CHAPTER 1: SAU NHIỀU NĂM GẶP LẠI


 Kiều Trinh về đến nhà đã thấy anh trai ngồi chiễm chệ trong phòng khách, đối diện còn có thêm một người nào đó có vẻ như đang trò chuyện rất sôi nổi.

 Liếc mắt nhìn đồng hồ thấy hiện tại chỉ mới hơn ba giờ chiều một chút, sớm hơn giờ tan tầm những hai tiếng rưỡi, nếu là ngày thường ông anh vẫn đang ở công ty, thế nên việc anh trai có nhà lúc này quả là một chuyện vô cùng kỳ lạ.

 Minh Trung một mặt vẫn đang cười nói với người đối diện mặt khác lại ngước lên nhìn về phía cửa thấy em gái anh liền mừng rỡ kêu

 _Về rồi à? Hai đứa vô đây anh giới thiệu!

 Đúng là Trinh về rồi, nhưng cô không đi một mình mà bên cạnh còn có một chàng trai  nữa, lại còn vô cùng thân mật. Chàng trai ngay từ lúc bước vào nhà vẫn không buông cánh tay đang quàng trên vai Trinh xuống, mà ngay cả lúc nhìn thấy anh trai cô, cậu cũng không tỏ vẻ e dè.

 Đợi cả hai đến gần, Trung mới hướng tay về phía người đối diện cười cười giới thiệu

 _Đây là Phong, bạn thân của anh mới ở Mỹ về.

 Đoạn anh quay sang Phong cũng cười cười mà nói

 _Nó là Trinh, em gái tao. Kia là Đoàn Huy, bạn thân của nó.

 Phong nghe bạn nói liền ngẩn lên nhìn hai người trước mặt, có một chút ngạc nhiên.

 Thoạt nhìn cả hai khá giống nhau trong những bộ trang phục rộng thùng thình, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không biết đó là một nam một nữ. Cô gái cao vừa phải, nhưng dáng người lại không hoàn toàn bị lọt thỏm trong bộ quần áo quá cỡ, ngược lại còn toát ra một vài năng động. Tóc đen dài quá vai, gương mặt tuy không gọi là xuất sắc nhưng cũng thuộc loại dễ nhìn, có một chút đáng yêu, nhưng lúc này trên gương mặt đó lại không có quá nhiều cảm xúc.

 Chàng trai bên cạnh ngược lại rất cao, tuy mặc quần áo rộng nhưng có thể dễ dàng nhìn ra phía sau đó là một cơ thể khỏe mạnh từng trải qua rèn luyện thể thao. Mái tóc dài được bao lại bởi một chiếc nón kết rộng vành, che khuất một phần gương mặt đẹp.

 Khi Trung vừa giới thiệu xong, Huy liền nở một nụ cười tươi rói gật đầu, ở bên cạnh, Trinh chỉ liếc mắt một cách hờ hững nhìn anh theo kiểu không quá bận tâm, dù sao bạn bè anh trai cũng sẽ không liên quan đến cô. Trinh quay nhìn Trung giọng thản nhiên như không.

 _Hai anh ngồi chơi, em lên phòng. Nếu không có chuyện thì đừng gọi em!

 Nói xong, cô quay lưng thẳng hướng cần thang đi tới. Huy thấy vậy vội vã cúi chào lần nữa rồi cũng chạy nhanh theo, đuổi kịp Trinh ở chân cầu thang, cậu lại thuận tay khoác vai cô bạn tươi cười thân mật.

 Đợi hai người đi khỏi, Phong quay nhìn bạn thân nhướng mày hỏi

 _Tao không nghe nói là mày có em gái lớn như vậy!

 _Thôi đi cha! – Trung khoác tay – Lúc trước qua nhà mày học nhóm tao cũng dẫn nó theo vài lần, mới có mấy năm đi du học mày đã không nhớ sao?

 Nghe bạn nói, Phong khẽ cau mày suy nghĩ. Chợt mắt anh sáng ra, thân hình đang dựa hẳn vào ghế sofa liền bật dậy

 _Là cô bé lí lắc lúc đó hả?

 _Ừ, là nó. – Trung gật đầu

 _Chậc...– Phong gãi cằm – Con gái bây giờ mau lớn thật. Cô bé lớn lên khác quá, tao không nhận ra.

 Trung cảm thấy vừa lòng khi nhìn thấy phản ứng của Phong, có một chút buồn cười. Em gái của anh lớn lên rõ ràng rất đáng yêu, đã không biết bao nhiêu lần anh bắt gặp trước nhà những cậu nhóc si ngốc đứng hàng giờ đồng chồ chỉ để được nhìn thấy cô, cũng không ít bận anh phải giơ móng vuốt chim ưng để trừng trị những tên đeo bám dai như đỉa đói. Nhưng mà, tất cả những việc đó vẫn không khiến anh đau đầu bằng việc tính tình em gái của anh ngày càng thay đổi, so với lức nhỏ hoàn toàn là hai người khác nhau.

 Anh khẽ thở hắt ra xua đi những suy nghĩ trong đầu, quay sang nhìn Phong với bộ mặt hớn hở của vài phút trước, lúc em gái anh vừa mới về nhà.

 _Phải rồi, mày định tiếp nhận công ty theo ý chú Nam sao?!

 Phong chưa vội trả lời ngay vì anh vẫn còn đang bận suy nghĩ. Từ ban nãy, khi quan sát biểu tình trên trên mặt bạn, anh biết Trung đang cố giấu đi tâm sự. Dù gì cũng là bạn thân từ rất nhiều năm, Trung có chuyện chẳng lẽ anh không nhận ra. Nhưng nếu như bạn tốt chưa muốn nói, anh cũng sẽ không xen vào. Chỉ là lần này, anh cảm thấy tâm sự của bạn tốt ít nhiều có liên quan đến cô em gái.

 Chậm rãi cầm lên tách café, Phong lười nhác ngả người vào lưng ghế, nhún vai thở dài.

 _Biết làm sao được! Anh hai tao mày cũng biết rồi, ảnh đam mê nghệ thuật, lúc nào cũng chỉ có vẽ với vẽ, vừa tốt nghiệp xong liền đi bụi, hơn mười năm nay còn chưa về nhà được quá một tuần. Con bé Lam lại đang học cấp ba, nếu tao không làm thì ai làm?

 _Cũng đúng! – Trung gật gù – Vậy mày tính khi nào chính thức bắt đầu?!

_Có lẽ tuần sau. – Phong nói – Trước mắt tao cần một số tài liệu tham khảo cũng cần thêm một chút thời gian tìm hiểu tình hình ở công ty, mặc dù ba tao có nói qua hiện tại công ty rất tốt nhưng chính mình kiểm tra vẫn là an toàn nhất.

 _Chính xác! – Trung bật cười – Tình hình bất động sản hiện nay hơi phức tạp một chút, mày mới về chưa nắm rõ, nhưng cái này tao có thể giúp được.

 Trung nói xong liền vươn tay cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi hết sạch, sau đó đứng dậy ngoắc tay ra hiệu Phong đi theo.

 _Đi, theo tao lên phòng, tao sẽ cho mày mượn một số tài liệu tham khảo.

 Phong khẽ mỉm cười, anh không đáp mà chỉ ngoan ngoan đứng lên đi theo bạn. Anh đưa mắt quan sát xung quanh. Từ lúc đi du học đến giờ, hôm nay là ngày đầu tiên anh quay lại ngôi nhà này nhưng hoàn toàn không có sự lạ lẫm, ngược lại còn cảm thấy có một chút thân quen.

 Tổng thể ngôi nhà nếu nhìn từ phía bên ngoài mà nói cũng không quá rộng nhưng do cách bài trí khéo léo khiến bất kì ai khi bước vào cũng có cảm giác thoải mái. Toàn bộ tần trệt được dùng để làm phòng khách, nhà bếp và phòng ăn; nhà bếp và phòng ăn lại sắp gần nhau nên xem như chỉ tồn tại hai không gian là phòng khách và nhà bếp; mỗi khu vực được ngăn với nhau bởi một đoạn tường ngắn ngang đến eo người lớn, vì vậy khi ngồi ở phòng khách có thể quan sát bao quát mọi diễn biến trong nhà bếp và ngược lại.

 Cuối phòng khách là cầu thang dẫn lên các tầng trên, nhà có hai tầng tất cả. Tầng một có ba phòng, một là phòng ngủ của ba mẹ, một là phòng sách, phòng còn lại dùng để chứa các vật dụng linh tinh trong nhà. Tầng hai cũng có ba phòng, hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của hai anh em Trung và Trinh. Ngoài ra còn có thêm một phòng dành cho khách nữa. Ở mỗi tầng đều sẽ có phòng vệ sinh riêng tránh trường hợp bất tiện khi trong nhà đột nhiên có quá nhiều người. Nhưng trong ký ức của Phong thì điều đó dường như chưa bao giờ xảy ra ở trong ngôi nhà này.

 Lúc vừa mới bước qua hết những bậc thang cuối cùng dặt lên hành lang tầng hai, đập ngay vào mắt hai người là một tấm bảng treo trước cửa căn phòng đầu tiên

 "Không có việc gấp miễn làm phiền!"

 Phong hơi nghi ngờ thị lực luôn được đánh giá 10/10 của mình, nghiêng người nhìn người bên cạnh một chút. Thấy được sự ngạc nhiên trong mắt bạn, Trung mỉm cười nhún vai giải thích

 _Thói quen của nó đó!

 Mặc dù nói rõ ràng như vậy nhưng Trung biết chắc Phong sẽ chẳng hiểu gì bởi vì đến chính bản thân anh cũng không thể hiểu.

 _Thói quen? – Phong nhíu mày, có một chút khó hiểu

 _Ừ! – Trung bất đắc dĩ gật đầu – Con bé một khi đã vào phòng rồi thì không muốn bị quấy rầy. Ngoài những lúc phải ra khỏi phòng đi học, hoặc là giờ ăn bắt buộc phải có đầy đủ thành viên trong gia đình, mà mày viết ba má tao rồi đó, những bữa ăn đủ mặt gia đình chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 _Ngoài những lúc ấy ra thì đều ở trong phòng sao? – Phong lại hỏi

 _Trừ phi, xảy ra chuyện đặc biệt nghiêm trọng như động đất, sóng thần...

 Trung cười khì khì nhưng vẫn không giấu được tia buồn sầu trong mắt. Em gái của anh khi lớn lên thì không đáng yêu như hồi bé. Mấy năm gần đây cô ít quấn quít với anh hơn, lúc nào cũng thích chui rúc ở trong phòng làm gì đó. Ba mẹ suốt ngày cứ đi du lịch, chỉ có hai anh em ở nhà mà Trinh thì luôn để anh một mình, không khỏi cho anh có cảm giác trên thế giới này chỉ còn mình anh sống.

 Lúc đầu khi anh hỏi, cô trả lời vì cô là con gái, lỡ như đang lúc ăn mặc không chỉnh tề mà có người khác vào thì phải làm sao. Anh nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng khi anh nói sẽ gõ cửa trước thì cô phán luôn một câu "em không muốn bị làm phiền khi đang học!" Vậy là cô nghiễm nhiên biến anh thành một gã đàn ông cô độc ngay khi vẫn đang có em gái sống cùng.

 Nhẹ thở dài một cái, anh cảm thấy hình như em gái không còn yêu quý mình như lúc trước nữa. Càng nghĩ càng thấy buồn.

 Nhìn phản ứng của Trung, tuy Phong vẫn chưa thực sự hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng anh cũng có phần nào đoán ra qua thái độ của Trinh ban nãy. Trong suy nghĩ của anh lúc này chỉ có một giả thiết, rắng cô bé kia đã có bạn trai nên mới không thèm ngó ngàng tới anh mình. Nhưng vẫn rất lạ, chẳng phải Ngọc Lam em gái anh lúc nào cũng bám lấy anh mà ca thán về bạn trai sao. Anh em nhà này...dường như có chút vấn đề!

 Đang lúc bước chân còn chưa đi qua hết cửa, từ trong phòng bỗng vọng ra những âm thanh vô cùng ám muội khiến cả hai cùng dừng lại, lắng nghe(!)

 _Cho tớ nha!

 _Uh!

 _Thật không?!

 _Thật!

 _Sẽ không sao chứ?

 _Không sao!

 _Uhm...rất êm ái, mềm mại quá đi~

 Không biết bên trong phòng đang diễn ra những gì nhưng ở ngoài cửa phòng thì có hai con người đang hóa đá. Bốn con mắt cùng mở to nhìn nhau, cả Trung và Phong đều không tin vào những gì mà tai mình nghe thấy.

 Rõ ràng là chuyện mờ ám. Nhưng vẫn có cái gì đó không đúng!

 Đang lúc Phong còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Trung đã nóng nảy tung chân đá cửa phòng một cái thật mạnh rồi xông thẳng vào trong, hét lớn

 _Hai đứa đang làm cái trò gì vậy hả? Đừng nghĩ cứ là bạn thân thì...

 Hành động của Trung ngay lập tức dừng lại, cả câu nói cũng chưa kịp thoát ra hết đã bị chặn lại giữa chừng. Anh chỉ biết trân trối nhìn hiện trạng đang diễn ra...

 Ở bên ngoài nhìn thấy thái độ của bạn thân đột nhiên thay đổi, Phong cũng tò mò lách người tiến vào bên trong.

 Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là cô em gái đang ngồi co chân trên chiếc ghế trước bàn máy vi tính, trên tai vẫn còn đeo headphone nhưng mặt thì đã hướng về phía cánh cửa bị mở tung bất ngờ nhìn ông anh với vẻ ngạc nhiên. Đoàn Huy ngồi tựa lưng trên giường, trên tay vẫn còn ôm ghì lấy chú nhím bằng bông bự chảng cũng đang giương mắt nhìn hai người bọn họ đầy khó hiểu.

 Hoàn toàn không có một chút ám muội nào.

 Phong nhanh chóng đưa mắt rảo khắp xung quanh, ấn tượng đầu tiên của anh khi vừa bước vào phòng là bức tranh thật lớn đối diện với cửa chính. Trong tranh là một cô gái với trang phục hiphop rộng thùng thình, mái tóc xõa dài, tay trái đưa vế phía trước với các ngón tay tạo thành ký hiệu chữ V ngược, tay phải bỏ vào túi quần, cằm hơi nhếch lên ngạo nghễ. Dù bức tranh đã được hiệu chỉnh sang tông màu sáng tối nhưng cũng không khó để nhận ra người mẫu trong ảnh.

 Lại nói, nếu như không phải đây là nhà của bạn thân, và cũng không phải được nói trước Trung có cô em giá thì dám cá Phong đã nghĩ nơi anh đang đứng là phòng của một thằng con trai. Trong phòng ngoại trừ tủ quần áo, giường ngủ, bàn học, kệ sách nhỏ cùng với một chiếc tủ lạnh nimi ở cuối phòng thì không còn gì nữa cả.

 Hoàn toàn trống trải đến bất ngờ.

 Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả chính là tất cả diện tích còn lại trên tường đều được lắp gương soi bản rộng, vừa nhìn qua cảm giác giống một phòng tập thể dục nhiều hơn là phòng ngủ.

 _Anh hai à!

 Giọng Trinh đột ngột vang lên đánh tan không khí ngưng đọng trong căn phòng. Rõ ràng cô đã dặn anh trai nếu như không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền cô, vậy mà không hiểu sao ông anh tự nhiên lại đạp cửa xông vào phòng, đã vậy còn hét lên giống như đang giận chuyện gì ghê gớm lắm. Thế nhưng đã gần năm phút trôi qua rồi mà ông anh vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nói năng gì, lại thêm một người con trai khác cứ nhìn nhìn ngó ngó căn phòng của cô khiến cô không thể nào không lên tiếng.

 _Ơ...hả?! – Trung chậm chạp phản ứng

 _Muốn vào phòng em gái không phải là anh nên gõ cửa trước sao? Cho dù là anh em thì cũng không ngoại lệ nha!

 Trời ạ! Phong thầm kêu lên. Đành rằng nếu muốn vào phòng con gái, phép lịch sự trước tiên là phải gõ cửa, anh cũng thường hay làm thế khi muốn vào phòng em gái anh. Nhưng mà, cách nói của cô gái này có phải là có chút khắc khe không. Dù sao cũng là đang nói với anh trai của mình.

 _À...ờ... – Trung gãi cổ – Chỉ tại...anh ở ngoài nghe thấy...nên...

 _Anh nghe thấy những gì? – Huy lên tiếng hỏi

 _Ờ...thì...nghe hai đứa nói chuyện...nói...

 _Á! – Huy bất ngờ nhảy dựng lên ôm con nhím bông che mặt – Anh Trung kỳ quá đi à, sao lại nghĩ người ta như vậy chứ!

 Phản ứng của Huy một lần nữa khiến hai người đàn ông hóa đá. Trinh không những không cảm thấy ngạc nhiên mà còn thở ra một cái với vẻ chán chường, sau đó tiếp tục quay mặt nhìn vào máy tính giống như chuyện đang xảy ra không phải là chuyện của mình.

 Sau một lúc xấu hổ, Đoàn Huy mới nhẹ nhàng giơ con nhím bông lên giải thích

 _Em rất thích cái này, ôm vào rất êm nên muốn xin cậu ấy thôi mà!

 _Là cái này? – Trung hết nhìn con nhím bông lại quay sang nhìn em gái – Chẳng phải là quà sinh nhật anh mua cho em sao?

 _Chính nó! – Trinh đáp mà mắt vẫn không rời khỏi màn hình – Nhưng cậu ấy thích nó hơn em nên em tặng lại. Anh không phản đối chứ?

 _Ờ...không! – Trung ngơ ngác đáp, dường như anh vẫn còn đang bất ngờ, chưa kịp tiếp thu ết những điều mà em gái anh vừa nói

 _Thật á?

 Đôi mắt Huy vụt sáng rỡ reo lên, cậu vội vàng nhảy xuống giường thẳng hướng Trung lao tới, ôm chầm lấy anh mà hôn một cái rõ kêu trên má.

 _Cám ơn anh. Yêu anh quá đi ah~

 Không chỉ một mình Trung mà cả Phong cũng bị đứng hình với pha hành động vừa rồi. Phong còn nuốt nước miếng đánh ực một cái, cảm giác có chút gì đó không ổn.

 _Nếu không có chuyện gì nữa thì để yên cho em mix nhạc, tối nay bọn em phải tập.

 Câu nói của Trinh rất kịp lúc đã giải vậy cho hai ông anh. Cả hai khôngnói thêm gì lập tức quay người thẳng hướng cửa mà đi ra, trước khi ra khỏi phòng còn kịp nghe giọng Trinh lạnh lùng ra lệnh

 _Cậu gọi ngay cho Dark Win, bảo cậu ta chuẩn bị mousse cách âm loại dầy nhất. Để không thế này thật là phiền phức.

 * * *

 Cửa phòng vừa khép lại, Huy liền tiến đến đứng trước mặt Trinh cười tinh nghịch.

 _Anh Trung đáng yêu quá à, có bạn gái chưa vậy?

 _Không biết! Không quan tâm! – giọng Trinh vẫn lạnh tanh như cũ

 _Mà bạn của anh Trung tên là gì nhỉ, hình như là Phong phải không? Anh ấy cũng rất tuyệt đó, hồi nãy nha, lúc hai người đứng cạnh nhau thật sự là rất đẹp, cứ như hai chàng hoàng tử bước ra từ trong tranh vậy đó... – Huy tiếp tục khen

 _Cậu có vẻ hứng thú? – Trinh liếc bạn hỏi

 _Không chỉ có hứng thú mà còn rất là thích nữa...hai anh ấy quả thật rất tuyệt mà, phải không?! – Huy nói xong liền hớn hở cười, cứ như là cố tình để cho những người ở bên ngoài nghe thấy

 _Ha-ha-ha... – Trinh cũng nhe răng cười phụ họa, nhưng liền ngay sau đó gương mặt lập tức đanh lại, lừ mắt nhìn Huy, gầm lên – Thôi ngay cái trò biến thái đó đi!

 Câu nói của cô không những không có tác dụng cảnh cáo ngược lại càng khiến Huy cười lớn hơn. Tiếng cười xuyên qua tấm cửa chui tọt vào tai của hai người vẫn còn đi trên hành lang khiến mồ hôi lạnh của họ tuôn ra không ít.

 Đến khi ngồi an toàn trong phòng của Trung cả hai mới thấy mình đang sống. Rót một lý nước đẩy về phía Phong, Trung nhìn bạn cười cười ra chiều thông cảm.

 _Bạn của em mày...đặc biệt quá ha! – Phong nói, vươn tay cầm ly nước trước mặt tu liền một hơi hết sạch

 _Tao không biết! – Trung nhún vai – Lúc bé nó vẫn rất bình thường, nhưng cũng lâu rồi không để mắt tới, không ngờ lại thành ra như vậy.

 Trung không nhớ nhầm, Gia đình Trung với gia đình Huy vốn quen nhau từ trước, Huy lại cùng tuổi với Trinh nên hai đứa từ nhỏ đã sớm là bạn tốt của nhau, cũng vì từ bé Huy luôn bị Trinh bắt nạt nên lúc nào cậu nhóc cũng quấn lấy chân anh năn nỉ anh dạy mình thành người mạnh mẽ vì lúc đó người trị được Trinh chỉ có mình anh. Nhưng hình dung lại hành động cùng lời nói...hết sức tự nhiên của Huy ban nãy, Trung không khỏi rùng mình.

 _Tao đã nghĩ hai đứa đang quen nhau. Nhưng với tình hình lúc nãy thì...không có khả năng!

 _Hóa ra vậy! – Phong gật gù ra vẻ đã hiểu – Thế nên lúc nãy mày mới nổi giận xông thẳng vào phòng cô bé...

 _Đổi lại là mày thì mày có làm vậy không?! – Trung nhìn bạn hỏi cắc cớ

 Có làm như vậy không tức là có xông vào phòng không á? Phong thầm nghĩ. Nếu đổi lại là anh thì không chỉ có chuyện đơn giản là xông vào phòng thôi đâu, mà có khi anh còn nện luôn thằng nhóc nào đó dám giở trò càn quấy với em gái của anh. Nhưng mà, quả thực lúc nãy khi đứng ở bên ngoài nghe được cuộc trò chuyện ấy trong lòng anh đã có dấy lên một chút suy nghĩ không tốt về Trinh, dù rằng chuyện quan hệ nam nữ ở thời đại này đã thoáng hơn rất nhiều song, công khai dẫn bạn trai lên phòng riêng như thế thì thật là khó chấp nhận.

 Đến khi mọi chuyện được giải quyết rõ ràng rồi anh mới cảm thấy mình thật hồ đồ khi đã vội vàng đưa ra nhận xét về một người chỉ vừa mới gặp lần đầu tiên, à không, phải nói là gặp lại lần đầu tiên sau nhiều năm mới đúng.

 _Tao nhớ lúc nhỏ con bé luôn bám theo mày không buông, nhưng sao bây giờ lại xa cách quá vậy? – Phong hỏi bâng quơ cũng là muốn tìm câu trả lời cho những điều mình đang nghi vấn

 _Không biết! – Trung lại nhún vai – Trước đây vẫn rất bình thường, chỉ là vài năm gần đây nó mới trở nên như vậy. Lúc nào cũng chui rúc ở trong phòng, cả ngày cũng đừng mong nhìn thấy mặt nó.

 _Rồi còn những nhu cầu sinh hoạt hàng ngày, con bé là rô bốt sao?

 _Trong phòng nó cái gì mà chẳng có. Chỉ thiếu điều mang thêm cái bếp gas vào nữa thì hoàn toàn trở thành một căn phòng trọ luôn rồi.

 Trung thở dài giải thích, trong lòng lại thầm trách bản thân ngày trước quá cưng chiều em gái, luôn gật đầu với mọi yêu cầu của Trinh, đến nỗi phòng của cô cũng được thiết kế hoàn hoàn khác biệt với tất cả những phòng còn lại, hoàn toàn giống một ngôi nhà nhỏ biệt lập trong căn nhà lớn.

 _Chẳng lẽ mày không hỏi lý do? Còn phản ứng của hai bác thì sao?

 _Ba má tao có khi nào ở nhà, hễ có thời gian rảnh là đi du lịch nên cứ coi như miễn ý kiến đi. Riêng tao cũng có hỏi qua, nhưng thời gian đó con bé đang ôn thi đại học vậy nên lý do nó đưa ra là hoàn toàn chính đáng, tao chỉ không ngờ rằng tình hình càng lúc càng tệ đi...nó làm tao buồn quá xá.

 Nghe những gì Trung nói, Phong chỉ có thể nhận xét đó là một sự chuyển đổi tâm lý hoàn toàn bình thường mà bất cứ người nào cũng phải trải qua. Huống chi Kiều Trinh bây giờ đã trưởng thành là một thiếu nữ thì việc cẩn thận như vậy cũng là một điều tốt, hoàn toàn không có vấn đề bất thường nào cả. Có chăng là do bạn thân của anh quá yêu quý em gái nên sinh ra cảm giác mình bị bỏ rơi.

 Vốn dĩ nguyên nhân để Phong có mặt trong phòng của Trung là vì những tài liệu có liên quan đến công việc sắp tới của anh, nhưng không biết từ khi nào đề tại lại được chuyển sang thành cuộc đàm luận về Kiều Trinh.

 Cùng lúc đó ở trong phòng Trinh, Đoàn Huy bây giờ đã khôi phục lại dáng vẻ nam tính của mình. Cậu đứng giữa phòng, đối diện với một chiếc gương lớn từng bước từng bước từng bước chuyển động thật khéo léo theo giai điệu sô động của bài hát "Dead and gone" đang phát ra từ thùng loa vi trính. Các động tác khi thì dứt khoác lúc lại mềm dẻo nhẹ nhàng kết hợp mới nhau một cách hài hòa khiến người ta có cảm giác như vũ công đang tan dần vào âm nhạc.

 Cửa phòng toilet được kéo ra, Huy liếc mắt nhìn Trinh cười hỏi

 _Có thật cậu định cách âm toàn bộ căn phòng này?

 _Uh! Có gì không được sao? – Trinh vừa nói vừa đi tới bên chiếc tủ lạnh mini, cúi người lấy ra một chai nước lọc

_Không phải là không được! – Huy đáp – Chỉ là tớ nghĩ, khi căn phòng này được cách âm rồi thì mọi chuyện xảy ra bên trong người bên ngoài hoàn toàn không biết được. Lỡ như...

 Huy nói giữa chừng thì dừng lại, cậu liếc nhìn Trinh qua gương, khóe miệng khẽ nhếchh lên.

 _Lỡ như thế nào?! – Trinh ngạc nhiên hỏi

 Huy không vội trả lời, cậu dừng lại mọi động tác xoay người chậm rãi tiến về phía Trinh. Đến khi cả hai chỉ còn cách nhau vài centimét, Huy liền cúi người dí sát mặt mình vào mặt Trinh khiến cô phải rụt cổ về phía sau né tránh

 _Làm gì? – Trinh nheo mắt hỏi

 _Lỡ như... – Huy cười nham hiểm – Trong một lúc nào đó, tớ nhất thời...muốn cậu thì sao?!

 Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng, nụ cười còn chưa kịp nở lớn liền ngay sau đó đã biến mất. Huy cúi gập người, mặt nhăn nhó đến tội nghiệp. Chân cậu trong phút chốc cũng không còn tí sức lực nào khiến cơ thể bổ nhào xuống nền nhà, ôm bụng rên rỉ.

 Trinh không những không quan tâm đến bộ dạng đau khổ của bạn thân mà còn bình thản ngửa cổ tu chai nước, sau đó ném về phía Huy một cái nhìn cảnh cáo

 _Cậu vẫn còn quá trẻ để chết đó, nhóc!

 Nói xong cô lạnh lùng bước ngang qua Huy đi tới bàn máy vi tính và ngồi xuống. Nhìn theo bóng lưng bạn, Huy ỉ ôi

 _Hu...người ta chỉ đùa thôi mà, có cần phải mạnh tay như vậy không?! Rủi sau này tuyệt tự cậu có đền nổi cho tớ không hả?

 Mặc cho Huy vẫn đang khổ sở nhăn nhó, Trinh hoàn toàn không đề ý. Thấy vậy cậu tiếp tục kêu gào

 _Tớ nói thật đó, nếu cách âm như vậy lỡ như cậu ở trong này xảy ra chuyện gì mà không ai biết thì phải làm sao?!

 Trinh vẫn một mực yên lặng không trả lời, nhưng trái với lần trước, lần này cô đang suy nghĩ những lời nói của bạn. Đúng là cô không thích bị làm phiền trong lúc làm việc, cũng như cực kỳ ghét chuyện có ai đó động vào đồ vật của mình thế nên cô mới cách ly an toàn như vậy. Có điều, nếu như cô thật sự cách âm căn phòng, chẳng may thật xảy ra chuyện gì mà không có ai phát hiện thì chẳng phải là thê thảm lắm sao.

 _Vậy ý cậu nên làm thế nào?! – Trinh quay nhìn bạn, chờ đợi ý kiến

 Huy lồm cồm ngồi dậy, cơn đau nơi bụng dưới đang dần tan hết, cũng may vừa nãy Trinh không dùng quá nhiều lực nếu không cú lên gối của cô có thể mang cậu vào bệnh viện ngay lập tức.

 _Vẫn cứ nên để như cũ thôi. – Huy bình tĩnh đáp – Nhà không thường xuyên có người, phòng của anh Trung lại ở phía cuối, nếu cậu ở trong phòng mở loa maximum nhưng đóng kín cửa thì cũng không sợ ảnh hưởng nhiều đến ảnh.

 _Ờ! – Trinh hờ hững nói – Vậy thì thôi! Nói Dark Win khỏi mang mousse qua nữa.

 Một lần nữa Huy nhếch môi cười, chống tay nâng người đứng dậy đi đến tựa lưng vào tủ quần áo đối diện với Trinh, trêu ghẹo

 _Nếu anh Trung nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn của cậu bây giờ chắc sẽ sung sướng đến nhảy lên mất!

 Trinh lại trừng mắt nhìn bạn đầy cảnh cáo, nhưng dường như chiêu bài hù dọa của cô đã hết tác dụng rồi, bằng chứng là Huy không những không im lặng mà còn cười váng lên thật to với giọng điệu vô cùng thích thú. Lại nói, Trinh vô cùng căm ghét cái kiểu cười như thế này của Huy, bởi vì nó khiến cô có cảm giác tâm tư của mình bị nhìn thấu, khiến cô mất hẳn tự tin, mà Huy thì rất thích nhìn cô như vậy.

 * * *

 Trong phòng Trung,

 Sau một lúc thảo luận nhầm đề tài, Trung mới sực nhớ lý do chính kéo mình về phòng liền đứng dậy đi tới giá sách gom đến một chồng tài liệu để trước mặt Phong sau đó cùng trao đổi.

 Thời gian không biết trôi qua bao lâu đến khi cả hai ngẩn đầu lên đã nhìn thấy nền trời đã ngả về chiều qua cửa sổ, những tầng mây rán đỏ trải dài.Gấp lại tài liệu trong tay rồi để bừa lên bàn, Trung ngả ra phía sau ghế duỗi người ngáp một cái sau đó đứng dậy vừa đi về hướng cửa vừa nói

 _Mày mang về nhà đọc tiếp đi cái gì không hiểu cứ hỏi tao.

 _Mày đi đâu? – một bên Phong thu gọn lại tài liệu một bên nghiêng đầu nhìn bạn tò mò

 _Nấu cơm. – Trung nhịp nhịp ngón trỏ lên chiếc đồng hô đeo trên tay – Sắp đến giờ con bé đi rồi.

 Trung nói xong liền biến mất sau cánh cửa bỏ lại Phong trong phòng với vẻ mặt chưa kịp tiếp thu.

 Con bé? À, sau một lúc ngẩn người Phong cũng đã kịp hiểu ra, bạn anh là đang nói đến cô em gái. Nhưng cô bé sắp đi đâu nhỉ? Chẳng phải ban nãy vừa mới tan học về sao. Hay là đi học thêm? Dù không thể lý giải nhưng anh vẫn đứng dậy đi theo ra cửa. Lúc hai người đi ngang qua phòng Trinh có thể nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng nhạc, là những giai điệu rất mạnh và dồn dập, khiến người nghe theo bản năng sẽ nhún nhảy theo.

 Trung ra hiệu cho Phong nhanh đi xuống, anh biết em gái anh không muốn bị gián đoạn những lúc như thế này.

 Xuống đến phòng bếp, Trung nhanh chóng bắt tay vào hâm nóng lại các món ăn đã được nấu sẵn, nhưng cơm trong nồi còn rất ít mà hôm nay nhà lại có thêm người nên anh phải vo gạo nấu thêm. Phong đến bên tủ lạnh tùy tiện lấy ra một chai nước lọc rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế trên bàn ăn nhìn bạn làm việc.

 Khi Trung dọn mọi thứ đã chuẩn bị lên bàn ăn kim đồng hồ cũng đã chỉ sáu giờ, lúc này từ phía tầng trên bắt đầu truyền xuống tiếng người cười nói và cả những tiếng chân, ngay sau đó gương mặt Đoàn Huy lộ ra từ phía cầu thang, Kiều Trinh cũng xuất hiện ngay sau đó.

 _Em chưa tắm sao? – Trung hỏi khi nhìn thấy em gái vẫn còn để y nguyên trang phục lúc chiều

 _Lát nữa em phải tập, phiền phức lắm. – Trinh vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy ra chai nước, trong khi đó Huy đã nhanh nhẹn ngồi vào bàn bốc trộm một ít thức ăn cho vào miệng. Cậu xuýt xoa

 _Anh Trung nấu ăn vẫn ngon như vậy. – nói đọa, cậu giơ ngón tay cái hướng ra phía sau lưng – Cậu ấy thật có phúc khi ngày nào cũng được anh nấu cho ăn, em rất là ghen tỵ nha~

 Trinh lừ mắt nhìn bạn, đi tới kéo ghế ngồi xuống đặt mạnh chai nước lên bàn, hoàn toàn không đế ý trong nhà có khách rất thản nhiên nói

 _Nếu ghen tỵ như vậy thì ngày mai dọn đồ qua đây ở đi, tớ sẽ sang nhà cậu để làm quý tử.

 _Không được!/ Thật sao?

 Cả hai câu nói xuất phát từ hai người khác nhau nhưng vang lên cùng lúc khiến người nghe phải giật mình.

 _Tại sao lại không được? – Huy phụng phịu, giương to hai mắt nhìn Trung. Lúc này, gương mặt cậu sự rất...ngây thơ

 Tại sao hả? Trung khẽ rùng mình khi nhìn gương mặt...vô tội của thằng nhóc đang ngồi trước mắt mình, lại nhớ đến hành động của cậu ta lúc chiều, nếu như rằng anh sợ thì có phần hơi quá đáng, nhưng anh là một thanh niên hoàn toàn bình thường, ít nhiều cũng sẽ bị...dị ứng với những thứ không bình thường. Tuy nhiên, bản thân anh cũng biết nhưng con người khiếm khuyết như Huy thật sự rất đáng thương, nên tất nhiên sẽ không nói thẳng thừng để tránh làm tổn thương đến cậu. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy một lý do từ chối liền lạnh lùng tuyên bố

 _Anh không có em trai.

 _Nhưng em là bạn thân của cậu ấy.

 _Cũng chỉ là bạn thôi! – Trung đáp

 _Tụi em còn là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ. – Huy cố gắng thuyết phục

 _Rồi sao? – Trung bắt đầu ngồi xuống ghế, anh khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn cậu thách thức.

 Huy không chịu thua chồm người qua ôm cánh tay Trinh giơ lên

 _Hai nhà chúng ta còn quen biết nhau từ rất lâu rồi. Em gọi ba mẹ của anh là bác trai, bác gái, còn anh với Trinh gọi ba mẹ em là cô, chú. Như vậy nếu tính về độ thân thiết em cũng có thể là em họ của anh, cũng có nghĩa là anh có em trai.

 Huy thao thao bất tuyệt giải thích về mối quan hệ...không ăn nhập gì giữa hai gia đình chỉ để đưa đến kết luận Trung có em trai, mà người đó chính là cậu. Phong nhìn tình cảnh trước mắt có một chút buồn cười nhưng anh không lên tiếng phá hư mà chỉ bày ra gương mặt hứng thú của người xem kịch.

 Đang lúc Trung chưa tìm được lời nào để phản bác thì Trinh đã dứng dậy, xốc ba lô đi nhanh ra cửa. Huy lúc này mới tạm gác qua chuyện mình đang nói, nhìn theo cô ngạc nhiên.

 _Cậu đi đâu vậy? Tớ vẫn chưa ăn gì mà?

 _Trong lúc hai người tranh luận đề tài anh em thì tớ đã ăn xong rồi. – Trinh vừa xỏ giày vừa lạnh lùng đáp – Với lại cũng không cần ăn nhiều quá, kẻo lát nữa phải nôn ra do nhảy quá nhiều.

 Huy tiu nghỉu cúi đầu, cậu nhanh chóng bốc một ít thức ăn cho vào miệng rồi hối hả chạy theo cô, miệng vẫn không thôi lải nhải.

 _Nhưng lát nữa phải tập nhiều lắm nha, nếu không ăn tớ không nhảy nổi đâu.

 _Tối về nhà ăn bù. – giọng ai đó vẫn rất lạnh lùng

 _Nhưng ở nhà không có cơm anh Trung nấu. – tiếng nói mỗi lúc một xa dần

 _Không nói nhiều, lấy xe đi.

 _Cậu có biết là mình ác lắm không? – giọng con trai lên án

 _Rồi cậu sẽ ác thật sự là như thế nào. – giọng con gái đầy hăm dọa

 Cả hai giọng nam và nữ cứ đối đáp qua lại như vậy cho đến khi từ ngoài cửa vọng vào tiếng động cơ xe máy, và sau đó hoàn toàn thinh lặng. Lúc này Phong mới dám bật ra tràng cười mà anh đã cố nhịn từ rất lâu. Trung nghe thấy vậy liền quay phắt qua nhìn bạn

 _Mày cười cái gì?

 _Nhà mày lúc nào cũng vui như vậy hả? – Phong hỏi, cố kìm nén phản ứng nhưng bờ vai anh vẫn run run

 _Không đâu. – Trung thở dài – Chỉ những khi thằng nhóc ấy đến chơi thôi, nhưng cũng không thường xuyên lắm.

 Nhìn thấy biểu hiện trên mặt bạn thay đổi một cách nhanh chóng tự nhiên cơn buồn cười của Phong cũng lịm tắt. Anh thật tự nhiên vươn tay xới một chén cơm đẩy về phía bạn rồi cũng lấy cho mình một chén.

 _Hai đứa nó đi đâu?

 _Phòng tập. – Trung cầm lấy chén cơm, thuận tay gắp đồ ăn trên bàn, nói thêm – Hai đứa đều là thành viên của một nhóm nhảy, hình như cũng có tiếng tăm gì đó nên tập luyện rất thường xuyên.

 _Nhảy? Ý mày nói hai đứa nó là vũ công? – Phong khẽ nhíu mày

 _Không hẳn, chỉ giống như mấy nhóm nhảy hiện đại trên các sân khấu ca nhạc thôi.

 _Nhưng trước lúc vận động đâu có được ăn cơm. – Phong một lần nữa lại ngạc nhiên. Đây là kiến thức vô cùng cơ bản và anh dám chắc bạn anh cũng biết rõ, vậy tại sao Trung còn cố ý nấu cơm chiều cho em gái.

 _Vậy nên con bé có ăn gì đâu. Nó chỉ gắp qua loa cho có. – Trung khẽ đáp, trong giọng nói có chút phiền muộn – Nhưng tối nó sẽ về nhà ăn cơm, nó là đứa không thích lãng phí.

 Ra vậy, bây giờ thì Phong đã hiểu. Bạn của anh chỉ là muốn cho em gái nhìn thấy mình đã chuẩn bị bữa cơm, giống như muốn nói sẽ để phần chờ cô, điều đó cũng có nghĩa là cô không thường ăn cơm ở nhà và việc này khiến Trung vô cùng phiền muộn. Anh thật sự tò mò không biết giữa hai anh em đã xảy ra chuyện gì lại khiến Trung lo lắng nhiều như vậy.

< End chap 1 >

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip