Chap 51

Lời nói ác ý của Nita khiến tình cảm của Mon tổn thương, nhưng sự im lặng của Sam lại làm trái tim Mon tan vỡ.

Khi ta còn có thể trò chuyện, đừng cứ im lặng rồi buông bỏ, vì chẳng bao lâu nữa, tình cảm sẽ bị giấu đi, giấu thật sâu, sâu đến mức chính ta cũng không chắc, liệu nó có còn đó hay không.

Là im lặng tạo ra khoảng cách hay khoảng cách khiến Sam dù muốn lắm cũng chẳng dám mở lời…

Khoảng cách giữa chúng ta chỉ xa bằng một câu nói. Nó kéo lại gần hoặc đẩy chúng ta xa nhau, hoặc đôi khi là giữ một khoảng cách nhất định. Khi chúng ta im lặng, dẫu có ngồi cạnh nhau, vẫn sẽ luôn có một bức tường vô hình ngăn cách. Rất rất gần, nhưng cũng rất rất xa.

Đã thật sự yêu thương nhau cũng chẳng thể đành lòng bỏ mặc nhau khi khốn khó, càng không thể dễ dàng buông bỏ một bàn tay.

Đơn giản rằng, Sam im lặng chỉ là muốn xem giữa chúng ta hiểu nhau ở mức độ nào, chúng ta ở cạnh nhau thoải mái làm sao mà thôi.

Khoảng lặng đâu phải là sự câm nín vô hồn. Đó chính là lúc ta thấy hồn mình lắng dịu lại, để cho bản ngã đủ tỉnh táo và nói chuyện với chính mình.

Sam cựa mình thức dậy, cảm thấy đầu mình rất nặng và đau âm ỉ, nhưng cũng không vội mở mắt ra, đưa tay lên trán xoa xoa vào chỗ đau đó cho dịu lại.

Một lúc sau Sam mở mắt trong khó khăn, điều đầu tiên Sam thấy mình đang ngủ ở nơi rất lạ, không phải ở nhà, Sam như bừng tỉnh, mở mắt to hơn nhìn xung quanh có chút lo lắng.

Lo lắng đầu tiên Sam nghĩ đến là sợ mình đã làm gì có lỗi với Mon khi Sam phát hiện có người nằm cạnh mình ngay lúc này. Tối qua đã xảy ra chuyện gì Sam không nhớ và tại sao mình lại ngủ ở đây.

Đang vắt óc suy nghĩ nhưng không dám động đậy sợ người kia thức giấc, sẽ nói thế nào với Mon, Sam cảm thấy mình đầy tội lỗi.

- Dậy rồi hả?

Nghe giọng nói quen thuộc Sam xoay qua nhanh như tên lửa, gương mặt bừng sáng, nở nụ cười rạng rỡ như vừa từ cõi chết trở về khi biết người nằm cạnh mình là Jim. Sam thở phào nhẹ nhỏm vì mình chưa làm gì có lỗi với Mon.

- Bà có biết nãy giờ làm tui sợ chết khiếp không? - Sam quay qua trách Jim.

- Tưởng cô nào hả?

Jim thúc nhẹ tay vào hông Sam trêu ghẹo.

- Nếu là cô nào thì đời tui tiêu luôn, Mon sẽ không tha thứ cho điều đó.

- Bà biết sợ là tốt rồi.

Jim ngáp một cái thật dài vì chưa mấy tỉnh táo, nằm xuống cuộn mình trong chăn định ngủ tiếp.

- Nè... sao tụi mình ngủ ở đây? - Sam sựt nhớ ra.

- Không nhớ gì hết hả?

- Không. - Sam lắc đầu.

- Đêm qua tui định đưa bà về nhà, chưa gì bà ói cả lên người tui, với lại bà đi cũng hết nổi rồi nên tui phải lấy phòng ở đây ngủ cho tiện.

- Hả? Tui...

Sam nhăn nhó hối lỗi với Jim về chuyện đáng tiếc đó.

- Bà như vậy đưa về nhà chỉ cực Mon thôi, với lại cũng khuya lắm rồi, thôi ngủ đây luôn.

Sam ói cả đêm Jim phải chăm sóc, nên ngủ không đủ giấc giờ thức không nổi muốn ngủ thêm chút nữa.

- Mon...?

Sam sựt nhớ đến Mon liền phóng ra khỏi giường như chiếc lò xo đang căng, quýnh quáng thay đồ để mau về nhà.

- Bà bị gì vậy?

- Lần này Mon giận tui thật rồi. - Gương mặt Sam lo lắng vô cùng.

- Mà chuyện gì?

- Lần đầu tiên tui không về nhà, bỏ Mon một mình mà không báo gì hết.

Chưa bao giờ Sam ngủ qua đêm ở ngoài, trước đây dù muộn cỡ nào cũng về nhà, hôm qua say quá ngủ luôn chẳng nói với Mon tiếng nào, Sam thấy mình tệ vô cùng. Điều quan trọng là Mon còn giận giờ thêm chuyện này nữa thì rất khó.

Sam vội vã về nhà trong cách nhanh nhất có thể để gặp Mon, vì biết rằng đêm qua mình không về nhà, Mon sẽ càng tủi thân hơn nghĩ rằng Sam bỏ rơi mình.

Giờ về tới nhà cũng đã nửa ngày rồi còn gì. Sam bước vào trong cả căn nhà yên ắng, không khí vắng lặng bao trùm.

- Mon ơi!

Sam tất tả chạy tìm Mon khắp nơi nhưng không một tiếng trả lời, đáp lại là sự im lặng.

- Mon ơi, em đâu!

Sam mở cửa phòng bước vào trong, hình ảnh Mon ngồi dưới nền nhà co ro tựa vào thành giường lặng lẽ. Suốt đêm Mon đã không ngủ và ngồi như vậy cho đến tận bây giờ để chờ Sam, Mon đã đau và đã khóc rất nhiều, hai hàng mi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt tủi hờn, đớn đau.

- Mon à, sao em ngồi ở đây?

Sam ngồi xuống ôm Mon thật chặt lòng đầy xót xa, tự trách bản thân mình đã quá vô tâm, bỏ mặc Mon, lỗi của mình quá lớn.

- Chị xin lỗi.

Lúc đầu Mon khóc thúc thít nhưng vì quá tủi thân và rất đau lòng Mon đã không kìm lòng mình được, Mon nghẹn ngào khóc nhiều hơn. Đôi mắt đã sưng húp lên vì khóc cả đêm qua.

Mon cảm thấy cô đơn và tủi thân khi không có bờ vai để mình tựa vào, lúc mình cần thì lại không có Sam bên cạnh.

- Chị xin lỗi, chị xin lỗi em!

Những tiếng nấc nghẹn của Mon làm Sam đau lòng, đắng chát, Sam hiểu những giọt nước mắt của Mon là đang tủi thân, là đang hờn giận rất nhiều. Sam ôm Mon chặt hơn để xoa dịu bớt phần nào nỗi buồn trong Mon lúc này.

- Chị còn nhớ đến em để về sao?

Mon nhìn Sam với ánh mắt đau đớn, buồn tủi không thể nào diễn tả hết sự chịu đựng của Mon lúc này.

- Em ngồi đây chờ chị cả đêm, vậy thì lúc đó chị đã đi đâu? Hả?

Mon đã không kìm chế được những tiếng nấc nghẹn, như mình đang sắp hụt hơi vì nơi lồng ngực nhói lên như sắp vỡ vụn.

- Em có còn quan trọng đối với chị nữa không?

Mon đẩy Sam ra vì không muốn Sam đụng vào người mình và nhích ra xa Sam một chút.

Có một nỗi đau thật khó gọi tên - bị phản bội, nó ở lửng lơ đâu đó không xa, không gần và day dứt mãi.

- Chị biết chị sai, em đừng giận chị.

Sam thật lòng hối hận khi bỏ mặc Mon trong khi Mon lại đang mang thai rất cần mình ở cạnh, nghĩ đến điều đó lại thương Mon nhiều hơn.

- Cả đêm vui vẻ với người khác thì làm gì nhớ đến em, nếu còn coi trọng em thì chị đã không làm như vậy.

Sẽ không nỗi đau nào bằng cảm giác bị người mình yêu phản bội. Yêu thương càng nhiều thì tổn thương càng lớn, tin tưởng càng nhiều thì thất vọng càng sâu.

Sẽ thật khó khăn để vượt qua nỗi đau khi một ngày Mon phát hiện ra người mỗi đêm đầu ấp tay gối với mình lại chung chăn gối với một người khác.

- Mon! Em nói gì vậy?

Sam chưng hửng không hiểu Mon đang nói chuyện gì.

- Chị vui vẻ với ai?

- Đến bao giờ chị mới thật lòng với em?

Sâu trong tận cùng đáy mắt Mon chất chứa nỗi đau không ai có thể thấu hiểu, khi người hết lòng yêu thương lại phản bội mình.

- Chị luôn thật lòng với em, chưa bao giờ dối em điều gì.

- Nói cho em biết đây là gì của đêm qua.

Mon đưa Sam xem những hình ảnh mà Nita gởi đêm qua. Quá rõ ràng, quá tình tứ, ngả ngớn trong lòng nhau hỏi sao Mon không đau lòng cho được.

- Mon à, không phải vậy đâu em.

Sam cũng không hiểu từ đâu có những bức ảnh này, chưa bao giờ Sam chụp với Nita như vậy.

- Em, nghe chị nói đã.

- Nói là chị vui vẻ với người ta thế nào, đến nỗi quên luôn về nhà, nếu em còn quan trọng trong mắt chị thì chị đã không đối xử với em như vậy.

Đôi mắt Mon ráo quảnh vì đã khóc cạn khô nước mắt cả đêm rồi. Một khi khóc không còn nước mắt thì nỗi đau trong Mon đã tích tụ lên gấp ngàn lần.

- Mon... - Sam định ôm Mon.

- Chị đừng chạm vào người em.

Mon thụt lùi lại để tránh cái ôm của Sam, bởi vì chính con người này, đôi tay ấy đã từng ôm ấp người khác, Mon cảm thấy sợ khi lòng mình đã quá nhiều tổn thương.

Sam cũng thấy đau lòng khi Mon né tránh mình, nhưng biết biện minh gì bây giờ khi hình ảnh đó rõ mười mươi như vậy, chỉ trách mình không đủ tỉnh táo gây ra những chuyện đáng tiếc như vậy, biết mình bị oan nhưng biết giãi bày làm sao cho Mon tin.

Người ta thường nói, vết dao đâm theo thời gian có thể lành nhưng những chấn động tâm lý, sự tổn thương do sự phản bội gây ra sẽ còn mãi.

Tình yêu không dung thứ cho sự dối trá, càng không chấp nhận việc âm thầm phản bội, tình yêu rồi cũng đến lúc vỡ đôi, lời hứa đã quên, phản bội là phản bội, xin đừng biện minh, đừng quay lại tỏ ra là người còn yêu mình, đã muộn rồi, chẳng còn nghĩa lý gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip