Chap 1: Khởi Nguyên

trôi lững lờ giữa bầu trời, xanh vắt và mát dịu

thả mình theo dòng chảy của thời gian, sự vật và thiên nhiên

tĩnh lặng giữa bể trời rộng lớn, chỉ có gió hiền thổi vụt thoáng qua

hàng cây không đợi được mà rào rạt như thể đang bàn tán

anh thả mình tự do mặc cho sự vận động của thế giới xung quanh

anh vô thức thiếp đi, bỏ quên sự đời bộn bề

"tự do như mây lững lơ giữa trời, phiêu du cùng gió giữa đời"

một câu hát người ta truyền miệng nhau hiện rất phù hợp với anh

giữa cuộc sống đầy trắc trở và đau đớn, anh vẫn tìm cho mình niềm vui. anh thật quá dịu dàng, dịu dàng đến mức đáng thương...

anh mơ tới một giấc mơ, anh thường được vỗ về trong những giấc mơ của riêng anh, không ai có thể chạm đến nó ngoài anh. anh mơ về mẹ anh, về chuyện ngày xưa, mơ về những lần cùng mẹ chuẩn bị cơm nước cho gia đình bốn người, cùng mẹ ra đồng chăm sóc những bông lúa nặng trĩu để có mà mang bán, nhớ đến những lúc khó khăn mẹ và anh luôn nương tựa nhau mà sống qua kiếp nợ nần.

trong những mảnh ký ức đang ùa về đó, anh mơ thấy mình ngồi cạnh mẹ lúc mẹ ốm đau, vì nhà anh mang một khoản nợ không thể đong đếm, nên khi vừa cầm được tiền thì lại phải xoè ra mang trả cho chủ nợ, anh ấm ức nhưng cũng không làm được gì.

và lúc đó, vì không có tiền mua thuốc nên mẹ anh cứ dần dần chìm vào giấc ngủ ngàn thu, để lại mình anh tại gian nhà tranh thô kệch. bà biết mình sẽ không qua khỏi nên trước khi đi đã trao anh những câu dạy dỗ coi như đây là lần cuối bà sẽ thấy con bà

"Trườn-ng ơi, nghe mẹ bảo này"

"Dạ-ạ hic hic, mẹ ơi đừng bỏ co-con mà, con sợ lắ-m..."

"Trường đừng sợ" *ho*

Thấy bệnh tình của mẹ ngày càng tệ, anh không thôi khóc, thậm chí còn khóc lớn hơn, đôi mắt tròn xoe bình thường tràn ngập sự hồn nhiên và ngây thơ nay đã chứa nhiều phiền muộn, ông trời thật sự quá tàn nhẫn khi để một đứa trẻ chưa kịp hiểu chuyện lại giữa nhân gian vô vàn điều xa lạ mà lại không có người dẫn lối cho anh. trời chiều thu buồn đó cũng đã thả xuống một cơn mưa rào, không tránh khỏi cảnh tượng bi thương này của hai mẹ con đang ôm nhau trong những giây phút cuối đời của bà. bà thương con bà rất nhiều, bà hận bản thân vì không thể tiếp tục đồng hành với anh. cơn đau họng qua được một chút rồi bà lại tiếp tục dạy bảo.

"Mẹ dặn Trường này, sau này cuộc sống có khó khăn đến đâu, nó có cho mình nhiều đau đớn đến mức nào, thì khi qua hết rồi thì hạnh phúc sẽ tới. Hạnh phúc nhất định sẽ tới với những người chăm ngoan, biết cố gắng, rộng lượng và bao dung với những người xung quanh, thậm chí là những người ghét con. hãy nhẫn nhịn với mọi thứ, cầu vòng sẽ tới sau cơn bão giông."

"Mẹ-ẹ ơi, vậy chắc con là hic hic...một đứa trẻ hư rồi, co-con không làm đự-ược đâu"

"Trường kìa, *ho* hãy hứa với mẹ là Trường là một đứa trẻ ngoan đi, có như vậy mẹ có thể tự hào nói với ông *ho* bà nội là Trường là một đứa trẻ ngoan, hứa với mẹ nha?"

anh nhìn mẹ anh đang thom thóp, cố gắng thốt lên những câu răng dạy cuối cùng và cùng với đó là một lời hứa. tuy chỉ mới chớm 10 tuổi, nhưng anh lại hiểu chuyện vô cùng, anh không muốn mẹ anh phải lo sợ khi để anh lại đây một mình tự chăm sóc bản thân. anh khóc nhưng ông trời cũng không nghe thấy để mà đáp lại ước muốn giữ lại mẹ cho anh. tiếng khóc nấc, anh cũng ráng mà nén lại, để anh kịp nói với bà những điều sau cùng trước khi tiễn bà đi. anh nhỏ giọng nói với bà

"Con hứ-a với mẹ là là con sẽ ngoan mà. Nên mẹ cũng h-hãy ráng mà hết bệnh để ở với con..."

anh nói như vậy để dối lòng mình thôi, vì trong thâm tâm anh thật sự nghĩ, đây là giây phút biệt ly với người mang ơn sinh thành cho anh, người lo sợ, chăm từng chút một mỗi khi anh bệnh, và cho anh cuộc sống tuy không đầy đủ vật chất nhưng lại tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến.

mẹ anh cũng gật đầu nhẹ rồi sau đó nằm thiếp đi, trông bà ngủ rất ngon, đây có lẽ là lần đầu bà có một giấc ngủ ngon sau bao nhiêu năm phục vụ để trả nợ cho nhà ông Vũ. bà đã thiếp đi thì anh cũng nhanh chóng lau vội giọt nước mắt đang còn vương trên khoé mi rồi lại tiếp tục ngồi bên bếp chăm nồi cháo cùng với đợt mưa không ngừng xối xả xuống.

người quen qua lại đều cho đó là điều quá nghiệt ngã đối với một đứa trẻ còn tuổi học tuổi chơi, không như những đứa trẻ ngoài đồng đi bắt cua đồng hoặc chơi đuổi bắt, anh lại ngồi nhà chăm bệnh cho người mẹ già, nhìn mà xót xa...

vài ngày sau, bà đã mất, thậm chí còn không có một tang lễ đúng nghĩa vì quá thiếu thốn để chi trả, họ chỉ giúp anh chôn cất người mẹ quá cố chung với những người chiến sĩ thời bấy giờ đã anh dũng hy sinh vì đất nước, một ngôi mộ tập thể.

ngày đó, chôn cất xong, tiếng khóc em vang vọng cả một bản làng, có người vì quá khó chịu định tiến lại can ngăn, nhưng cũng có người vì thấu hiểu cho em nên cũng để em khóc thật to cho qua đi sự mất mát to lớn này...

cuộc đời không thật sự thương anh rồi, vì sau ngày ấy được vài hôm, hầu hạ nhà ông Vũ đã đến bắt anh đi để anh trả hết số nợ to ngất ngưởng. người dân xung quanh cũng không dám chống đối hoặc lên tiếng vì quyền thế nhà ông Vũ bao khắp toàn đại lục Vũ Điền, ai có ý định chống đối thì nhất định đến đời cháu chắt cũng không yên ổn với họ.

họ vô tâm lôi anh ra khỏi nhà, mặc anh không hiểu chuyện và cũng chưa kịp định thần lại mọi thứ, họ chỉ nói ngắn gọn là

"Nhà Bùi các người số nợ vì không còn ai gánh ngoài mày, nên mày sẽ về làm người hầu cho nhà cậu Vũ, biết ơn vì độ rộng lượng của cậu chủ đi, vì số nợ cỡ đó đáng ra phải mày chết từ đời nào rồi chứ không phải an phận sống đến giờ đâu."

anh bị kéo đi không thương tiếc, nửa thân dưới vì bị lôi đi nên cứ đi một xí anh lại bị sỏi đá quẹt một vết mờ, không thì cũng bị đâm nhẹ. anh la lên kêu cứu những người xung quanh, họ cũng muốn giúp anh mà cứ có ý định đó thì đám hầu hạ nhà ông Vũ lại cho ánh mắt sắc lạnh, họ không dám bước lên cứu cậu dù chỉ một bước.

lên xe chở hàng, ở đó cũng có vài người như anh, cũng bị bắt đi mà không kịp thoáng chớp lấy tình hình đang xảy ra, nhưng họ cũng đại khái hiểu lý do vì sao bị bắt. anh bị đẩy vào cùng với họ và trước khi đóng cửa sau xe lại thì họ trói hai tay anh và thêm lên trên cổ một dây xích được gắn chung với những người ở đây. kể từ phút này trở đi anh đã tạm biệt những ngày tháng tự do và thứ sắp tới chờ anh là địa ngục trần gian, nhà ông Vũ...

—————-
note từ tác giả: tui lần đầu viết truyện chắc chắn sẽ có sai sót ở đâu đó, văn chương tui cũng không phải dạng hay ho gì đâu, ngồi ghế nhà trường viết văn dở ẹc à nên mọi người chỉ đọc trong tâm thế vui vẻ thui ạ, tất nhiên tui sẽ nhận hết góp ý của mọi người nên mọi người hãy góp ý nhiều thật nhiều cho tui nháaa, chap này mở màn nên sẽ hơi lạt thiếu mắm thiếu ngọt, cứ chờ đợi tui nhaaa

sản xuất liên tục những chap 1500 chữ vượt quá khả năng của tui nên tui chỉ cố gắng trong 1 tuần/1chap (hoặc nếu mng chịu đọc chap viết ngắn thì tui có thể sản xuất hàng loạt được) nhưng mà nói chung vẫn phải coi bộ truyện này tới đâu đã, tui có nhiều hướng phát triển cho nó lắm hì hì, hẹn mng chap sau ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip