Tập 93

Cãi nhau 1 hồi xong, cô giận dỗi bê chăn gối đi sang phòng khác ngủ. Anh bất lực thở dài, nằm uỵch xuống giường lăn qua lăn lại mấy câí, chân đạp tứ lung tung. Còn cô, giờ cũng không biết nên đi đâu mà ngủ nữa.

Phòng ba mẹ thì không thể, vì lớn rồi phải tạo không gian cho ba mẹ. Tỉ dụ bảo ba không ở nhà thì mới qua ngủ ké được, phòng V thì lại càng không. Phòng L thì không phù hợp cho lắm, vậy chỉ còn Js. 

Cô ôm chăn ôm gối đi thẳng tới phòng Js, thấy phòng vẫn còn sáng đèn nên đoán chắc con bé chưa ngủ. Cô gõ cửa vài cái, nhanh chóng nhận được tiếng phản hồi từ bên trong

Js: Ai thế ạ?

Tiếng bước chân mỗi lúc 1 gần, cánh cửa mở ra. Đầu tóc Js ướt nhẹp, nước vẫn nhỏ tong tong xuống dưới đất. Mặt ngơ ngác nhìn Hope không hiểu chuyện gì xảy ra

H: Cho chị vào trong được không?

Js: À... vâng chị mau vào trong đi. 

.

Js: Có chuyện gì mà đêm hôm chị còn sang đây vậy? 

H: EM sẽ không phiền nếu chị ngủ ở đây chứ?

Js: Tất nhiên ạ, giường này rộng mênh mông em nằm thừa nhiều. 

H: Vậy tốt rồi.

Js: Chị và anh YG có chuyện gì à, sao nửa đêm nửa hôm ôm chăn ôm gối bỏ đi thế này. Để em qua nói chuyện cho chị

H: Thôi khỏi, tại chị thấy khó chịu trong người nên muốn qua phòng khác xem có khá hơn chú nào không thôi. Mau lau tóc đi, để vậy ốm mất. 

Js: Dạ vâng.

H: Đêm hôm rồi  còn gội muộn như vậy, có ngày ốm lăn ra như chơi. 

Js: Có chị ở đây rồi, em còn lo gì. Đổ bệnh thì đã có chị chăm sóc em, đúng không?

Cô và Js nói chuyện tám 1 lúc lâu, còn anh nằm vật bên này vật bên kia mà không tài nào chịu nổi. Anh ngồi bật dậy, lấy cái áo khoác mỏng khoác tạm bước ra khỏi phòng để đi rước cô vợ của mình về. 

Nhưng mà giờ thì biết cô nằm phòng nào mà tìm, nhà nhiều phòng như cái khách sạn ấy. Đã vậy còn rộng nữa chứ, nhà nhỏ như cái nhà cũ kia là ổn rồi, đằng này nhà lại rộng mênh mông như cái mê cung. Đi mãi không tới nơi. 

Anh đi dò xét thử từng phòng 1, mỗi phòng đều tính toán kĩ càng xem cô có thể ở đâu. Câu kết cuối cùng của anh là phòng của L và Js. Anh tiến tới phòng của L, thấy điện trong phòng vẫn còn sáng nên mới gõ chứ không anh cũng không làm phiền

L: Có chuyện gì thế ạ?

YG: Chị Hope có đây không?

L: Không ạ. 

YG: Em chắc chứ?

L: Anh chị cãi nhau hay sao mà đêm hôm anh đi tìm chị ấy, nếu có em cũng không trả đâu nên anh có hỏi cũng vô ích. 

YG: Vậy là không có rồi, ngủ sớm đi. Thức đêm không tốt đâu, anh đi đây.

L: Vâng~

Anh lại rời đi, tiến thẳng tới phòng của Js. Anh vừa tới cửa thì điện trong phòng cũng tắt, thay vào đó là đèn ngủ. Anh đưa tay lên gõ cửa vì dám chắc là cái phòng này vẫn chưa ngủ đâu, vừa mới tắt điện thôi cơ mà

Truóc khi tắt đèn, cô cũng có dặn dò với Js trước. 

H: À này, tí nếu YG có đến hỏi chị thì nói chị không ở đây nhé.

Js: Vâng, nhưng có chuyện gì vậy? 2 anh chị lại cãi nhau đấy à?

H: Đâu có, chỉ là chị thấy ở đây thoải mái nên không muốn về. Khi nào chị thoải mái rồi, khó chịu trong người hết chị sẽ tự khắc về. 

Js: Vâng, em biết rồi. 

Lúc đó, cô xoa đầu con bé rồi xoay qua tắt đèn kèm theo bật đèn ngủ. Chưa kịp hạ hết lưng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, biết ngay anh sẽ mò tới đây tìm cô mà. Chỉ là không sớm thì muộn anh cũng sẽ xuất hiện thôi

YG: Js... Mở cửa ra cho anh!

Js quay qua nhìn cô, thấy cô đã chùm chăn ngủ. Đứng dậy ra mở cửa, làm đúng như lời cô dặn dò lúc nãy. 

Js: Có chuyện gì mà nửa đêm nửa hôm anh mò tới đây?

YG: Cho anh vào gặp Hope!

Js: Chị Hope? 2 người cãi nhau đấy à?

YG: Hope ngủ chưa?

Js: Sao anh hỏi em, chị ấy có đây đâu mà em biết. 

YG: Đừng giấu nữa, anh biết là Hope đang trong kia. 

Js: Anh điên à, làm gì có. Mau quay về với chị Hope của anh đi, đừng làm phiền em nữa. Nửa đêm mà còn mò tới nói toàn cái gì linh tinh khó hiểu không?

Js đóng cửa cái rầm, YG lại lủi thủi quay về phòng ngủ 1 mình. Nằm 1 mình trên chiếc giường rộng thiếu vắng bóng ai kia, anh khó ngủ quá. Nhưng chưa được 10 phút sau, anh đã đi vào giấc ngủ mà khó có thể đánh thức được anh dậy. 

Js sau khi đóng cửa thì quay lại giường, nằm suy nghĩ 1 lát rồi cũng giảmđèn ngủ và chùm chăn lên ngủ. Vòng tay qua ôm lấy Hope ngủ cho đến tận sáng. 

H: Chị tới bệnh viện đây, nếu đói thì xuống tầng lục cái gì đó mà ăn nhé. 

Js: Ba mẹ đâu rồi ạ?

H: Ba mẹ đi về Min gia rồi, nghe bảo thăm ai ấy chắc tối muộn mới về được. 

Js: Vậy còn L thì sao ạ?

H: Nó đi giai rồi.

Js: Vâng, vậy chị đi cẩn thận đó. 

Cô mỉm cười, rời khỏi phòng. Tiến tới cửa, ngó ngang ngó dọc rồi mới bước ra. Tiến tới phòng của mình cũng khẽ mở cửa rồi ngó ngang ngó dọc xem có ai trong phòng không mới bước vào. Thấy trong phòng tắm có tiếng nước nên đoán chắc anh đang VSCN, bước vào lấy đồ của mình thật nhanh rồi bước ra. 

Cô tiến tới phòng thay đồ rồi mặc bộ đồ khác, xong xuôi cô bước ra. Cô và anh cùng chạm mặt nhau ở cửa phòng, anh định lên tiếng thì cô bỏ đi. Anh đi theo đằng sau, thấy cô không vào dùng bữa sáng thì anh lên tiếng hỏi

YG: Em không dùng bữa sáng à?

H: Dùng ngoài, cnf phải mua cho TM và O.

Rồi cô bước đi thẳng, không thêm lời nào. Tiến vào trong, mọi người đang dùng bữa thấy lạ lạ nên lên tiếng hỏi. 

K: Anh và chị ấy có chuyện gì à?

V: Em thấy 2 người có vẻ đang chiến tranh lạnh nhỉ?

Mẹ: Đêm qua mẹ nghe thấy cái gì mà banh chân ấy? 

YG: Không có gì đâu ạ.

TH: Bác nói dối, là bác nói chuyện với cô gái khác khiến bác Hope ghen nên bác Hope giận bác. Đã vậy lại còn hôn nhau và ôm nhau trước mặt bác ấy nữa, là bác sai mà. 

YG: Huh?

T.Ho: Đúng đó, bác ấy buồn lắm đó bác. Hôm qua đi trên đường còn tí xíu là xảy ra tai nạn, cô ấy là người xấu đó bác.

Nghe Tae Ho nói xảy ra tai nạn thì mọi người đổ dồn hết mọi ánh mắt về phía T.Ho, thằng bé giật mình vội bịt miệng lại rồi cúi đầu xuống ăn. 

V: Tai nạn gì vậy Tae HO, mau nói cho ba nghe đi?

T.Ho: *lắc lắc*

YG: Nói cho bác biết đi, bác ấy buồn tới mức lái xe mất phương hướng hả?

T.Ho: KHông phải*Nhỏ giọng*

YG: Vậy có chuyện gì, con mau nói cho bác biết đi. 

T.Ho: Bác ấy bảo chuyện này không tiết lộ ra được, đây là bí mật của Tae Ho và bác ấy. 

Rồi thằng bé tụt xuống rồi chạy 1 mạch lên phòng khách, ngồi xem tivi và chơi với Demi. Mọi người im lặng nhìn nhau không ai nói với ai câu nào, YG thì lo lắng đến nuốt không trôi.

Mẹ: Đã nói nó là điềm xúi quẩy của nhà này rồi mà, hết lần này tới lần khác nó gây tai họa. 

YG: Mẹ đừng nói như vậy, thằng bé nghe được sẽ buồn lắm đấy. 

Mẹ: Cả cái nhà này ai cũng bênh cho nó, tôi nói chẳng còn ai nghe nữa. Biết rồi, tôi không nói nữa là được rồi chứ gì. 

L: Thôi mà, để con ra hỏi chuyện thằng bé. Chắc sẽ có manh mối thôi

L đứng dậy tiến ra ngoài với T.Ho. Còn Hope, trên đường đi cô mua khá là nhiều đồ ăn, ngọt có, mặn có đem tới viện cho TM và O. Bước vào trong, thấy 2 đứa nó nằm đè lên nhau ngủ ngon lành mà bật cười. 

Cô đặt túi đồ ăn lên bàn rồi tiên tới chỗ Min, chạm nhẹ mái tóc bồng bềnh của Min mà mỉm cười. 

H: Em định ngủ tới khi nào nữa đây, phải tỉnh lại đi chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #vmin