Chap 16
Yêu thực sự, cũng không phải là cùng nhau trải qua phong hoa tuyết nguyệt, môi chạm môi, tay nắm tay, mà là biết người đó cần gì, yên lặng làm, hiểu được tâm sự của người đó, lẳng lặng lắng nghe người đó nói, cũng không cần thề thốt thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn, chỉ cần lúc mình vui vẻ hay đau khổ cũng có người đó bên cạnh.
Dù sao đi nữa, dù ngắn dù dài, dù thành xa lạ hay thân thiết, mỗi một người đến trong đời mình, đi chung với mình một chặng đường đều đáng trân trọng. Họ đã là một phần đời của mình.
Ai sẽ là người xoa dịu những đớn đớn?
Ai sẽ sưởi ấm em bằng nồng nàn nhịp thở, trên con đường thắm đỏ những yêu thương?
Ai sẽ là người cùng em đi đến hết con đường?
Ai sẽ là người dìu em khỏi cô đơn hay những lúc giận hờn người nhẹ nhàng xin lỗi.
Ai sẽ vuốt tóc em trao cái hôn thật vội, rồi ân cần vui cười nói cùng em.
Giữa giông tố của cuộc đời, giữa biển người bao la, giữa những cám dỗ bủa vây còn gì hạnh phúc hơn khi đến cuối đường ta vẫn chỉ yêu duy nhất một người, một lòng một dạ thủy chung với họ. Hãy biết trân trọng người ở bên cạnh mình, bởi vì một khi mất đi tới khi hối hận thì đã không kịp nữa rồi.
Để yêu một người thì không khó, nhưng có một người yêu mình và cùng mình trải qua bao nhiêu khó khăn thì không phải là một điều dễ dàng.
Từ hôm ấy tâm trạng của cả hai hơi khá trầm lắng, Mon dù rằng tự nguyện ở bên Sam nhưng cũng thấy buồn với những lời gán ghép vô cớ ấy, ai mà không buồn, không tâm trạng khi bị hàm oan.
Sam vẫn tính khí lạnh lùng, có đôi khi quá vô cảm, những gì mình nghĩ là nói mà không cần xem thái độ đối phương, và mặc nhiên những gì mình thấy đều là đúng.
Sam lái xe chạy vào trong khuôn viên và dừng ngay cửa chính, trên suốt đoạn đường về đây không ai nói với ai một lời, và bây giờ khi xe đã dừng lại thái độ giữa hai người cũng không thay đổi chút nào.
Chỉ biết rằng bà nội kêu hai đứa về ăn tối và cùng nhau đi vậy thôi.
Sam mặc nhiên vẫn để Mon tự mở cửa xe như vốn dĩ là như vậy, nhưng trước khi bước vào nhà diện kiến bà nội thái độ Sam khác hẳn. Sam bước tới gần Mon chìa tay mình ra hướng về phía Mon.
- Gì ạ?
Mon không hiểu hành động này của Sam, nhìn bàn tay rồi lại nhìn Sam, trước giờ Sam chưa bao giờ làm như vậy.
- Tôi không muốn bà nội biết chuyện của chúng ta.
Sam đang muốn giả vờ cho bà thấy mình hạnh phúc, muốn nắm tay Mon bước vào trong và để diễn tròn vai cho bà nội vui, nhưng điều quan trọng là để giữ bí mật giữ hai người.
- Đưa tay đây.
Sam vẫn đưa tay về phía Mon chờ đợi, Mon chìa tay mình ra và nằm gọn trong lòng tay của Sam.
Nói không quá, từ lúc cưới đến nay có lẽ đây là lần đầu tiên hai người họ mới chạm vào nhau.
Điều đầu tiên vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé ấy Sam cảm nhận rất mềm, rất ấm và dường như vừa khớp với bàn tay mình thì phải. Sam xóa bỏ ý nghĩ vớ vẩn, vẫn nắm chặt bàn tay ấy và bước đi.
Kỳ lạ thật, tình yêu có thể giúp người ta cùng đi đến cuối con đường tương lai phía trước, nhưng cũng có thể biến họ trở thành hai kẻ xa lạ lạnh lùng bước qua nhau. Ai cũng có thể chọn cho mình một cách để bước tiếp con đường tình yêu ấy, đó là nắm tay cùng bước.
Một cái nắm tay thật chặt đôi khi còn hơn cả trăm vạn lời nói để ta hiểu ra rằng cuộc đời vẫn luôn cần những cái nắm tay thật chặt và rất ấm áp.
Một bước, hai bước, cả vạn bước chân đi giữa dòng đời còn lắm ngược xuôi, Mon vẫn ước được nắm thật chặt đôi bàn tay ấm áp của Sam mãi mãi, để khi bên nhau ta bước đi chẳng bao giờ lỡ nhịp. Bởi từng bước chân đi luôn có bàn tay chị nắm tay em mãi mãi không bao giờ rời xa.
Duyên đã đến và cho em gặp chị, chị là tình đầu của em, em hy vọng chị sẽ là mối tình đầu và cũng là mối tình sau cuối, để chị chính là định mệnh của riêng em, người sẽ nắm tay em đi đến cuối con đường dù nó đầy khó khăn phía trước.
Dùng bữa tối với bà nội có thể hơi áp lực với Sam đôi chút, Sam cảm thấy mình có lỗi khi nói dối bà, luôn chứng minh cho bà thấy mình đang sống vui vẻ cùng Mon, để làm tốt vai trò đứa cháu ngoan.
- Em ăn nhiều vô. - Sam quay sang nhắc Mon.
Bà nội mỉm cười nhìn cháu mình trưởng thành rất nhiều, biết quan tâm người khác, tự khắc trong lòng thấy vui.
Nhưng bà đâu biết rằng, đó chỉ là vở kịch mà hai đứa thỏa thuận cùng nhau diễn cho khớp để che giấu bà.
- Em thử món này đi, ngon lắm.
Sam tự động gắp thức ăn bỏ vào chén Mon thúc giục cô ăn, để tỏ ra mình rất quan tâm.
Còn Mon, Mon chỉ cảm nhận được một Khun Sam ấm áp được thể hiện khi trước mặt bà nội, còn những lúc không có bà nội Sam hoàn toàn khác, rất lạnh lùng và vô tâm. Biết chỉ là sự quan tâm giã vờ nhưng trong lòng Mon cũng thấy vui lên rất nhiều, cảm xúc của Mon rất dễ bị đánh lừa bởi những quan tâm bất chợt từ Sam.
- Bà nội chưa bao giờ thấy Sam gắp thức ăn cho ai, con là ngoại lệ đó Mon.
Có lẽ chứng kiến sự dịu dàng của Sam dành cho Mon bà cũng cảm nhận được phần nào sự quan tâm của đứa cháu mình dành cho Mon, bà thấy vui và cười rất nhiều trong buổi tối nay.
Dùng bữa tối xong của rất muộn, bà nội không cho hai đứa về nhà mà bắt phải ngủ lại đây sáng hẳn về. Bà nội ra tối hậu thư làm sao hai đứa dám cãi, chỉ biết nghe lời bà.
Ở nhà riêng thì phân định rõ ràng mỗi người một phòng, chưa bao giờ hai người ngủ chung, nhưng tối nay thì khác, dù Sam không muốn nhưng vẫn phải ngủ chung phòng cùng Mon, để bà nội không phải nghi ngơ hay phát hiện ra điều gì bất thường.
Mon là người tắm sau, lúc bước ra thấy Sam đã ở trên giường đang đọc sách, Mon không muốn làm phiền nên lẳng lặng đi đến lấy chiếc gối trên giường đến sofa đằng kia ngủ.
- Đi đâu vậy?
Sam rất nhanh trở lại giọng điệu lạnh lùng, trống không.
- Tối nay em sẽ ngủ trên sofa. - Mon chỉ tay chiếc ghế đằng kia.
- Ngủ ở đây đi.
Sam hướng ánh mắt về phía giường còn lại là chỗ dành cho Mon.
- Nhưng chị quen ngủ một mình.
- Sao luôn cứng đầu hay cãi quá vậy? Hay là cô muốn bà nội biết chuyện chúng ta.
Sam nổi cáu quăng cuốn sách cầm trên tay xuống bàn hơi mạnh làm Mon có chút e dè.
- Hay là ngủ chung giường với tôi cô cảm thấy có lỗi với người đó.
Sam lại nhắc đến Nop một cách vô cớ rồi gán ghép cho Mon những chuyện không tưởng.
Mon không muốn cãi vã hay thanh minh điều gì cả, lẳng lặng nằm xuống phía giường dành cho mình, quay lưng lại phía Sam.
Khi tất cả đã chìm trong yên lặng, Sam cũng tắt đèn, nằm quay lưng về phía Mon, hai người nằm ở hai phía giường, để lại một khoảng trống ở giữa rất lớn mà không có cách nào lắp đầy, khi hai suy nghĩ ở hai hướng khác nhau.
Bình minh lên, Sam trở mình thức dậy, điều đầu tiên khi mở mắt ra chính là gương mặt Mon, cô đang nằm co ro, cuộn mình trong chiếc mền ấm áp. Mon vẫn còn chìm trong giấc ngủ nhưng xoay mặt về phía Sam, đến hôm nay Sam mới nhìn rõ gương mặt ấy, từng đường nét thanh thoát, hài hòa, thanh tú, chiếc mũi cao rất đẹp, đôi môi mọng cuốn hút, trong đầu Sam hiện lên ý nghĩ, cô gái này sao đẹp đến thế, y như một thiên thần đang ngủ say.
Sam nằm yên như vậy ngắm người đằng kia mà không muốn rời đi. Vì chưa bao giờ Sam có cơ hội ngắm Mon như vậy, bởi vì có ngủ chung hay gần gũi bao giờ mà ngắm kỹ như thế.
Thấy Mon cựa mình mở mắt, Sam cũng nhanh chóng đổi tư thế lại giã vờ mình cũng vừa dậy.
- Chị cũng dậy rồi hả?
Mon nở nụ cười quên hết mọi chuyện đêm qua.
- Ừm.
Sam gật gật đầu ngó lơ như sợ Mon phát hiện mình vừa nhìn lén ai kia đang ngủ.
- Dậy ăn sáng rồi tạm biệt nội chúng ta đi làm. - Sam rời khỏi giường.
- Dạ.
Mon thấy hạnh phúc hơn bất kỳ cô gái nào, vì là người được chọn trao tấm vé đi cùng Sam trên chặng đường của yêu thương. Giữa một biển người mênh mông như thế, chị vẫn chọn nắm tay em, nên mong chị hãy giữ cho em trọn trái tim và tấm vé duy nhất trở thành nửa còn lại của cuộc đời em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip