Chap 19

Yêu thương ai đó cần phải nói ra bằng lời, nếu không vạn nhất, lỡ như không thể thổ lộ tình yêu của mình, đó mới là chuyện thực sự khiến cả đời hối tiếc.

Sam đã cố gạt bỏ hình bóng Mon nhưng không thể. Mon là một sự hối hận nhất trong đời Sam, vì Sam đã không nói những lời yêu thương, đã không trân trọng Mon khi còn có thể.

Tại sao trong hàng tỉ người chúng ta mới tìm được một người sau đó làm đau nhau, làm mi mắt nhau buồn. Sao không trân trọng những gì đang có rồi đến khi không còn lại hối tiếc.

Cuộc sống vốn dĩ không ai là hoàn hảo tới mức mọi quyết định đưa ra đều chính xác hoàn toàn, đó là lý do vì sao trong tâm hồn mỗi chúng ta luôn có những sự hối hận đến từ quá khứ. Nhưng cũng đừng vì thế mà mãi dằn vặt bản thân, bởi cái gì qua hãy để cho nó qua đi, những gì chúng ta làm cho hiện tại và tương lai mới là điều thật sự quan trọng.

Nếu yêu sai người, cảm giác hối tiếc sẽ qua nhanh, nhưng nếu yêu đúng người nhưng lại để vuột mất hạnh phúc của mình thì sẽ phải ôm niềm day dứt suốt cả đời. Đôi khi sự hối tiếc cứ kéo dài mãi chỉ đơn giản vì cả hai không biết mình đã sai ở đâu.

Ngày hôm nay cứ ngỡ đấy chỉ là một khắc lỡ làng, đến mãi sau này mới nghiệm ra cả chặng đời lỡ nhịp.

Sự xa nhau ngàn dặm bao giờ cũng chỉ bắt đầu từ một bước lùi chân, đừng nghĩ bản thân lùi một bước người kia sẽ tiến lên một bước. Chỉ sợ họ vì tổn thương mà lùi thật nhanh, ta bất giác chạy nhanh cũng chẳng thể nào đuổi kịp.

Dạo gần đây Sam lại biết cách quan tâm Mon rất nhiều, có điều Sam không hề thể hiện ra, chỉ là âm thầm, quan sát từng chi tiết nhỏ, nhưng Mon không hề biết điều ấy. Mỗi ngày đối với Mon cứ êm đềm như vậy trôi qua trong tĩnh lặng.

Sam đi thẳng vào phòng Jim, quăng chiếc túi trên bàn, ngồi khoanh tay lại, đối diện Jim, mặt không hề cảm xúc, buông từng tiếng thở dài.

Thái độ này còn hơn đang ở nhà mình không bằng, không hề kiêng nể, Jim cũng làm lạ, nhìn Sam không chớp mắt.

- Gì đây?

Jim cũng ngưng mọi việc lại, ngã ra sau tựa vào ghế.

- Thái độ này là thế nào? - Jim nhướng mắt nhìn Sam.

- Tui đang đau đầu đây này. - Mặt Sam đanh lại.

- Tui còn nghĩ bà đang hạnh phúc.

Cơ mặt Jim hơi giãn ra đôi chút, nhìn Sam trêu ghẹo.

- Mon tuyệt vời lắm đúng không?

Jim đứng dậy, đi vòng qua Sam đứng tựa vào bàn, nhướng mắt với Sam.

- Từ đầu tui nói rồi, giờ yêu con người ta không lối thoát rồi đúng không? - Jim vỗ vỗ vai Sam cười ẩn ý.

- Ờ... thì... - Sam hơi lắp bắp.

- Ê... thái độ này là tui nói đúng phải không? Bà chưa bao giờ lúng túng trước tình cảm của ai cả.

Chơi với nhau khá lâu, Jim chưa bao giờ thấy Sam như vậy, càng khẳng định rằng Sam đã dần bị Mon làm cho rung động, rơi vào thứ tình cảm khó mà thoát ra được.

- Mon... Mon... dễ thương mà.

Sam tỏ ra ngại ngùng khi thốt ra câu ấy và cười vu vơ.

- Nè... đừng nói với tui là hai người chưa có gì với nhau?

Chỉ nhìn thái độ Sam thôi, Jim đã thấy được điều ấy.

- Phải bà không vậy? Hai người cưới nhau đã bao lâu rồi?

Jim bật đứng dậy tỏ thái độ không hài lòng với Sam.

- Mon cũng chiều theo ý bà luôn hả? Nhỏ Mon này thiệt tình, gặp tui là Mon bà không yên với tui.

- Ơ... Mon không nói thì thôi, rồi mắc gì bà thái độ với tui.

Sam cũng bật đứng dậy khỏi ghế tỏ thái độ với Jim.

- Tui tức thay Mon.

Tình hình hai bên có vẻ rất căng thẳng, ai cũng có lý lẽ của riêng mình.

- Mon tốt như vậy không biết giữ, đến khi mất thì đừng hối tiếc, đừng nói sao tui không cảnh báo với bà trước.

Những gì Sam đối xử với Mon, Jim không hề tán thành điều ấy, dù là bạn thân nhưng Jim không đứng về Sam trong trường hợp này.

- Tui biết điều đó.

Sam nhẹ giọng xuống và gương mặt không còn căng thẳng nữa.

- Nên hôm nay tui đến đây nhờ bà một chuyện.

- Chuyện gì? - Jim thở hắc ra ngồi xuống ghế.

- Tui muốn bà đuổi việc Mon.

Gương mặt Sam tỉnh hơn lúc nào hết, không hề gượng gạo.

- Cái gì???

Jim lại bật khỏi ghế như chiếc lò xo khi vừa mới ngồi xuống chưa bao lâu, cảm thấy máu lên tận não khi mới vừa xoa dịu đôi chút, giờ lại chọc cho Jim nóng mặt lại.

- Bà có bị điên không? - Jim xô Sam ngã xuống ghế.

- Khun Sam, sao chị làm như vậy với Mon?

Đúng lúc ấy Mon vô tình bước vào và nghe được câu đau lòng ấy, Mon cũng không ngờ Sam tận diệt mình đến như vậy, ngay cả công việc để nuôi sống bản thân Sam vẫn muốn tước đi điều ấy.

- Chị ghét em đến như vậy sao?

Mon nước mắt lưng tròng nhìn Sam đau đớn, ngoảnh mặt chạy đi rất nhanh ra khỏi chỗ đó.

Cả Sam và Jim đều hoảng hồn vì không ngờ rằng Mon đã nghe được cuộc nói chuyện này. Hai người cứ đơ người đứng đó nhìn Mon mà không kịp phản ứng ra sao.

- Mon, Mon à...

Sam quýnh quáng gọi với theo khi Mon đi khỏi và định đuổi theo Mon nhưng bị Jim cản lại.

- Bà không nên đuổi theo Mon, để tui.

Jim biết, tình hình đang căng thẳng như vậy, nếu Sam đuổi theo thì sẽ chẳng ai nghe ai, có khi lại khiến mọi chuyện xấu hơn, để Jim tìm Mon sẽ tốt hơn.

- Đang yên đang lành, bà thấy bà gây chuyện chưa?

Sam đứng yên không phản ứng hay thái độ gì, mặc cho Jim nặng nhẹ như thế nào, có lẽ Jim bây giờ là cứu cánh duy nhất giúp Sam lúc này nên không dám cãi lại.

- Tự dưng muốn tui đuổi việc nhỏ à.

Jim bỏ đi để Sam ở đó cũng đứng ngồi không yên, khi trong lòng cũng lo lắng không ít.

*

Sam đã về nhà từ rất sớm, nhưng đến giờ trời đã tối hẳn mà Mon cũng chưa về, Sam cầm chiếc điện thoại trên tay không rời, đi lại trong phòng suốt, lâu lâu lại đứng nhìn ra hướng cửa trông Mon về. Sốt ruột, lo lắng lắm mà không biết phải làm sao.

Gọi cho Jim, Jim trả lời Mon đang buồn và đã khóc rất nhiều và Jim đang cố gắng bên cạnh giúp Mon bình tĩnh hơn.

- Sao Khun Sam muốn chị đuổi việc em?

Mon vẫn không ngừng khóc, tâm trạng Mon bây giờ buồn rất nhiều. Có lẽ thấy được điều đó, Jim muốn cho Mon say nên gọi một chai rượu để hai người có thể giãi bày nỗi lòng cùng nhau.

Mà dường như Jim không uống bao nhiêu, chỉ Mon uống nhiều. Mon chưa bao giờ biết uống rượu, nhưng hôm nay lại uống vượt ngoài sức tưởng tượng, Jim cũng lấy làm ngạc nhiên.

- Chắc là có chút hiểu lầm gì thôi.

Jim muốn giúp Sam và xoa dịu nỗi buồn của Mon, tự nhiên Jim lại kẹt giữa hai người này.

- Để chị nói chuyện với Sam.

- Em đang làm cho chị, có ảnh hưởng gì Khun Sam mà chỉ muốn chị đuổi việc em.

Giọng Mon đã nhừa nhựa, nhưng vẫn còn buồn vì bị Sam chèn ép đến đường cùng.

- Em có động chạm gì đến Khun Sam đâu mà lại muốn ép em vào đường cùng như vậy, chị cũng thừa biết đây là nguồn sống của gia đình em, sao lại tàn nhẫn với em như vậy. - Mon vẫn không ngừng khóc.

- Sam đã muốn nhưng chị không làm theo thì Sam làm gì được em. Em yên tâm. - Jim vỗ vỗ vai Mon để an ủi.

- Em cảm ơn chị luôn đứng về phía em.

Mon đã say quá nhưng vẫn muốn uống.

- Dô đi chị.

Mon nhìn ly rượu trên tay mình mờ dần nhưng vẫn còn muốn uống và cứ hết ly này đến ly khác.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip