Chương 15: Bế tắc

...

Nhưng ngay sau khi nàng quay người chạy đi được một đoạn, thì cô mới tỉnh táo đuổi theo, rồi vượt lên trước đứng trước mặt nàng, và cúi đầu đầy tội lỗi

"Châu Hiền, em có thể cho tôi một cơ hội để giải thích được không? Làm ơn chỉ lần này thôi..."

Trong lòng nàng đang có trăm ngàn rối bời, bởi đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác được cưng chiều, nâng niu vô độ từ một người không phải người thân của nàng, cái cảm giác ấy khiến lòng nàng rung động không thôi, nhưng Châu Hiền không biết mình phải hiểu như thế nào trước hành động mập mờ của chị cái hàng động chỉ có nam nữ mới được làm, cho nên điều đó nàng không thế nào chấp nhận ngay được. Vì thế Châu Hiền chỉ có thể chọn cách trốn tránh nó, nhưng khi nhìn thấy trên má trái của chị đang đỏ lên vì cải tát vừa rồi của nàng, cùng với lời nói tràn ngập sự hối hận khiến nàng có chút gì đó day dứt vì hành động đó nên chỉ biết im lặng nghe chị ấy giải thích

"Được không Châu Hiền?"

Nhìn nàng không nói gì, và chỉ là không nhìn cô thôi cũng khiến lòng cô đau nhói, nhưng sự im lặng ấy của nàng mặc định là sự đồng ý cho cô một cơ hội nên cô tiếp tục nói

"Thật sự bản thân tôi cũng không hiểu được hành động vừa rồi của mình nữa, ...xin lỗi em...xin lỗi vì sự thiếu kiềm chế của bản thân ...nhưng có chuyện này tôi phải nói với em, ...Tôi không biết từ bao giờ mà hình bóng của em đã in hằn trong tâm trí tôi, chỉ cần thấy em cười là lòng tôi cũng vui theo hay khi em khóc những giọt nước mắt đó như những mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi vậy... và còn rất nhiều thứ khác nữa...Vì thế tôi muốn nói rằng...hình như tôi đã ...thích em rồi...không phải tôi yêu em..."

....

Tú Anh chạy thật nhanh ra bãi đậu xe của trường rồi tìm tới chiếc xe của Thừa Hoan mà đi tới. 15 phút trước, khi em đang chuẩn bị đồ để trở về nhà thì nhận được điện thoại của chị Thừa Hoan, trong điện thoại chị chỉ nói mong em mau tới đó và chị ấy có việc quan trọng muốn nhờ, rồi cúp máy để em vẫn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ hẹn. Khi đến nơi em thấy chị ấy đang đứng ngoài xe và cô gái tên Châu Hiền kia đang ngồi trong xe trên mặt cả hai đều mang nhiều tâm trạng làm cô hơi hốt hoảng sợ có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra. Lúc nhìn thấy cô Thừa Hoan nhanh chóng đi lại rồi nói

"Tú Anh chị có chuyện này muốn nhờ em...ừ, em có thể giúp chị chăm sóc Châu Hiền vài ngày được không, tại chị đã làm ra một chuyện vô cùng có lỗi với cô ấy...nên giờ chị rất khó để đối mặt với nó... hãy giúp chị được không?"

Em hơi giật mình khi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang khóc, nếu là Tôn Thừa Hoan của trước kia sẽ không bao giờ để người khác thấy chị trong lúc lúc yếu đuối nhất, nhưng bây giờ đây con người kiên cường đó đang khóc trước mặt em. Không biết làm gì hơn ngoài gật đầu đồng ý, rồi khi chị ấy quay lưng đi hình như còn nói gì đó mà em nghe không rõ chỉ nghe được "Tú Anh à...chị thật là một kẻ bệnh hoạn...chị đã yêu cô ấy mất rồi...phải làm sao đây...". Chỉ đôi ba lời nói ngắt quãng đó em cũng lờ mờ đoán ra sự việc, nên cất giọng thật to nói lại với chị

"Thừa Hoan chị yên tâm em sẽ chăm sóc Châu Hiền của chị thật tốt..."

...

Trên đường trở về Tú Anh chủ động bắt chuyện với nàng

"Cô đừng ủ rũ thế nữa, có thể nói cho tôi nghe được không? ...ừ những khúc mắc trong lòng ấy, tôi sẽ giúp cô nếu có thể..."

"..."

Thấy Châu Hiền vẫn im lặng em lại cất tiếng tiếp, không để cho nàng ôm khó chịu trong lòng một mình

"Dù tôi không biết chuyện rõ gì đã xảy ra nhưng tôi cũng đoán được phần nào câu chuyện...Chị Thừa Hoan là một người rất tốt, tôi chưa bao giờ thấy chị ấy đau khổ như hôm nay...Nhìn cách mà chị ấy chăm sóc cô tôi cũng biết rằng chị ấy đã yêu cô nhiều tới mức nào rồi, nó không còn là sự thương cảm đối với cô nữa...nên nếu vì chuyện Thừa Hoan yêu cô làm cô cảm thấy khó chịu thì hãy nói ra để cả hai không ai phải đau khổ...."

Cứ thế Châu Hiền chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe những lời Tú Anh nói, trong lòng cô cũng dao động không ít, và tự ngẫm nghĩ lại bản thân mình, nhưng không biết nói gì để trải lòng mình cho nữa, nên nàng chọn cách im lặng....

...

Sau khi Tú Anh cùng nàng rời đi lúc đó cô không còn có thể mạnh mẽ được nữa, gục xuống chỗ nàng vừa ngồi mà khóc, mùi hương của nàng vẫn còn xót lại càng làm bản thân cô không thể thôi nhớ nàng. Nhưng là một người mạnh mẽ, cô nhanh chóng lấy lại được tinh thần chỉnh trang lại mặt mũi cùng đầu tóc cô nhành chóng đi đến phòng của giáo sư, để tìm hiểu về viên đá có trong chiếc lư hương mà người đàn ông ở ngôi miếu ấy cung cấp, và đồng thời cũng mong tìm được manh mối để nàng sớm trở về nhà.

Đến khoảng 15h chiều cô mới rời phòng giáo sư trở về nhà, cả hai người đã vô cùng cực khổ mới tìm được một chút thông tin về nó nhưng vẫn chưa đủ để chừng minh cho điều gì nên cô hẹn giáo sư ngày mai sẽ quay lại. Còn bây giờ cô đã có mặt tại nhà, khi vào cửa thấy mẹ đang ngồi tám chuyện với mầy người bạn thân nên cô chỉ chào hỏi qua loa rồi lên phòng thay đồ đi tắm, với mong muốn xóa tan hết áp lực của hôm nay.

Lúc bước ra ngoài đã thấy mẹ ngồi đó như đang đợi cô rồi, cô không lên tiếng hỏi gì cả mà đã tiến nhanh tới xà vào lòng ôm mẹ một cái thật chặt, mẹ cô cùng không hỏi gì thêm chỉ trao lại cho cô một cái ôm ấm áp, bà nhìn con gái đã biết được con có chuyện buồn nên không hỏi gì. Sau một lúc cứ ôm ấp như vậy, cuối cùng cô cùng tách ra rồi cất tiếng gọi

"Mẹ ơi con đói"

"Được rồi đi xuống đây tôi làm cơm cho ăn được chưa cô nương"

Thừa Hoan không nói gì chỉ gật đầu cười hì, rồi hai mẹ con đi xuống nhà. Mất một lúc trổ tài thì Tôn phu nhân cùng đã làm xong bà cần thận gắp cho Thừa Hoan những món mà cô thích nhất, và cùng gợi vài chuyện vui để nói xong chợt nhớ ra có chuyện còn chưa nói nên quay sang nói

"Thừa Hoan à, chủ nhật này con ra sân bay đón bố con nhé, ông ấy bảo nhớ con quá nên cố gắng sắp xếp công việc để về..., còn chị con thì công việc nhiều quá nên không thể ra đón cùng được, nó bảo có dịp rảnh rỗi nó sẽ về.."

"Vâng lâu lắm rồi con cũng chưa gặp bố, để tí con gọi điện hỏi ông ấy về chuyến mấy giờ rồi hôm đó con chở mẹ đi nhé.."

Bữa cơm cứ thế kết thúc trong vui vẻ, hai mẹ con ăn xong dắt tay nhau ra vườn đi dạo cho tiêu cơm, lúc này mẹ Tôn mới lên tiếng hỏi

"Châu Hiền đâu, sao nó không về cùng với con? Có phải hai đứa lại cãi nhau không, hay con làm gì sai khiến cho nó giận rồi?"

"..."

Thừa Hoan không nói gì chỉ biết chọn cách im lặng trước câu hỏi của mẹ, bây giờ phải nói thế nào được chẳng lẽ bảo là con yêu Châu Hiền nhưng bị cô ấy từ chối à? Thấy con gái với vẻ mặt đang rối bời bà lên tiếng hỏi lại

"Có chuyện gì cùng phải nói với mẹ, mẹ luôn ở đây để nghe con tâm sự.."

"Mẹ ơi...con phải làm sao đây, con không phải là người con gái mà cha mẹ mong đợi, con xin lỗi..."

Thấy con gái khóc mẹ nào mà không thương con, bà ôm lấy con gái rồi nhẹ nhàng nói

"Được rồi đừng khóc, cứ bình tĩnh kể cho mẹ biết có được không?"

Nghe mẹ nói vậy Thừa Hoan dần bình tĩnh lại, sau đó đem hết mọi việc kể cho mẹ Tôn nghe, bà nghe được câu chuyện của con gái bà càng thương con hơn. Bà nhẹ nhàng lên tiếng an ủi

"Con dù thế nào cũng vẫn là con gái của cha mẹ, và dù con yêu ai hay lấy ai cha mẹ vẫn luôn ủng hộ con, nên con hãy tự tin lên không việc gì phải cảm thấy xấu hổ cả. Và nếu con yêu Châu Hiền thì mẹ càng ưng ý..."

"Mẹ ơi con cảm ơn mẹ..."

...

Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần thứ ba liên tiếp mà Phúc Hóa thực hiện nghi lễ triệu hồi dù đã trải qua hai tuần liền nhưng mọi chuyện vẫn không có nhiều thay đổi, nhưng những sinh mệnh bé nhỏ cũng vì thế mà phải chịu tận số khi vừa mới lọt lòng. Ở bên cạnh đó, bây giờ khi gia đình nhà Trương thừa tướng đang đứng bên cạnh chứng kiến những nghi lễ kì quái của vị đạo trưởng kia trong lòng mỗi người đều mang một suy nghĩ khác nhau, tuy nhiên chỉ dám giữ ở trong lòng. Chợt một tiếng sấm vang trời cùng những tia sét như đang xét toạc bầu trời vốn trước đó đang yên lặng, chỉ xảy ra ngay sau khi Phúc Hóa đỏ máu tươi lên bức tượng đó, như một điềm báo trước có thể sẽ sắp có chuyện gì đó xảy ra. Vị đạo sĩ đó vẻ mặt đầy vui mừng khi biết mọi việc thực sự đã bắt đầu rồi, bây giờ chỉ cần chờ thời gian nữa thôi, nên ông ta tiến tới bẩm báo với Trương Thừa tướng về tình hình đó, ai nấy đều mang vẻ mặt hài lòng, nụ cười không thể giấu được trên khuân mặt họ.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip