Taehyung nằm trên giường, mắt dán vào trần nhà màu trắng phía trên, anh đã như vậy suốt 30 phút. Nó không chỉ đơn giản bởi vì anh thực sự mệt mỏi mà còn vì rất nhiều chuyện đã xảy ra trong hôm nay, đặc biệt là với Jungkook. Anh không thể ngừng suy nghĩ về cậu em cùng nhóm, hình ảnh cậu khóc trong lòng anh vẫn còn vẹn nguyên như mới, cả nụ cười méo mó của cậu nữa. Giây phút ấy trái tim anh như tan nát, anh muốn khóc cùng cậu nhưng anh biết mình không có quyền đó.
Sẽ tốt hơn nếu tôi từ bỏ chứ?
*Thud Thud*
Taehyung đảo mắt sang phía cửa trước khi đứng dậy, bất ngờ nghe thấy giọng nói bên ngoài cánh cửa - giọng nói khiến trái tim cậu rung động và nó cũng khiến đầu óc cậu quay cuồng với những câu hỏi không có đáp án.
"VV, anh pha ca cao nóng cho em nè...em muốn uống không?" Seokjin dè dặt lên tiếng.
Taehyung đứng chôn chân tại chỗ, phân vân không biết mình có có nên mở cửa hay không. Cậu muốn gặp anh nhưng sau khi nghe được sự thật từ Jungkook, cậu không nghĩ mình còn đủ dũng khí để đối mặt với anh.
Nhịp tim của Taehyung càng lúc càng nhanh, nửa hồi hộp vì sắp gặp Seokjin, nửa lo lắng rằng cậu thực sự có cơ hội được ở bên anh, hoặc không.
Mở cửa đi V...Mở nó ra.
Với sự thôi thúc sâu trong tâm trí, Taehyung đưa tay nắm lấy núm vặn và giữ yên tư thế ấy vài phút cho đến khi giọng nói của Seokjin vang lên lần nữa.
"Ừm...anh đoán là em muốn uống nên anh để trước cửa cho em nhé."
Taehyung hoảng loạn khi biết Seokjin chuẩn bị rời đi, cậu muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh và muốn nhìn thấy anh cười với cậu. Nhưng tại sao cậu không thể xoay núm cửa? Chỉ cần vặn nhẹ một cái thôi mà khó khăn đến thế ư?
"Vậy anh đi đây."
Kìm lòng chẳng đặn, Taehyung xoay cổ tay và ngay lập tức, ánh đèn từ hành lang chiếu xuyên qua căn phòng tối của cậu. Khuôn mặt xứng danh 'Worldwide Handsome' cùng bờ vai rộng thương hiệu cũng nhanh chóng hiện ra.
Seokjin tròn mắt, ngạc nhiên khi Taehyung chịu mở cửa cho anh. "Taehyung...em..." Anh nhìn cậu khó hiểu.
"Ji-Jin hyung...em...chúng ta có thể nói chuyện không?" Cậu mở lời, nhìn thẳng vào mắt anh.
Taehyung đang sợ, cậu đề nghị trò chuyện cùng anh nhưng thực chất cậu hoàn toàn không biết phải nói những gì. Ngay cả bắt đầu từ đâu cậu cũng chẳng rõ.
Chết tiệt!
Bụng dạ Taehyung cồn cào khó chịu, vì cớ gì mà cậu lại sợ sệt như thế? Có lẽ vì đây là Seokjin, người không chỉ là hyung mà còn là tình đơn phương của cậu. Có lẽ cậu sợ những chuyện đã xảy ra với Jungkook sẽ lặp lại với cậu.
Ngẩng mặt lên, Taehyung thấy Seokjin im lặng nhìn mình và cậu nhận ra đây không phải ý kiến hay. "Ah ah ah ah...anh không muốn nói cũng không sao hyung...em sẽ—"
Hơi ấm vây quanh cơ thể Taehyung. Hyung...anh ấy...anh ấy đang ôm mình...t-tại sao anh ấy lại ôm mình?
Thứ trong ngực trái Taehyung bắt đầu đập liên hồi, má cậu bỏng rát theo cách đau đớn nhất dù hạnh phúc đang tràn ngập con tim cậu.
"Không phải! Anh dĩ nhiên muốn nói chuyện với em rồi. Mấy ngày nay anh đều mong được nói chuyện với em nhưng em cứ tránh mặt anh mãi. Anh đã nghĩ là do em giận anh, thú thật anh vẫn không hiểu anh đã làm sai chuyện gì. Em không biết anh và mọi người đã lo lắng cho em nhiều thế nào đâu, thậm chí cả Odeng và Eomuk cũng lo cho em!" Seokjin tuông một tràn dài, trút hết ấm ức tồn đọng suốt thời gian qua. Bàn tay vô thức siết chặt người trong lòng hơn chút nữa.
Khốn kiếp...
Taehyung thấy ghét bản thân mình vì đã làm mọi người rất lo lắng, cả Bangtan đều thật lòng quan tâm cậu nhưng cậu lại xa lánh họ bởi sự tan vỡ được tạo thành từ một hiểu lầm. Những lời Seokjin nói làm cậu tỉnh ngộ, nhận ra suốt thời gian qua chỉ vì sợ hãi và yếu đuối mà cậu đã gây ra không ít rắc rối, đặc biệt là cho Seokjin và Jungkook. Thế nhưng sau tất cả, mọi người vẫn yêu thương cậu, vẫn quan tâm và lo lắng cho cậu, mặc kệ cậu đã và đang làm tổn thương họ.
"Hai bé sóc bay của anh cũng lo cho em?" Taehyung cười nói.
Đáp lại cậu là cái gật đầu của anh và tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Taehyung ôm ghì lấy Seokjin, vùi mặt vào vai anh. Bỗng chốc, cậu có cảm giác như đang ở nhà.
Bất chấp những rắc rối và thái độ cự tuyệt của Taehyung, Bangtan luôn ở đó vì cậu. Họ sẵn sàng dang rộng vòng tay chở che cho cậu lúc bão táp mưa sa, sẽ giúp cậu hàn gắn những vết thương lòng đau nhứt và sẽ lập tức chỉ đường cho cậu mỗi khi cậu lạc lối. Nếu lời nói đủ để diễn tả Taehyung yêu Bangtan nhiều đến mức nào, cậu sẽ lặp đi lặp lại câu 'sa-rang-hê' triệu triệu lần.
"Em xin lỗi hyung, em thực sự xin lỗi vì quá ngu ngốc. Em không nên tránh mặt mọi người như thế." Dứt lời, Taehyung thấy sức nặng đè ép trong tim và trên vai mình bấy lâu nay được rũ bỏ. "Em thực sự xin lỗi, hyung."
Seokjin từ từ buông tay, đôi mắt đỏ hoe và ươn ướt nhìn thẳng vào Taehyung. Anh dịu dàng mỉm cười trước khi cụng mạnh trán mình vào trán người nhỏ hơn.
"OWWW!!!!" Taehyung ôm trán, cảm giác nó sẽ rơi bất cứ lúc nào nếu cậu thả tay ra. "Hyung! Sao tự nhiên đập đầu em!?" Cậu rên rỉ.
Vị hyung lớn khúc khích. "Đó là hình phạt cho em vì đã làm mọi người lo lắng. Cơ mà nhiêu đó không đủ! Để anh cụng thêm cái nữa!"
"HÔNG ĐƯỢC!!" Taehyung nhanh chóng ôm ngang eo anh, ngăn anh tiếp tục bạo hành trán mình. "Hyung, hyung, hyung, hyung! Bảy người tụi mình cùng nhau đi chơi rồi ăn thịt nướng nhé! Nghe có vẻ hay, phải không? Yeah nghe hay đấy! Đi thôi!" Cậu tự biên tự diễn.
Như dự đoán, Seokjin ngừng giằng co và liếc nhìn cậu. "Em đãi?"
"Vâng, vâng! Em đãi. Chỉ cần anh đừng đánh em nữa là bao nhiêu em cũng đãi." Cậu nhanh nhảu đáp.
"DUYỆT!" Anh vui vẻ đồng ý và buông cậu ra, cất bước đi về phía phòng khách.
Taehyung đứng đó, trán vẫn còn nhoi nhói. Jeez, trán Jin hyung chắc chắn được làm bằng sắt.
"Đi nào VV! Phải báo cho đám nhóc kia nữa." Seokjin cười nói, anh đứng giữa hành lang, đợi cậu bước đến cạnh mình.
Mình muốn ở bên họ, muốn ở bên Jin hyung. Mình thật sự yêu anh ấy.
Nếu tiếp tục chiến đấu là cách duy nhất để cậu tiếp cận anh thì cậu sẽ kiên cường tiến về phía trước. Cậu sẽ làm điều đó cho bản thân và cho cả Bangtanie yêu dấu.
Mình sẽ ngừng sợ hãi và trốn chạy.
Mỉm cười, Taehyung thấy như được trở về với chính mình. Cậu cầm lấy ly ca cao nóng mà Seokjin đã làm cho cậu và cất bước đến chỗ anh đang đứng, sẵn sàng hướng tới nơi các thành viên còn lại đang ở.
"Mấy đứa! Taehyung rủ chúng ta ra ngoài ăn nè! Thằng bé đãi!" Seokjin phấn khích hét lên, đảm bảo năm người đang co ro trong phòng khách đều nghe được.
Taehyung đứng bên cạnh anh có chút chột dạ, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.
Jungkook là người đầu tiên đứng dậy, thu hút sự chú ý của mọi người. "Đi thôi! Hiếm khi V hyung đãi chúng ta, em phải ăn thật nhiều mới được."
Năm vị hyung lớn lập tức bật cười bởi câu nói của cậu em út, ai cũng nhất trí với việc bào mòn túi tiền của Taehyung.
"Ừ, đi thôi! Lâu rồi tụi mình chưa ra ngoài ăn." Yoongi tuyên bố và đứng dậy. "Dù sao anh cũng không muốn ăn đồ nhà làm, cơ mà em không có ý chê anh đâu Jin hyung." Yoongi thêm vào với nụ cười hở lợi đặc trưng.
"YAH! Vậy ý chú mày là sao hả!" Seokjin gắt lên, dòm Yoongi bằng ánh mắt sắc lẹm.
Taehyung cong môi, thích thú nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng của anh.
"Yeah! Đi ăn cho thằng nhóc này sạch túi nào anh em!" Hoseok hăm doạ.
Cả nhóm phá lên cười vì nhớ đến chầu mì tương đen huyền thoại đã ngốn hết của Jungkook 910,000 KRW.
Bàn bạc xong, bảy người nhanh chóng về phòng lấy áo khoát. Seokjin vừa đi vừa cằn nhằn Yoongi về chuyện cơm nhà ban nãy. Tất cả mọi người đều rất phấn khích và hạnh phúc, thậm chí còn vỗ và đấm vào lưng Taehyung trong lúc cười đùa.
Taehyung thấy mình như được hồi sinh, bảy người cùng nhau vui vẻ thế này là điều tuyệt vời nhất.
"Mình đoán là Jin hyung đã cụng đầu cậu." Jimin cười tươi rói, hài lòng nhìn vết đỏ hồng trên trán cậu bạn.
Taehyung gật đầu ngượng ngùng.
"Dù vậy cậu vẫn phải giải thích những gì đã xảy ra với anh ấy, được chứ? Còn bây giờ chúng ta nhanh chân lên nào!!" Jimin reo lên và lao ra khỏi nhà với Jungkook.
Taehyung đứng yên quan sát mọi người đang cưới nói phía trước, cậu bất giác cũng bật cười theo.
Trước khi đi, Taehyung nhấp một ngụm ca cao nóng, cảm nhận sự ngọt ngào và ấm áp của nó lấp đầy cả cơ thể và trái tim cậu – Hệt như cái ôm của anh.
Cậu đuổi theo những người còn lại và cùng nhau đến nhà hàng yêu thích. Trái tim trống rỗng và tan vỡ đã được họ chữa lành một cách hoàn hảo, ngay bây giờ Taehyung không thể nghĩ gì khác ngoài ý tưởng rằng kể từ hôm nay mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip