Chap 18

Câu nói: "Tùy thôi", đủ làm Mon thức trắng một đêm để suy nghĩ.

Một câu nói: "Muốn làm gì thì làm", đủ làm tổn thương ai đó.

Một câu nói: "Tôi không yêu cô mà là sự ép buộc", đủ để Mon trở nên sống lặng hơn.

Một câu nói: "Ừ vậy thôi", đủ làm nước mắt bật trào ra dù đã cố kìm nén.

Đôi khi chỉ cần một tin nhắn thôi là lòng mình sẽ ngừng chơi vơi trong nỗi nhớ.

Hay cầm điện thoại lên và chợt thấy cuộc gọi nhỡ cũng đủ ấm lòng, thôi trăn trở chuyện cô đơn.

Nhưng đó chỉ là mơ ước của riêng Mon, làm gì có chuyện Khun Sam quan tâm cô nhiều như vậy, bỏ thời gian ra để hỏi thăm, đôi lúc cũng thấy tủi thân nhưng rồi tự an ủi mình vượt qua tất cả.

Yêu một người vô tâm, phải học cách một mình vượt qua nỗi buồn khi họ không hiểu. Sợ lắm cái cảm xúc một mình với biết bao câu hỏi vây quanh mà không có câu vấn đáp.

Nếu sự chờ đợi mang chị trở về, em sẽ chờ!

Nếu sự yêu thương được đáp trả, em sẽ yêu!

Nếu sự quan tâm có thể làm chị hạnh phúc, em sẽ luôn bên chị!

Nhưng, nếu chị không cần tới em nữa, em sẽ buông.

Nếu sự quan tâm được đáp trả bằng sự lạnh nhạt, em sẽ ngừng.

Yêu đơn phương là một người đưa tay ra mỏi mòn chờ đón một bàn tay trả lời của một người vô tâm, mà không biết phải chờ đến khi nào.

- Mon. - Yuki vẫy tay chào từ xa.

Mon vừa tan làm mới ra khỏi cổng thì thấy Yuki đứng đợi từ khi nào, mỗi lần Yuki tìm là y như rằng sẽ có chuyện nhờ vả, tính tình bao năm nay vẫn vậy không bao giờ thay đổi.

- Cậu đợi mình à?

Cũng lâu rồi hai người chưa gặp lại nhau, có bồ mới thì không bao giờ nhớ đến Mon, nhưng khi cần nhờ vả thì Mon là người đầu tiên Yuki nhớ.

- Ừm. - Yuki nháy mắt.

- Dạo này nhìn cậu ra dáng hoàng tộc lắm rồi đấy.

- Mình vẫn là Mon ngày nào cậu biết.

- Nhưng ít ra cậu không còn phải lo chuyện cuộc sống, cậu bây giờ muốn gì mà không được.

Yuki luôn ao ước có cuộc sống như Mon như mãi tìm kiếm rồi cứ trượt dài trên đoạn đường ấy mà không biết điểm dừng.

- Được sống trong nhung lụa, lại có được người mình từng ngưỡng mộ sống cạnh thì cậu là nhất rồi. - Yuki vẫn luôn ganh tỵ điều đó.

- Nè... kiếm mình có chuyện gì?

Mon biết rõ lý do Yuki đến đây nhưng vẫn muốn hỏi.

- Cậu cho mình mượn một ít. - Yuki kề tai nói nhỏ với Mon.

- Bao năm qua rồi cậu vẫn sống như vậy sao?

Điều này Mon không bao giờ hài lòng với Yuki, Mon đã khuyên nhủ rất nhiều lần, Yuki cũng hứa hẹn nhưng rồi đâu lại vào đấy, không sửa được, và hôm nay lại tiếp tục tái diễn.

- Cậu khác, mình khác. Mình phải lo tương lai của mình nữa. - Yuki biện hộ cho việc làm của mình.

- Kiếm việc gì đó làm ổn định, còn hơn cứ chạy theo những thứ xa vời vô bổ đó.

- Mình không giỏi như cậu.

- Giỏi hay không là do mình thôi. Mon vẫn phải đi làm và phải lo cho cuộc sống của mình.

Hai người từ nói chuyện đàng hoàng rồi giờ đang cãi nhau ngoài đường, cuộc tranh luận không có hồi kết.

- Cậu thì may mắn được bước vào gia đình giàu có, cho nên cậu đâu cần lo gì.

- Là Khun Sam giàu, không phải Mon giàu. Cậu nên biết điều đó.

Mon quay ngoắt lại nhìn Yuki cảm thấy khó chịu vì câu nói ấy.

- Dù sao gia sản đó sau này cũng là của cậu.

- Yuki à. Cậu không được phép nghĩ đến điều đó biết không? - Mon tỏ thái độ liền với Yuki.

- Biết hôm nay như thế này mình sẽ không tìm cậu làm gì. - Yuki ngúng nguẩy bỏ đi.

- Cậu cứ sống tiếp như vậy thì đừng tìm mình nữa.

Mon nói với theo và cũng đi ngược hướng với Yuki.

Có lẽ lần này Mon phải dứt khoát với Yuki, Mon chỉ là muốn tốt cho bạn mình đừng tiếp tục lún sâu vào con đường ấy nữa.

Sam nãy giờ đứng gần đó vô tình nghe hết câu chuyện giữa hai người.

Sam muốn làm lành với Mon nhưng không biết phải nói như thế nào, muốn đến đón Mon về nhưng không biết phải làm sao, cứ chần chừ ngoài cổng nhưng vô tình đã nghe được câu chuyện và hiểu thêm chút nữa về Mon.

Sam lại biết hôm nay mình đã sai trong cách nhìn người, những gì mình thấy chưa chắc đã đúng. Là cô gái kia vậy mà Sam nghĩ rằng là Mon sống buông thả, thích câu dẫn đàn ông, chạy theo lối sống đua đòi...

Sam cười chua chát, tự trách bản thân mình sao mà cạn nghĩ, cứ tin vào những gì xảy ra trước mắt mình. Mình đã sai, quá sai.

Mấy hôm nay cứ tối đến Mon ở miết trong phòng và cũng giao tiếp rất hạn chế với Sam sau cái ngày mà Sam tàn nhẫn nói ra câu đau lòng ấy.

Sam cứ đi tới lui ngay cửa phòng rất nhiều lần, nửa muốn gõ cửa, nửa lại ngại, vì chưa bao giờ Sam hạ mình với người khác, trừ bà nội ra.

Mon nằm trên giường lâu lâu lại trở mình không thể ru mình vào giấc ngủ, vì suy nghĩ rất nhiều chuyện.

- Mon! Chị vào được không. - Sam gọi vọng vào.

- Chị vào đi.

Mon vẫn chán nản không muốn rời khỏi giường, vì tâm trạng không vui vừa cãi xong với Yuki và mấy hôm nay có chuyện với Sam, nên Mon không thấy thoải mái trong người.

- Bà nội gọi em? - Mon nhìn Sam.

Vì chỉ có những lần bà nội gọi kiểm tra Sam mới tìm Mon và mới chịu đặt bước vào phòng này, còn bình thường làm sao điều ấy có thể xảy ra.

- Bà nói chút bà gọi lại, giờ bà đang bận việc.

Sam phải nói dối vì không biết lấy cớ gì để vào đây, ừ thì nói bà nội gọi vậy.

- Em có chuyện gì hả?

Sam ngồi xuống dựa vào thành giường. Sam biết Mon đang không vui vì cãi nhau với bạn, nhưng cố tình hỏi để Mon có thể tự nói ra cho nhẹ lòng.

Mon thấy hơi lạ, hôm nay Khun Sam lại biết quan tâm mình nhiều hơn, nhưng rất nhanh Mon xua đi ý nghĩ ấy, chắc chỉ là quan tâm để thương hại mình thôi, làm gì mình có diễm phúc ấy.

Rõ ràng, Sam có rất nhiều điều muốn nói với Mon, nhưng sao đối diện lại khó mở lời đến như vậy. Có lẽ, Sam đã nợ Mon một lời xin lỗi, tuy biết mình đã sai nhưng sao cực kỳ khó mở lời đến vậy.

- Em có từng ước mơ người ấy của em như thế nào không?

Sam sửa chiếc gối cho ngay lại và nằm xuống phía giường bên này, nhìn sang Mon.

- Em chỉ cần một tình yêu thật đơn giản, mỗi tối cùng người ấy xem hết bộ phim, cùng nhau trò chuyện, cùng ôm nhau ngủ một giấc thật say. Em sẽ cùng người ấy đón bình minh, người ấy đọc sách, em trồng hoa, người ấy và em cứ an yên như thế giữa cuộc đời bộn nề này.

Mon chỉ mong đơn giản vậy thôi, không cần cuộc sống xa hoa hay giàu có, chỉ cần hai người thật sự yêu nhau vậy là đủ rồi.

- Em biết sự xuất hiện của em bên cạnh chị đã làm chị khó chịu rất nhiều. Em nợ Khun Sam rất nhiều chỉ mong được chăm sóc đền đáp phần nào.

Từ đầu Mon biết Sam không yêu mình, không phải vì Mon bất chấp, mà Mon muốn trả ơn những gì Sam đã làm đối với gia đình mình trước kia.

- Nếu như một ngày nào đó Khun Sam cảm thấy chán ghét và không muốn gặp Mon nữa, thì Mon sẽ dừng, trả lại Khun Sam vốn như trước đây khi Mon chưa bước vào.

Mon biết giữa hai người không thể nào tiến xa hơn nữa, nên Mon mở lời trước để Sam không phải khó xử với bà nội, và để Sam có thể chọn hạnh phúc mới cho riêng mình, Mon không muốn mình là vật cản của cuộc đời Khun Sam.

- Mon à...

Có rất nhiều thứ đang rối bời trong Sam và có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải nói từ đâu.

- Chắc bà nội quên gọi rồi, ngủ đi chị.

Mon ngắt ngang lời Sam và nằm xoay lưng lại.

- Sao lúc ngủ em đều quay lưng về phía chị?

Sam không hiểu tại sao Mon thường như vậy.

- Vì Khun Sam không thích Mon, nên Mon không muốn Khun Sam phải khó chịu ngay cả trong giấc ngủ, Mon đã xoay lưng lại để Khun Sam không phải thấy Mon và sẽ ngủ ngon hơn.

Sam cảm thấy nơi tim mình hơi nhói đau một chút, ánh mắt nhìn phía Mon đượm buồn, cô ấy nghĩ cho mình nhiều đến vậy sao.

- Ngày mai Mon còn nhiều việc lắm, Mon ngủ trước. Khun Sam ngủ ngon.

Mon vẫn giữ tư thế xoay lưng lại như lúc đầu và nằm im.

Có thể đêm nay Sam sẽ rất khó ngủ, bởi những lời nói và cái xoay lưng này đã làm Sam suy nghĩ rất nhiều, nhưng ánh mắt đau đáu ấy vẫn không rời nơi bóng lưng nhỏ bé của Mon.

Có những lúc, tình cảm của con người như đang đứng trên một đường ranh giới, nếu không có ai kéo đi, tình cảm đó vẫn mãi chỉ nằm ở phía bên này của lằn ranh giới, mà không có thể tiến thêm hoặc bất kỳ sự chuyển biến nào. Nếu yêu người ta hãy nói ra, biết đâu người ta cũng đang chờ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip