🖤Chương 53: Muốn cậu...🖤

Helu,  có thể các cậu đã đọc thông báo của tui rồi nên có lẽ sẽ khỏi thắc mắc  vì sao lần này tôi viết H có hơi tục một chút nhé! Tui thì không biết  diễn tả cảm xúc lắm nên đổi người dẫn ngôi xưng "tôi" giữa Setsu và Yuki  trong lần H này có hơi nhiều một chút và mong mọi người thông cảm. Vì  không muốn cắt ngang truyện đang đọc nên mới viết thông báo ở đầu như  này thôi. Chúc các bạn vui vẻ nhé

~~~

-Cậu đang đùa cái gì vậy? Không  muốn gặp tôi? Cậu có bị đập đầu vào đâu không đó?_Tôi chẳng biết phải  hiểu sao với cô ấy nữa, thật là một cô nàng rắc rối mà!

Tôi càng  ngày tiến gần tới chỗ em nhưng em vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, bỏ  cuộc việc chạy trốn này rồi à?! Nhanh hơn tôi tưởng đấy.

Giường  ngủ của cô nàng này trang trí cứ nhìn như công chúa ấy, toàn là một màu  tím nhẹ nhàng bao trùm. Chăn và gối đều là màu tím nhạt , chỉ có ga  giường là màu trắng. Cả căn phòng cũng vậy, đều là màu tím và trắng thay  nhau làm tôn lên vẻ ngọt ngào mà lạnh lùng y như em vậy.

Mà em cũng con nít thật chứ, trốn đâu không trốn lại chốn dưới chăn...

Như vậy còn dễ tìm ra hơn...

Đã vậy tôi sẽ xử tử em vụ chạy trốn tôi lúc nãy.

+Yuki+

  Hừm, bộ cậu ta bỏ đi rồi à? Sao chẳng nghe thấy tiếng gì nữa vậy nhỉ?  Chắc giờ cậu ta ghét tôi thật rồi. Tôi còn nghe thấy tiếng đóng cửa lại  nữa mà.

Haiz, tôi đúng là đáng ghét thật! Chính tôi còn ghét tôi mà, tại sao lại chậm hiểu cảm xúc của mình đến như vậy?!

  Nếu như lúc trước tôi nhận ra mình thích Setsu sớm hơn một chút thôi  thì đã có thể tận hưởng loại cảm giác được một người yêu thương và quan  tâm giúp đỡ như thế nào rồi. Nếu nhận ra sớm hơn thì đã có thể thưởng  thức được đôi môi cậu những lần hôn nhau bất chợt của cậu ấy làm tôi cảm  thấy lạ lẫm hay những cái ôm nhẹ nhàng của cậu ấy.

Cơ mà, trên  đời này không hề có "Nếu như..."! Giờ thì mọi chuyện lại lâm vào con  đường này, tôi muốn cứu cậu ấy nhưng cũng sợ phải chia tay cậu ấy. Tôi  rốt cuộc  phải làm gì đâ...

-A...ha...ha, dừng lại. Ai da, dừng tay. Dừng...làm...ơn...dừng lại...a~

+Setsu+

Dám chạy khỏi tôi, tội cù lét cho em nhột xỉu luôn!

-Nói, tại sao lại không muốn gặp tôi?! _ Tôi lật tung chăn ra cho em còn thở lại được sau trận cù lét đó.

  Nhìn gương mặt đỏ bừng nhìn vừa buồn cười vừa đau khổ tột cùng của em  mà tôi hài lòng, ít nhất cũng phải vậy chứ. Biểu cảm hiếm có nha, haha,  thật không uổng phí thời gian chút nào.

-V...vì...vì..._Nhìn em thở hỗn loạn không ra hơi như vậy cũng tội, cơ mà ai bảo em lại chạy đi.

-Vì sao? Hửm?!

  -Vì tôi yêu cậu, tôi sợ cảm giác cậu thích tôi chỉ là vì tôi là em của  Luci. Tôi sợ cái cảm giác bị cậu hút máu nhưng lại thấy thả lỏng khi cậu  hút máu, tôi thích những cái ôm hay nụ hôn của cậu nhưng chỉ sợ là giấc  mơ. Mà có lẽ tôi sắp phải thức tỉnh khỏi giấc mơ này. _Tự nhiên em tuôn  một tràn làm lần này tới tôi hoang mang. - Giết tôi đi, thật sự là tôi  vừa nói ra à, khốn thật!

Nói xong em còn lẩm bẩm tự kỉ trong dễ thương cực, này là đang thử thách giới hạn kiềm chế của tôi à?

Tôi...nên làm gì đây nhỉ? Chỉ muốn chọc cho em cười thôi mà đâu ngờ em lại đi tỏ tình như vầy. Quá nhanh quá nguy hiểm rồi!

-Này, vậy là em thật sự yêu tôi?

  Suy nghĩ lưỡng lự một lúc. Tôi nắm lấy tay em bắt lại đưa lên trên, tay  còn lại vuốt nhẹ nhàng gương mặt trái xoan với làn da trắng trẻo mịn  màng như bột mì kia mà không khỏi nuốt khô nước bọt trong miệng.

-Vậy thì tại sao không nhìn tôi? Tại sao phải trốn tránh? Tại sao lại bỏ chạy? Tại sao lại không nhìn thẳng vào mắt tôi này?! 

  Tay tôi dừng lại ở chiếc cằm bé nhỏ mà nâng niu, rồi mới nhẹ nhàng nâng  lên xoay mặt em về phía tôi. Tôi muốn em chỉ nhìn mỗi mình tôi thôi,  tôi đủ đẹp trai rồi nên không cần em phải nhìn thằng khác. Lindol hay  nhóm Du sang đều không được, tôi chỉ muốn em nhìn tôi thôi!

-Nói cho em biết, tôi có thể là badboy, nhưng tôi sẽ không bao giờ hôn một người mà tôi không yêu.

Nói rồi tôi nhanh chóng cuối xuống hôn phớt nhẹ lên bờ môi em.

+Yuki+

  Ha~ vẫn là đôi môi mang hương vị cherry ngọt ngào này. Lần này tôi  dường như cảm thấy khác hẳn những lần trước, tuy chỉ là nụ hôn phớt nhẹ  nhưng lại ngọt ngào và ngây ngất đến lạ, tôi...muốn...muốn đôi môi này  chỉ thuộc về mình tôi thôi.

Sau nụ hôn phớt nhẹ ấy Setsu rời ra  và chẳng làm gì cả, chúng tôi chỉ đơn giản là nhìn nhau, mắt đối mắt  nhưng cảm xúc trong tôi vẫn cứ mãi đánh mạnh như sóng biển làm tôi ngây  ngất với đôi mắt xanh trời trong vắt sâu thẳm mà lấp lánh ấy. Trong lòng  tôi cứ không yên, tôi chỉ muốn cậu cuối xuống lần nữa mà áp môi mình  vào môi tôi thôi.

Nhưng tôi không phải là người có thể giữ bình  tỉnh lâu được nên đành đánh liều nhắm mắt rồi thoát hai tay khỏi tay cậu  mà chồm người lên hôn cậu.

Đó giờ đều là Setsu chủ động, là  Setsu hôn tôi, là cậu dẫn dắt tôi phải đáp lại thế nào. Nên giờ trong  đầu tôi chẳng có gì cả, ngoài mong muốn được hôn cậu, thế là chỉ biết áp  môi mình lên thôi chứ lại chẳng biết phải làm gì.

Tôi dùng lực trở người đẩy cậu nằm xuống giường còn tôi ngồi trên người cậu.

-Setsu, muốn được hôn cậu, muốn được cháo lưỡi với cậu, muốn được

nếm hương vị của cậu. Setsu, chỉ tớ phải làm thế nào đi, xin cậu.

  Tôi mất kiểm soát thật rồi, rốt cuộc là tôi yêu cậu ta đến mức nào cơ  chứ?! Điên mất thôi, đột nhiên lại có suy nghĩ chỉ muốn cậu thuộc về  tôi.

-Em gan thật đấy, khiêu khích tôi thì tự nhận hậu quả!

Setsu nói nhưng tôi nào có nghe, chỉ có ham muốn được hôn cậu ta thôi nên thà nói đâu đâu thì giờ chỉ tôi luôn cho nó lành đi.

  -Em cuối xuống, dùng lưỡi liếm lên môi tôi. Nghiêng đầu qua một bên hôn  tôi rồi thử dùng lưỡi quấn lấy lưỡi tôi xem thế nào! Tôi biết em không  ngốc đâu, nhỉ?!

Không biết thế nào mà lại nghe theo lời cậu,  từng chút một nhịp nhàng đưa lưỡi quấn lấy cậu nhẹ nhàng không rời.  Nhưng lúc đang tận hưởng thì cậu lại lật ngược tôi nằm dưới lại rồi mạnh  bạo hôn đáp trả.

Nếu bạn nghiện gì đó thì bạn cũng sẽ muốn có nó nữa và rồi là bao nhiêu cũng không đủ.

  Càng hôn tôi lại càng tham lam đôi môi mềm mại của cậu ấy, đành lấy tay  vòng lên cổ cậu kéo cậu xuống gần hơn nữa để tôi có thể nuốt lấy số  hương vị cherry ngọt ngào kia. Đến khi gần như cả người cậu đều sát lấy  người tôi nhưng vẫn không có ý định buông.

-Ha...em hôn thật tệ nếu không có tôi dẫn dắt nhỉ? Nhưng mà bù lại công tôi dạy em, cho tôi xin ít máu của em nào.

+ Setsu+

  Em tham lam nhưng tôi lại không ghét như vậy, tôi lại thấy bất ngờ về  ham muốn của em cơ. Nếu là lần đầu tiên tôi dày mặt bị mất máu chạy tới  cầu cứu em sau khi lập khế ước thì em đảm bảo sẽ chữi tôi lại một trận  ra trò.

Nhưng lần này em lại để yên đó cho tôi cởi hết từng nút  áo của em xuống mà lại chẳng nói gì, chiếc áo sơ mi dài tươm tất chẳng  mấy chốc đã bị quẳng thẳng xuống sàn.

Tôi hôn nhẹ nhàng dọc theo người em cổ xuống thắc lưng và rồi lại trườn lên trên cổ em mà cắn xuống một cái.

-A

  Nghe tiếng rên của em cũng đủ biết em đau nhưng mà tôi thật sự rất thèm  thuồng hương vị máu của em lúc này rồi. Sau đó nhấc nanh lên rồi lại  cắn xuống một chỗ khác, hết chỗ này tới chỗ khác nhưng tôi vẫn cứ muốn  uống nữa, một chút nữa. Tôi đến nghiện với vị máu ngọt ngào như mật này  của em.

  Đến khi tỉnh trí nhìn lại mới thấy trên người em đầy  vết răng nanh, chỗ nào cũng có làm tôi giật mình lo sợ. Liền nhanh chóng  dùng lưỡi liếm qua các vết cắn để chữa lành.

-Yuki, xin lỗi, tại đói quá rồi.

  Tôi cứ nghĩ em sẽ giận lắm nhưng nào ngờ lại nói một câu "Không  sao",nhìn khuôn mặt hiền từ đáng yêu đó là tôi lại không thể khống chế  lại nổi. Chỉ muốn, khiến em là của mình tôi.

-Tôi hỏi em, nếu  bây giờ tôi làm chuyện đồi bại với em thì em có cho phép tôi không? Biết  là em nói yêu tôi, nhưng tôi cũng muốn em nghĩ cho bản thân của mình.

  Em nghe xong thì giật mình, nhìn có vẻ lưỡng lự lắm, giống như đang đấu  tranh với một điều gì khó khăn lắm. Thôi thì nếu em đã không muốn thì  tôi cũng nên kiềm chế bản thân thôi.

-Yuki, xin lỗi cậu. Cứ như chưa nghe gì hết nhé.

Rồi tôi từ tốn nhớ xuống giường của em mà trong lòng nặng trĩu, không biết, tôi còn có thể nói chuyện lại bình thường với em được không? Vẻ ngoài năng động khi ở bên em vốn không phải tính cách của tôi, thật ra tôi vẫn chỉ đang cố gắng điềm tỉnh để giằng bản thân lại và vẫn muốn ở bên em, vẫn muốn cùng em đấu khẩu qua từng ngày. Như vậy, giữ nguyên tình trạng như vậy, có khi lại tốt hơn bộc lộ bản tính của mình như thế này.

-Đừng...đi!

Tôi cảm thấy bàn tay ấm áp của em nhẹ nàng kéo cổ tay tôi lại làm tôi bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip