4 . Chúng ta đã từng ...

Trước khi vào chap mới , mình có chút giải thích nhé . Câu chuyện này theo ý mình thì sẽ lấy bối cảnh lúc kết thúc ở phần 2 bộ phim . Lúc Joo Dan Tae , Cheon Seo Jin và các nhân vật khác ở tù , mẹ Shim và thầy Logan còn sống ( vì mình thích kết thúc ở phần 2 thui chứ phần 3 bùn quá ) và cũng sẽ có chút ít xíu cảnh phần 3 nha ^3^

______________________________________

Seok Kyung vẫn đang bay bổng theo những điệu nhạc , đột nhiên em khựng lại . Không hiểu sao đầu em đau nhói , em đưa tay lên xoa nhẹ , vẻ mặt khó chịu vô cùng . Seok Hoon thấy vậy thì đứng dậy đỡ em ngay .

- Seok Kyung à , em không sao chứ ?

- Đầu em hơi đau , em muốn nghỉ ngơi .

Seok Hoon dìu em nhẹ nhàng từng bước vào phòng , để em nằm lên giường , cậu khẽ kéo chăn đắp cho em .

Nhìn cô em gái mới ngày nào còn vui vẻ nói chuyện với cậu giờ đây lại tỏ vẻ ngượng ngùng lạ lẫm , hai anh em như hai người dưng sống chung một nhà , làm sao Seok Hoon có thể chịu nổi chứ . Nhìn gương mặt xanh xao , đôi môi khô nứt vì phải uống thuốc điều trị của em mà lòng cậu xót xa vô cùng . Ngồi nhìn em một hồi lâu , nước mắt cậu ứa dài vì không biết bây giờ nên làm gì để khiến em nhớ lại tất cả .

Mà nếu em có nhớ lại , làm ơn ... Hãy chỉ nhớ đến những kí ức vui vẻ , những kỉ niệm đẹp của chúng ta và mẹ . Em đã trải qua quãng thời gian đau khổ , tủi thân biết nhường nào . Bị gò bó dưới sự quản lý của ba , những trận đòn roi khiến cả người em bầm tím rỉ cả máu , em không được làm những gì mình thích , suy nghĩ những gì em muốn . Xung quanh em lúc đó bao trùm những nỗi buồn không thể tả nổi . Vẻ mặt u sầu bám riết em cả ngày , hiếm lắm mới thấy em nở một nụ cười tự nhiên nhất .

Lau đi những giọt nước mắt ấy , Seok Hoon nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng , vừa mở cửa thì cậu thấy mẹ .

- Seok Kyung đang nghỉ ngơi sao ?

- Vâng , em ấy thấy đau đầu nên muốn nghỉ ngơi .

- Tội nghiệp con bé ...

Chiều tối hôm đó , Seok Kyung tỉnh dậy , loay hoay một hồi thì em bước xuống giường . Liếc nhìn sang bên chiếc bàn nhỏ đầu giường em thấy có tấm ảnh em chụp cùng mẹ và anh . Em vơ lấy , chạm nhẹ vào tấm ảnh .

- Đây là mình sao ? Chúng ta từng hạnh phúc như thế sao ? Tại sao trong ảnh không có ba nhỉ ?

* Cạch *

Seok Hoon mở cửa đi vào , cậu định gọi em dậy ăn tối .

- Em dậy rồi sao , đã thấy đỡ hơn chưa ?

- Vâng em ổn . Anh này , đây là ảnh gia đình sao , tại sao trong ảnh chỉ có 3 mẹ con , em không có ba sao ?

- Ba ... Ba ....

Seok Hoon làm sao có thể kể về người đàn ông máu lạnh đó chứ , ông ta đã làm những gì , nếu em biết được thì sẽ ghê tởm đến mức nào . Và rồi anh đã chọn cách nói dối em .

- Ba chúng ta ... đi công tác rồi , bức ảnh này chụp lúc ba ở xa .

- À , nae .

- Em xuống ăn tối đi , mẹ đang đợi  .
 
Bữa tối hôm đó kết thúc với sự ngượng ngùng của Seok Kyung . Mẹ khẽ chạm nhẹ lên mái tóc em , vuốt mái tóc ngắn ngang vai mền mại ấy .

- Từ giờ , con hãy để lại tóc dài nhé , mẹ rất thích nhìn con để tóc dài , vì nó rất đẹp . Mẹ sẽ lại cột tóc cho Seok Kyung nhé .

- Tóc dài sao , trước đây con để tóc dài ạ ?

- Phải , mái tóc dài đen óng , mền mại , lúc đó mẹ ngày nào cũng cột tóc cho Seok Kyung hết .

- Nếu đẹp như thế , sao con lại cắt nó đi chứ ?

- Câu hỏi của em khiến mẹ khựng lại , vì sao em lại cắt nó đi nhỉ ? Sao em lại nỡ cắt đi mái tóc ngày nào cũng được mẹ chải chuốt ấy nhỉ ? Tại lúc đó em nghĩ mẹ đã bỏ em , để em lại một mình , em sợ rằng khi nhìn vào mái tóc đó em lại nhớ mẹ nên đã cắt bỏ nó .

Mẹ cố kìm nén , lảng sang chuyện khác .

- Ngày mai Seok Hoon sẽ đưa con đến thăm trường cũ nhé .

- Dạ vâng

Gác lại thắc mắc , em gật đầu vâng lời mẹ.

Sáng hôm sau , em dậy từ rất sớm , đứng từ ban công tầng 100 hít thở không khí trong lành . Thật bình yên , em đâu biết chính tại nơi này , năm trước , cuộc chiến ấy sảy ra khóc liệt như thế nào chứ .

Em sửa soạn gọn gàng rồi cùng Seok Hoon đến trường cũ - trường nghệ thuật Cheong - Ah . Tài xế chở hai anh em đến trường , ngôi trường ấy vẫn nguy nga tráng lệ như ngày nào , những bộ đồng phục ấy cũng không thay đổi .

- Đây là lớp chúng ta từng học , em ngồi ngay phía trên anh . Chúng ta còn gian lận trong bài thi nữa .

- Em học dở đến thế sao ?

Em hồn nhiên hỏi khiến anh bật cười .

Seok Hoon dẫn em đến trước sân khấu .

- Đây là nơi chúng ta từng đọc lời tuyên thệ , em có nhớ không ?

- Sân khấu này là nơi chúng ta cùng nhau biễu diễn cho cuộc thi của trường . Lúc đó anh đàn cho em , em đã hát rất hay .

Có cảm giác rất quen thuộc nhưng Seok Kyung vẫn không thể nào nhớ được gì . Anh đã từng đàn cho em hát sao , chúng ta từng cùng nhau đọc lời tuyên thệ sao , Chúng ta thật sự đã từng như thế sao ? Em thật sự không thể , không thể nào nhớ nổi một điều gì về anh và em .

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ánh lên nỗi buồn của Seok Kyung anh cũng hiểu em không thể nhớ gì .

Seok Kyung mất đi trí nhớ cũng là một chuyện tốt đối với em nhỉ . Em sẽ không nhớ về những kí ức đau buồn của quá khứ , sẽ không sống trong cô độc , buồn tủi . Nhưng Seok Hoon vẫn muốn em nhớ lại , nhớ lại kỉ niệm em và anh , bây giờ tuy em có thể hạnh phúc nhưng chúng ta quá xa cách , anh vẫn chỉ muốn em là cô công chúa bé nhỏ ngày nào của anh .

______________________________________

읽어주셔서 감사합니다 😘




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip