Chương 2: Có phải giấc mơ?


Năm 2022, Gangnam- Hàn Quốc.

Buổi chiều, Tại một ngôi biệt thự đặt trên mảnh đất sầm uất nhất Hàn Quốc, thì vẻ ngoài hiện đại xa hoa như chứng tỏ đại vị chủ nhân nơi này thật không mấy tầm thường. Không sai, đây chính là nhà họ Tôn lẫy lừng mà mọi người hay nhắc tới, vậy nhà Thừa Hoan giàu có cỡ nào thì chẳng ai biết, chỉ biết gia thế nhà họ không phải dạng thường. Mặt trời đã dần khuất bóng đang nhường chỗ lại cho màn đêm, nhưng có vẻ chủ nhân của căn nhà này vẫn chưa muốn thức giấc ,chiếc rèn cửa đã che chắn đi những tia sáng cuối ngày yếu ớt.  Trong không gian căn phòng sang trọng bỗng từ đâu một mùi hương nhẹ nhàng, lành lạnh, và pha chút nồng của gỗ trầm hương đang dần lan tỏa khắp chiếm đoạt không khí của căn phòng. Luồng khí ấy ngày càng lạnh, làm cho Thừa Hoan mơ màng mở mắt nhưng không xác định được mình đã tỉnh giấc chưa bởi khung cảnh trước mắt của cô cứ mờ ảo, liệu đây vẫn là trong mơ hay sao? Tại sao cảm giác lại chân thật đến vậy. Khắp không gian bao trùm một màu trắng xóa của tuyết, xa mờ có một hang động không lớn lắm, nơi này thật hoang sơ như không có sự sống của con người vậy. Cô thầm nghĩ "Giấc mơ này có phải là quá chân thực rồi hay sao?", nên cô cố gắng nhéo một cái thật mạnh vào tay mình để tỉnh lại nhưng vô ích.

Tự trong sương khói giăng mờ đằng xa, có một dáng hình người đàn ông trên người ông ta mặc bộ quần áo rách nát nhưng kiểu dáng đó rất quen thuộc như cô đã gặp lại ở đâu đó rồi nhưng nhất thời không nhớ ra được. Dáng hình đó ngày càng tiến lại gần cô trong gang tấc làm cô có hơi hoảng một chút nhưng điều Thừa Hoan không dám tưởng tượng là trên tay người đó đang bế một hài tử khoảng chừng 1 tháng tuổi lại gần đống lửa đã được đốt trong hang từ trước, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm cô theo phản xạ đưa tay ra đỡ đứa trẻ đang bị ông ta thẳng tay ném vào ngọn lửa cháy bùng bùng, nhưng dường như mọi thứ chỉ là ảo ảnh, đứa trẻ đó xuyên qua tay cô rơi vào đống lửa kia. Lúc này Thừa Hoan chợt lạnh sống lưng, ông ta như một con quái vật đội lốt người vậy, Thừa Hoan chỉ còn biết bất lực nhìn đứa trẻ chết một cách đầy đau đớn. Ánh mắt hắn ta không một tia lay động nhìn vào đống lửa, miệng vừa lẩm bẩm, tay vừa đổ một thứ nước màu xanh từ từ khiến ngọn lửa đó đang cháy dữ dội bị dập tắt nhanh chóng. Cô chứng kiến tất cả những hành động tàn ác đó mà không cầm được lòng đau xót, phẫn nộ, nhưng bất lực không thể làm gì. Chợt lão ta thò tay vào đó lấy ra một viên màu trắng đục còn dính một ít máu khô, cất nhanh vào trong tay áo rồi rời đi, hắn vừa đi cảnh vật xung quanh cô cũng đổi.

Hương thơm kì lạ đó đưa cô xuất hiện bên một người con gái xa lại nhưng lại vô cùng xinh đẹp, đẹp đến động lòng người. Nhưng sao nàng ta lại trông như một con rối xinh đẹp hơn là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, từng hành động của nàng như người không hồn. Cô có chút tò mò muốn nhìn rõ hơn khuôn mặt nàng hơn nên liền cúi đầu xuống nhưng không ngời người con gái đó lại đột ngột ngước lên, chỉ còn cách mặt cô một khoảng thật nhỏ vì thế mọi đường nét tinh xảo trên khuôn mặt nàng đều được phóng to trước mắt cô. Với bản tính vốn là người yêu cái đẹp, rất dễ bị cái đẹp làm rung động, nên trong giây phút ngắn ngủi đó trái tim Tôn Thừa Hoan đã vì người con gái kia mà để lỡ một nhịp. Ánh mắt tràn ngập nỗi buồn ấy đang hướng lên phía bầu trời xanh không một gợn mây kia như đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại ủ rũ mà cúi mặt xuống ngắm nhìn những khóm hoa ly màu tím khói, như đang tô điểm trên khu vườn ảm đạm một màu xanh của cây cối. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Thừa Hoan cảm nhận được sự thay đổi nhanh chóng của nàng, lúc thì đơn thuần, thanh khiết lúc lại tỏa ra khí chất mị hoặc, nhưng cô lại thấy nó thật ngột ngạt, lạnh lẽo đến thế, đặc biệt là đôi mắt kia, tuy đẹp nhưng ngập trong một mỗi u sầu, suy tư, ẩn chứa nhiều điều không thể bộc bạch. Giờ đây cảm giác trong lòng cô nhói lên một cái không biết vì sao nữa chỉ biết cảm giác thoáng qua ấy rất đau. Bàn tay cô muốn vươn ra chạm vào gò má gầy kia thì cảnh lại chuyển đến không gian buổi tối làm cô thích nghi không kịp, mất một lúc cô mới nhận ra đây là khu vườn mình vừa đứng, trên trời ánh trăng soi sáng cảnh vật xung quanh, nhưng không làm tan đi vẻ tĩnh lặng đáng sợ. Mắt cô hướng đến căn nhà nhỏ bé nằm cách biệt với gian nhà rộng lớn phía Tây kia, một vài tia sáng của ánh đèn dầu hắt lên xuyên qua bức vách.

Bên trong căn phòng đơn sơ, chỉ có người con gái kia ngồi giữa những tia sáng yếu ớt của đèn dầu, trông nàng thật cô độc làm sao. Nàng đang ngủ gục trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ, tay vẫn cầm bút lông, mặt bàn bây giờ giấy có khắp nơi, ký tự trên những tờ giấy đó thật quen thuộc đang chuẩn bị cầm lên để nhìn rõ hơn thì ngoài cửa phát ra tiếng động lạ, làm cô giật mình theo phản xạ tự động lùi xa chiếc bàn kia một chút. Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi cánh cừa từ từ mở ra, khi nhận ra đó là ai cô không giữ được sự bình tĩnh nữa rồi, không đây chính là người cô vừa thấy lúc nãy trong khu rừng tuyết kia. Mắt thấy hắn ta đang đi lại gần nàng, không nhanh không chậm hắn cẩn thận mở nắp lư hươngđang cháy ra thả cái viên màu trắng đó vào trong rồi đậy nắp lại, rồi hướng mắt nhìn tới nàng đang nằm ngủ ở cạnh đó với ánh mắt vô cùng đau đớn và có chút gì đó yêu thương, và hành động ngay sau đó của ông ta làm cô sợ đến điếng người. Ông ta lôi một con dao nhỏ rồi từ từ kề tới gần chiếc cổ trắng nõn có chút xanh xao, gầy gò của nàng chuẩn bị cắt xuống một đường. Không thể để bản thân trơ mắt nhìn người con gái trước mắt bị giết dù cô biết rằng mọi thứ chỉ là giấc mơ mà cô đang trải qua, cô điên cuồng vùng vẫy muốn nắm lấy con dao kia nhưng vô ích, giờ cô chỉ biết cố mở miệng ra nói nhưng cũng không thể, chỉ biết gắng hết sức mình cuối cùng cũng phát ra một chữ:   
"Không..."

Nước mắt không tự chủ rơi xuống nó làm hình ảnh trước mắt cô nhòe đi, rồi giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra cô thở phào thì ra đó là mơ, không là ác mộng chứ. Nó sao chân thật đến vậy, đưa tay lên mắt những giọt nước mắt vẫn còn, thật là quá hoang đường rồi. Nghĩ vậy cô đứng dậy đi vào phòng tắm, rồi gọi điện rủ người bạn Khương gấu đi uống rượu để xả stress, cũng như lý giải những chuyện kì lạ gần đây mà cô gặp phải.

"Khương Sáp Kì cậu đang ở đây đấy, đi uống với mình vài ly đi, vẫn chỗ cũ nhé"

Khổ bạn gấu nhà ta đang đưa em người yêu đi ăn để tạ tội thì tên chết bầm Thừa Hoan kia nói một mạch không để cô nói, còn cúp máy nữa chứ -.-. Bạn đã rủ không đi không được, cô đáng bất lực quay sang trưng bộ mặt không thể ngâu xi hơn của mình làm nũng với người yêu đại nhân:

"Baby à hôm nay cho Kỳ đi uống với tên họ Tôn kia vài ly nhé, Kỳ hứa sẽ về sớm mà. Nhá, nhá..."

Chị nhà nhìn vào thấy con gấu nhà mình trưng bộ mặt kia chỉ muốn đấm vào mặt một cái thôi nhưng lại sợ người ấy đau, nên quay qua liếc một cái muốn cháy mặt rùi giả giọng hờn dỗi nói:

"Kỳ không thương em gì cả, em là người yêu của chị hay là tên kia đó, thôi chị đi đi, ..."
"..."

Nàng thấy cái mặt ngơ ra thì bất lực quá, lấy tay đánh khẽ vào người rồi nói

"Đi sớm về sớm, và mai em muốn thấy chiếc túi LV bản giới hạn nằm ngay ngắn trong phòng em nghe chưa, Baby..."

Bạn Khương nghe thấy vội gật đầu như giã gạo ấy, ba chân bốn cảng chạy nhanh tới chỗ tên đầu sỏ chết bầm kia trước khi người yêu đổi ý. Đến quán rượu của đại tỷ Kim Thái Nghiên đã thấy cái tên kia nằm dài ra bàn rồi, lại gần thấy miệng cứ lầm bẩm một chữ "Đừng..." rồi lăn ra ngủ mất hại Khương Sáp Kỳ phải vật lộn mãi mới đưa cô về được nhà an toàn không mất miếng da nào.

Năm 791, Khai Thành- Cao Ly

Qua lại mấy ngày trước...

Châu Hiền sống một mình ở phu vườn phía Đông của Bùi gia, nơi này rất ít người lui tới nhưng một mình nàng tự trải qua những ngày tháng nhàm chán. Từ sau cái ngày 14 âm lịch, nàng càng nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hơn, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy. Hôm nay là ngày 5 tháng 7 âm lịch rồi nên nàng muốn trồng những cây hoa ly màu tím mà mẹ nàng khi còn sống rất yêu thích. Chợt trực giác của nàng cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng nào đó đang nhìn nàng không rời, nhưng quay lại thì chẳng thấy có ai, nàng tự thấy lạnh gáy với suy nghĩ "Hình như  có thứ không sạch sẽ đang ở đây". Trong căn nhà này bây giờ còn ai yêu quý nàng thật lòng chứ, một đứa đứa khắc mẹ như nàng chắc sẽ chẳng ai thèm bận tâm tới, đừng nói gì là muốn đến gần, nên có chắc chỉ là thứ không sạch sẽ kia mà thôi. Không biết từ bao giờ nàng đã ngồi ngay cạnh mộ của mẫu thân, muốn nói ra những lời trong lòng nhưng lại không thể cất nên lời, bây giờ ngay cả khóc nàng cũng không làm được, phải chăng nó đã cạn từ cái ngày đó sao. Nghĩ đến đây một nụ cười chua chát hiện trên đôi môi đang tái đi vì lạnh kia, lúc toan đứng lên cả cơ thể lảo đảo không vững nàng bất lực chửi rủa bản thân "Ngay cả mày cũng muốn chống lại ta à".
Bởi khi sinh ra thân thể nàng đã yếu rồi, hay bệnh tật, nên từ nhỏ mẹ luôn là người lo cho nàng nhất thì cũng đã rời bỏ nàng, liệu còn ai có thể cho nàng nương tựa đây. Sau một hồi chật vật nàng cũng đứng lên rồi bắt đầu làm những công việc như những gia nhân khác trong nhà, không một lời oán than, nàng coi đó là cách để nàng chút bỏ những suy nghĩ đang đề nặng chĩu lên tâm hồn nàng.  Trong chính ngôi nhà của mình nàng tồn tại như người vô hình hay một chiếc lá xấu xí làm bẩn nhà họ Bùi như lời của mẹ kế và tỷ tỷ không cùng máu mủ hay nói.
Chớp mắt bầu trời đã ngả màu, những ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt còn sót lại làm cho khung cảnh càng thêm thê lương. Nàng trở về căn nhà nhỏ lấy giấy bút làm bạn, để nàng sẽ dốc hết phiền muộn trong lòng. Thấy thân thể có chút khác, nàng đưa tay lên trán lắc đầu, nàng lại nhiễm phong hàn rồi bởi sáng nay ở ngoài trời quá lâu, đôi mắt cố mở to nhìn lư hương đang cháy trước mặt để bản thân thanh tỉnh nhưng không ngờ mùi hương đó đưa nàng vào mê man, bất giác không làm chủ được bản thân mà đã gục xuống bàn.
Dù cho thân thể mệt mỏi không còn tỉnh táo nhưng trong lúc đó nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt ban sáng nhìn mình, cùng với mùi hương kì lạ, nàng muốn mở mắt ra nhưng không thể. Lúc sau lại nghe được một tiếng " không..." rất nhỏ nhanh chóng biến mất không còn dư âm, nàng bây giờ hoàn toàn không nhận thức được xung quanh nữa rồi, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo nàng vào giấc ngủ sâu. Sáng hôm sau nàng tỉnh lại thấy mình đang trên giường, bên cạnh là lư hương tưởng hôm qua đã tắt nay vẫn cháy, tỏa mùi hương khắp căn phòng nhỏ. Từng giọt kí ức nhỏ về trong tâm trí nàng, sau cái cảm nhận vừa xa lại vừa gần này khiến nàng không biết phải bản thân nên nghĩ sao về nó, nhưng sự cô độc, cùng tâm hồn lạnh lẽo ấy đã như một chiếc chổi quét đi tất cả những gợn sóng chỉ vừa mới dậy lên trong lòng, nàng lại rơi vào trầm lặng.
===========================
***Từ đây không gian, thời gian giữa hai thời đại bắt đầu đan xen vào nhau.***
===========================
Sau khi bị tiếng gọi đầy yêu thương của mẹ Tôn, với tông trầm bổng rõ ràng như hát quốc ca:
"tiểu Hoan..., dậy thôi..., sáng bảnh mắt rồi con gái con đứa. Hôm qua đi uống cho lắm vào, bây giờ phải để mẹ mày hò như hò đò mới dậy,..."
Theo sau giọng nói là những cái tét liên hoàn chưởng của Tôn phu nhân vào cặp mông ngàn vàng của Thừa Hoan, cô bất lực đành phải nói lời tạm biệt với bạn giường yêu quý, quay sang ôm mẹ một cái rồi tặng kèm nụ hôn chào buổi trưa vào má bà Tôn. Nhưng khi cái mỏ đang chu ra thì bà đã nhanh tay vỗ cái "bép" đầy âu yếm.
"Chị chưa đánh răng, vi khuẩn bay sang tôi bây giờ, không biết con cái nhà ai mà bẩn thế không biết?" (ủa mẹ '~')
Kết thúc màn yêu thương, Tôn Thừa Hoan lại biến thân thành học bá ngời ngời rời khỏi nhà. Tuy nhà cô giàu có thật, nhưng là người kiêm tốn không muốn lôi kéo quá nhiều sự chú ý vì gia thế, nên cô thường đi xe buýt đến trường. Khoảng 30 phút sau cô đã có mặt tại phòng giáo sư Kim- người hướng dẫn viết luận văn. Thấy cô vị giáo sư già nở nụ cười nhân hậu nói

"Thừa Hoan đấy à! thầy có một tin tốt muốn báo cho em. Chiếc lư hương Cao Ly mà em nhờ thầy tìm hiểu, không ngờ đằng sau nó là một câu chuyện dài, còn chứa nhiều điều chưa được kiểm chứng, nếu thuận lợi hoàn thành nó thì tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc đã nằm trong tầm tay rồi. Cố lên cô bạn nhỏ, thầy tin là em sẽ làm được".

"Giáo sư thầy đừng nói thế, có thầy giỏi thì trò mới giỏi được. Vậy thầy lấy thông tin này ở đâu có thể cho em xin để tự đi tìm hiểu rõ hơn được không ạ"

"Thầy đã liên lạc với của giám đốc bảo tàng, thì biết được đây là do một người đàn ông sống ở Daegu tặng lại cho bảo tàng. Nhưng ông ta còn nói nếu có ai hỏi về nó thì cho địa chỉ đến tìm ông ta, chứ ông ấy không nói chuyện qua điện thoại".
"..."

Xong việc ở chỗ giáo sư Tôn Thừa Hoan quyết định tự mình sẽ đi xuống dưới đó một chuyến, nhưng trước tiên cô phải sắp xếp công việc ở đây đã. Hôm nay là ngày 8/10, nếu muốn đi ngay cũng phải ít nhất cuối tuần sau cô mới có thời gian rảnh, nên nhanh chóng gọi điện sắp xếp công việc để có nhiều thời gian hơn. 

Châu Hiền sau một ngày dài đằng đẵng cô lại về căn phòng nhỏ của mình, cuộc sống của cô cứ lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt, đơn điệu, không chút màu sắc tươi mới nào. Thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, để bản thân nằm tư thế thoải mái nhất từ từ tiến vào giấc ngủ, nhưng kì lạ thay trong mơ nàng cứ nghe thấy tiếng nói của đêm trước, nàng mở mắt nhìn xung quanh, nhưng thấy nơi này vừa xa lạ vừa quen thuộc thế, không phải căn phòng mình đang ở mà đây chính khung cảnh mà trước đây cô đã thấy, nhưng khác là bây giờ mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Trước mặt cô là một ngôi miếu nằm giữa cánh đồng, xung quanh mọi người tấp nập ra vào thắp hương nhưng sao họ ăn mặc kì lạ thế, họ nói gì nàng nghe câu hiểu câu không, tiến lên hỏi thì mới nhận ra chẳng ai nhìn thấy nàng, nàng cứ thế đi xuyên qua dòng người đông đúc kia. Quá chú tâm đến những gì trước mặt, nên mà nàng không hề nhận ra ở đàng xa bên gốc cây si kia có môt đôi mắt nhìn cô không rời, một lúc sau thì không còn ở đó nữa. Nhưng hôm sau tỉnh lại thì nàng lại chẳng thể nhớ rõ mình đã nhìn thấy gì, những ngay gần đây nàng có cảm giác mình luôn mơ về cùng một giấc mơ nhưng không thể nào nhớ.

*Hi, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ au. Sắp có biến rồi a ^•^, hãy theo dõi tiếp ở chương sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip