiễn ông hoàng" cha nàng nói.
- Một lát sau tại hoa viên nhà Võ gia " có chuyện mà con gái của ta ngồi trầm ngâm vậy, có phải đang suy nghĩ truyện lúc nãy phải không"
-" Dạ thưa cha không phải đâu mà"
-" Thôi co không cần phải giấu cha, cha chỉ muốn nói con phải suy nghĩ cho thật kĩ vì nó là hạnh phúc cả đời của con, cha mẹ sẽ không ép con làm những việc mà con không muốn".
-" Cha! Cảm ơn cha vì đã luôn bên con".
- Từ xa có 1 tên giai nhân chạy vào và báo " thưa lão gia có Trần đại nhân bên hình bộ đang chờ lão gia ở ngoài ạ, nhưng có điều ông ấy mặt căng thẳng lắm."
- " Được ta ra ngay đây".
- Nghe tới đây nàng bỗng thấy lo trong lòng và nói" cha hãy cho con đi theo, cũng có thể ông ấy đến tìm cha là vì con." Đoàn Viên nói
- Nói rồi 2 cha con nàng bước ra để gặp Trần đại nhân.
-" Trả hay hôm nay Trần đại nhân đến đây có việc gì" cha nàng hỏi.
-" Hôm nay ta đến bắt ngươi về để điều tra làm rõ sự việc hối lộ quan lớn để dễ dàng giao thương buôn bán" Trần đại nhân nói.
- Cha nàng từ lúc trả lễ vật lại thì cũng đã biết thể nào cũng có chuyện ập đến với gia đình mình. Còn nàng thì bất ngờ đến nỗi không thể đứng được vì nàng biết cha mình xưa nay không làm như thế.
- Cha nàng nghe xong ung dung nói " được tôi sẽ đi theo ngài về điều tra. Tôi cây ngay không sợ chết đứng, Đoàn Viên con hãy thay cha nói với các mẹ đừng quá lo lắng, cha sẽ sớm về thôi".
Nàng đáp lại " cha yên tâm con sẽ tìm chứng cứ để chứng minh cha vô tội."
- Nàng vừa nói dứt câu thì bọn lính đã bắt giải cha nàng đi. Mẹ lớn sau khi nghe tin thì đã ngất xỉu, mẹ nàng thì còn phải chăm sóc mẹ lớn khiến mọi thứ thêm rối ren.
- Trong phòng nàng lúc này, nàng đang cố gắng tìm cách để giải quyết " tiểu thư sao chúng ta không thử đi tìm ông hoàng cả nhờ người giúp ta" Thị Mơ lên tiếng
-" Nhưng.... chuyện hồi sáng " Đoàn Viên ngập ngừng nói
- " Tiểu thư à em biết người còn ngại chuyện đó nhưng bây giờ cứu lão gia quan trọng hơn".
- Tại phủ Trường Khánh " Đoàn Viên nàng tìm ta có chuyện gì sao".
- " Biết là không phải phép nhưng mà xin ông hoàng hãy cứu lấy cha của tiểu nữ, sau chuyện này ông hoàng muốn gì tiểu nữ cũng chấp nhận"
- " Sao nàng nói vậy có chuyện gì cứ kể cho ta nghe rồi ta mới giúp được"
- Rồi nàng kể lại mọi việc
- " Ta đã hiểu, bây giờ nàng cứ về trước đi rồi ta sẽ đưa cha nàng về cho nàng"
- Sáng hôm sau tại Võ gia " lão gia đã về , cha đã về" mọi người ai cũng mừng. Đoàn Viên cha muốn nói chuyện riêng với con " Con đã hứa gì với ông hoàng cả"
- Con nói rằng " chỉ cần người cứu được cha thì con sẽ làm theo mọi yêu cầu của người "
- " Con gái ngốc sao con lại làm như vậy nếu sau này con không hạnh phúc cha phải làm sao đây"
- " Cha yên tâm con sẽ hạnh phúc mà"
Chuyện gì tới cũng sẽ tới vì lời hứa đó mà nàng đã phải nhập phủ Trường Khánh để làm dằng thiếp cho ông hoàng Miên Tông. Thời gian thấm thoát trôi qua cũng gần 10 năm.
- Do mải suy nghĩ chuyện xưa nên nàng không để ý rằng ngay sau lưng mình ông hoàng Miên Tông đã đứng ngay sau lưng mình khiến nàng giật mình " ông hoàng đến đây từ lúc nào vậy"
- " Em mải suy nghĩ chuyện gì vậy? Mà sao không biết ta đến"
-" Chỉ là một chút chuyện xưa thôi mà ngài đừng lo, mà sao hôm nay ngài lại có thời gian đến đây em tường giờ này ngài đang ở "
- Miên Tông liền nói ngay để nàng không kịp hỏi thêm" vì ta nhớ nàng nên mới đến đây" lời nói đi liền với hành động sau đó Miên Tông liền bế nàng đi lên lại giường và sau đó thổi nén kém rèm.
**************************************
Dạo này hơi bận nên hôm nay mới có thời gian viết. Mong mọi người thông cảm cho.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip