Chap 23
Sam là đang đợi Mon từng ngày một, nhưng không phải để Mon sẽ trở thành cái gì đó của riêng Sam, mà chỉ là đợi vào một ngày nắng ấm trong xanh, Mon chợt nhìn lại phía sau, và nhận ra, lúc nào cũng vậy, luôn có một người đứng đợi, và thương Mon.
Phút yếu lòng luôn đến vào ban đêm, nhất là về tình cảm. Sam hãy cứ buồn, cứ khóc thoải mái vào ban đêm; nhưng hãy nhớ rằng, sáng hôm sau, khi thức dậy, hãy cười như chẳng có gì xảy ra, hãy cười như chưa hề có nỗi đau nào...
Là những ngày thấy tim mình cô độc, bước chân nặng nề lang thang qua từng con phố nhỏ chẳng có một điểm dừng, mọi vật xung quanh vẫn như thường nhật chỉ khác là tâm trạng rối bời lại chẳng ai hay.
Chẳng hiểu sao, càng về đêm, tỉnh lặng bao nhiêu, hay tĩnh mịch đến thế nào, nỗi nhớ về Mon bỗng như đầy hơn thì phải. Đôi mắt Sam dường như sâu hơn, gầy hơn một tí, và hanh hao hơn một ít, đêm chị nhớ em, nhớ rất nhiều.
Bao nhiêu lần Sam bật người dậy vào nửa đêm, cắn chặt môi, suýt nữa bản thân đã khóc nấc lên, bao nhiêu kỷ niệm và hình ảnh đẹp đẽ, em gói gọn trong vali và theo em bỏ đi mất, để lại cho chị cái cảm giác này đây, gọi là nhớ em đến phát khóc.
Em à! Giờ này chắc em đang chìm trong giấc ngủ rồi phải không? Không biết trong giấc mơ của em có xuất hiện hình bóng chị không? Chị cứ nghĩ thế và mãi đến tận giờ không sao chợp mắt. Đã hai giờ sáng rồi, chắc có lẽ đêm nay cũng như bao đêm chị không ngủ được vì đã nghĩ và nhớ em rất nhiều.
Em có biết trong muôn vàn khoảnh khắc, từng đêm dài thao thức nhớ mong em, những giây phút còn mình chị lặng lẽ cô đơn cùng với ánh trăng mờ.
Thế rồi có những đêm mây đen cũng kéo đến, mọi điều tốt đẹp nhất mà chị từng mơ ước đã cuốn đi theo gió, nó giống như giấc mơ mà chị vừa tỉnh giấc vào mỗi buổi sáng, chị buồn bã và thức trắng nhiều đêm vì chờ đợi những tin nhắn và giọng nói của em.
Em chẳng thể biết chị đã cố gắng để chạy trốn khỏi những ký ức mỗi đêm chật vật đến thế nào đâu!
Đó là khi cảm xúc dâng lên và cũng là lúc chị muốn phát điên về tất cả những ký ức về em.
Vì tình yêu chị dành cho em vẫn luôn là thật và thật sự là chị không muốn mất em, không muốn buông bàn tay em ra, không muốn coi em như người lạ. Vì tâm trí chị vẫn chưa thể xóa hình bóng em, vì tình cảm này vẫn chưa phải nhạt nhòa. Chắc là em cũng biết mà, chị vẫn còn yêu em rất nhiều đó Mon à!
Đêm nay với chị là quá dài cho những chông chênh, chị luôn làm em khóc và nhiều lần không vui, vậy mà mỗi khi cạnh nhau em luôn nở nụ cười ấy, nụ cười làm tan nát trái tim chị.
Một mình trong đêm khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, biết bao nỗi niềm cứ mãi trào dâng. Đã bao lần chị giật mình tỉnh giấc và gọi tên em trong vô thức. Chị nhớ em quay quắt và mang đầy tâm sự của người đã trót yêu em rồi.
Đêm cũng là lúc chị nhớ em da diết, nỗi nhớ cứ mãi chơi vơi, hình bóng em tự khi nào đã ở sâu trong tim chị, không thể biến mất và dường như nó đã trói chặt tim chị mất rồi.
Đêm, là lúc bóng dáng tình yêu rõ nét nhất. Trong màu đen huyền hoặc người ta không chỉ nhìn nhau qua ánh mắt mà còn cảm nhận bằng ánh sáng của trái tim. Có ai yêu nhau mà không mong muốn mình luôn được sớm tối bên nhau, nhưng vì một lý do nào đó mà định mệnh không cho mình được ở gần nhau.
Nhưng thôi, rồi mọi điều sẽ tốt đẹp cả thôi, cứ tin là như vậy đi.
Đêm nay mưa lại rơi và chị lại nhớ em nhiều hơn, chị vẫn là cơn mưa của em, bên cửa sổ, dù cho em không cần nó nữa, dù cho nó buồn nhưng nó vẫn sẽ ở đó, dù cả thế giới này quay lưng lại với em, thì cơn mưa đó vẫn sẽ mãi ở đó, vẫn sẽ dõi theo em, và một lúc nào đó khi em quay lưng lại, em sẽ thấy cả cơn mưa...
Mưa vẫn rơi và nỗi nhớ cứ hoài trong chị. Căn phòng thêm ảm đạm và chị cứ mãi lẩn quẩn với những kỷ niệm ngọt ngào mà đôi ta có được, chúng trói chị bằng những vòng dây nỗi nhớ. Chẳng biết phải làm gì, phải như thế nào? Chỉ có thể tự dày vò chị nhớ em, sao nhớ quá!
Chỉ mới có 1 tuần trôi qua thôi mà nhìn Sam ảm đạm như người không còn sức sống, mọi việc Sam làm đều rất lặng lẽ, không ồn ào mà cũng không khó chịu, mà thay vào đó là Sam rất nhẫn nại, từ tốn và biết lắng nghe nhiều hơn.
Có lẽ, sau những chuyện xảy ra đã giúp Sam nhận thấy nhiều điều thiếu sót của bản thân mình nên cần sửa đổi.
- Nè, đi ăn với tui, đừng ngồi đó như người mất hồn được không?
Thời gian này nhờ có Jim bên cạnh động viên cũng giúp Sam phần nào nguôi ngoai, nếu không có người bạn này thì Sam cũng chẳng biết cuộc sống mình sẽ như thế nào nữa.
- Tui không muốn ăn.
Sam lại buông từng tiếng thở dài, nhưng lại lao đầu vào công việc, chỉ có công việc mới giúp Sam không nghĩ tới những chuyện đau buồn nữa và cũng không nghĩ về Mon nhiều.
Mon chỉ vắng nhà có 1 tuần thôi mà Sam đã như vậy, nếu như cả đời này mất Mon cuộc sống của mình chắc buồn tẻ lắm, Sam không dám nghĩ về điều đó.
- Khi có bên cạnh không biết giữ, giờ ngồi đó tự trách mình đi.
Jim ngồi đối diện Sam buông lời trách móc, vì Jim đã từng cho Sam lời khuyên nhưng Sam không nghe, phớt lờ đi điều đó.
- Tui biết là lỗi của tui rồi.
- Nếu biết vậy sao không làm gì đó để chuộc lỗi, còn tâm trí ngồi đó cắm đầu vào công việc sao.
Jim lại thấy nóng lòng thay Sam và cũng không muốn thấy Sam buồn mãi như vậy, có ai mong đeo lấy mãi nỗi buồn bao giờ.
- Gọi điện lại không nghe, nhắn tin thì không thấy cô ấy trả lời, bà bảo tui phải làm gì.
Sam buông viết xuống đứng bật dậy, khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
- Thì tới nhà mỗi ngày bày tỏ tấm lòng, biết đâu Mon sẽ cảm động mà quay về.
Đâu phải Sam không muốn làm điều đó, nhưng vì trước đó Sam từng nói mình rất bận, nếu bận thì không thể tới đó mỗi ngày được, cho nên Sam phải nén lòng lại, cố gắng đợi chờ ít ngày cho Mon bình tâm và cũng là cho cả hai chút thời gian để xác định có thật sự còn cần nhau nữa không. Chứ lòng Sam hiện giờ như ai thiêu ai đốt, rất muốn Mon quay về.
- Bây giờ mới cảm thấy sốt ruột sao? Biết cảm giác yêu một người là như thế nào chưa?
Jim biết lần này Sam rất nghiêm túc, vì chưa bao giờ Jim thấy Sam buồn và hết lòng vì một người nào đó như Mon.
- Vậy mà mấy hôm trước có người còn bắt tui đuổi việc Mon. - Jim nhắc lại chuyện cũ.
- Đến bây giờ tui vẫn giữ ý định muốn bà đuổi việc Mon.
Sam quay ngoắc lại nhìn Jim mà nói chắc nịch, gương mặt rất uy tín không hề đùa giỡn chút nào. Sam chưa bao giờ từ bỏ điều đó.
- Bà có bị điên không vậy? Chuyện đã ra nông nổi này bộ muốn quậy banh hết bà mới chịu sao? Bộ không muốn Mon quay về hả?
Jim vẫn còn sốc với những việc làm của Sam và đến giờ vẫn không bỏ ý định. Jim không hiểu Sam đang nghĩ gì mà lại nói như vậy.
Jim đã không còn gì để nói với Sam, Jim bỏ đi mặc kệ Sam muốn làm gì thì làm. Một mặt muốn Mon về, một mặt lại muốn đuổi Mon, Sam đã hết thuốc chữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip