Chương 22: Bảo vệ thành công

Dòng hồi tưởng vẫn triền miên bám lấy Trương phu nhân, rồi bà chợt tỉnh táo lại khi tiếng gọi của gia nhân trong nhà, rồi vươn tay lau những giọt nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào vẫn còn vương trên má. Hướng mắt tới nơi nàng, thấy một chút phản ứng cũng không có, làm bà đau lòng cho nàng không thôi, rồi khẽ nói

Một đứa trẻ tội nghiệp mà…”

Và khi bà rời đi không để ý thấy một giọt nước mắt của nàng đã xuất hiện và lăn xuống tự bao giờ nhưng nàng vấn không tỉnh lại mà vấn chìm trong trạng thái hôn mê, nhưng ai có biết bên ngoài trông nàng như đang ngủ nhưng bên trong sâu thẳm tâm trí ấy đang rơi vào một màu đen của sự tuyệt vọng.

Trong đó nàng phải chịu những sợ hãi đến tột cùng, nàng không hiểu tại sao nhưng cảm thấy mình đã rơi xuống 18 tầng địa ngục vậy, có lẽ nàng đã chết rồi sao! Ở nơi đây những con quái vật lúc nào cùng muốn tấn công nàng, và tiếng kêu gào của bọn chúng không ngừng oán than tại sao nàng được sống mà chúng lại phải chết. Châu Hiền không hiểu vì sao lại thế, nàng đã làm gì nên tội sao, và trong lúc đau khổ nhất luôn nghe thấy bên tai

Tôi sẽ bảo vệ em…”

Lời nói ấy luôn vang vọng lên trong lúc nàng tuyệt vọng nhất, nó đưa nàng tới chỗ ánh sáng cuối con đường, như động lực thôi thúc nàng phải sống tiếp, không thể từ bỏ như vậy được….

Từ ngày tìm được nàng trở về, Trương Tam Khang lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc từng tí cho nàng, nhưng những hành động này thật chẳng ra gì trong mắt Trương thừa tướng, ông thấy đứa con trai của mình lại trở về nhu nhược như thế nên vô cùng tức giận, chỉ mắng chửi rồi bỏ đi. Còn hắn thì không mấy để tâm tới lời của ông, vấn luôn ở bên nàng, thỉnh thoảng lại thì thầm nói

“Châu Hiền sao muội lại ngủ lâu như vậy...tỉnh lại đi mà...đừng làm ta sợ...”

Nhưng tất cả những câu nói hay sự quan tâm đó nàng không hề hay biết, tự như lời nói gió bay vậy. Mẹ của hắn nhìn nhi tử như thế không khỏi đau lòng, đứa trẻ này thật giống bà, khi yêu thích thứ gì cũng luôn hết mình vì nó, nhưng con bà thì bảo vệ, giành được người mình yêu thương thật lòng còn bà thì lại không thể.

....

Sau hơn năm ngày kể từ lúc Châu Hiền biến mất, Thừa Hoan vẫn cố tỏ ra bình thường nhất trước mắt mọi người, nhưng có ai biết rằng cô đang sống như một cái xác không hồn vậy, đến việc thở thôi đối với cô cùng vô cùng khó khăn rồi, đừng nói là mỉm cười. Mỗi đêm cô lại lôi chiếc điện thoại của nàng ra xem lại đoạn video ấy, lấy nó như một sự an ủi để vượt qua nỗi đau này, rồi lại lẳng lặng nhìn chiếc nhẫn trên tay mà nắm chặt.

Để quên đi hình bóng nàng cô làm cho bản thân mình thật bận rộn, để không có thời gian rảnh rỗi cho hình bóng ấy nữa. Cô điên cuồng lao vào học tập chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp sẽ diễn ra vào hai ngày nữa, cùng với việc đi tới công ty của ông Tôn bắt đầu làm việc. Vì thế cô luôn trong tình trạng kiệt sức, nhưng vẫn cứng đầu gắng gượng mặc kệ lời ngăn cản của Sáp Kỳ

Chớp mắt cái đã tới ngày bảo vệ luận văn của mình, cô sửa soạn bản thân rồi nhìn mình trong gương rồi quyết tâm phải làm được nó. Đi xuống nhà thấy ông bà Tôn đã thức dậy và chuẩn bị cho cô một bàn ăn phong phú, rồi cả ba dùng bữa trong lời động viên đầy ấm áp của hai người. Ăn xong cô xin phép bố mẹ rồi quay đi ra phía cửa, thì ông Tôn gọi cô

“Chờ chút Thừa Hoan...ta đi cùng con...”

Chỉ một lời đó khiến cô nhớ lại giống như lần thi tốt nghiệp cấp ba, bố cùng tạm gác lại công việc của mình dù bận rộn nhất để đưa cô tới trường, làm lòng cô cảm động không thôi..

Rồi hai bố con cùng đi tới trường, lúc tới nơi không để cô kịp xuống, ông đã xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho cô, sau đó nở một nụ cười nói

Công chúa của bố...ta biết con làm được mà...cố lên...”

Lời nói làm cô có chút xấu hổ nhưng, nhanh chóng bỏ qua rồi đi lại ôm chầm lấy ông thì thầm

“Vâng thưa bố...con nhất định sẽ làm tốt...cảm ơn bố...”

....

Bây giờ cô đang có mặt trong phòng chờ tới lượt của mình, mọi sự lo lắng đều không có mà chỉ có chút đau lòng, bởi trước đó cô định lúc nào tới ngày này sẽ đưa nàng đi cùng để chứng kiến mọi cố gắng nỗ lực của cô, nhưng giờ thì sao ngay cả hình bóng cũng chẳng còn...Chợt có âm thanh phát ra từ loa

“Mời sinh viên Tôn Thừa Hoan vào

Cô đứng lên chỉnh lại quần áo rồi thở một hơi thật dài sau đó bước vào trong. Bài bảo vệ luận văn của cô làm các vị giám khảo không khỏi bất ngờ, nó thật sự quá là sâu sắc...rồi khi nghe tới lịch sử của chiếc lư hương này không thể tránh khỏi sự đau lòng, chiếc lư hương đẹp đẽ như thế tưởng chừng sẽ không có gì đáng nói nhưng không ngờ sau đó lại là một tấn bi kịch.

Sau một hồi cô cúi đầu cảm ơn mọi người đã lắng nghe rồi kết thúc bài của mình trong tiếng vỗ tay của các vị giám khảo, trong lòng cô thầm nói

Châu Hiền à...tôi đã làm hết sức rồi...”

Không mất nhiều thời gian sau cô nhận được thông báo kết quả, không nằm ngoài dựa đoán của giáo sư bài của cô đạt điểm gần như tuyệt đối, nhưng cảm giác bây giờ của cô là chỉ thấy nhẹ nhõm chứ một chút vui mừng cũng không có.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, cô thấy cả Sáp Kỳ và Tú Anh đang đứng chờ mình ở ngoài trong lòng có chút vui vẻ, rồi tiến lại chỗ họ gọi lớn có chút trêu đùa

“ Sáp Kỳ, Tú Anh hai người đang đợi mình sao...thật là cảm động quá đi...”

Rồi Sáp Kỳ vươn tay khẹp lấy cổ cô nói

Tụi này không đợi cậu thì đợi ai được nữa...tên nhóc này...mà kết quả thế nào rồi...”

Không để Thừa Hoan kịp nói gì thì Tú Anh đã lên tiếng

Chị còn hỏi nữa sao, Tôn học bá của chúng ta là ai chứ chắc chắn là đậu rồi chứ sao...phải không chị Thừa Hoan”

Cô khẽ cười rồi giả bộ đau thương nói

Tớ trượt rồi...huhu

Không nhanh cũng không chậm bạn Khương đã dùng tay đánh cái bốp vào đầu cô nói

“Đừng có mà giở trò ở đây, cậu vừa có điểm cái là cả cái trường này biết rồi,...cái thông tin này nhay hơn cả việc có idol nào tới trường đấy bạn Tôn thân mến ạ...”

“Úi thế hai người biết rồi mà còn trêu tôi thật quá đáng mà...

Sau một lúc trêu đùa cả ba đi ra cổng thì thấy xe của ông Tôn đã đứng ở đó chờ sẵn, chỉ chờ có thế Thừa Hoan chạy tới chỗ bố mình nói

Bố à con làm được rồi...”

Giỏi lắm công chúa của bố à...haha”

Hai người kia khi nghe thấy cuộc trò chuyện của  hai bố con nhà kia mà không ngừng cười lớn rồi bạn Khương bắt đầu khịa “Công chúa ...haha công chúa đó nha...”

Mất một lúc cả bốn người lên xe đi về biệt thự, trên chiếc xe tiếng cười nói hết sức rôm rả. Nhưng không ngờ lúc vào nhà mọi người đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ ở chính giữa có một băng rôn lớn có ghi “CHÚC MỪNG CÔNG CHÚA CỦA CHA MẸ ĐÃ BẢO VỆ LUẬN VĂN THÀNH CÔNG”, làm cô bất ngờ không thôi, và cô bạn Sáp Kỳ đi tới khoác vai của cô rồi nói

Bất ngờ chưa…đây là tiệc mà mình và hai bác đã cất công chuẩn bị cho cậu đó”

Chuyện là trong lúc cô tới trường thì ở nhà bà Tôn cùng với mọi người tất bật chuẩn bị mọi thứ chỉ đến khi có cuộc điện thoại của giáo sư Kim báo tới kết của của nàng bà vui mừng khôn siết rồi thông báo với từng người một trong niềm hãnh diện về đứa con gái tài giỏi của mình.

Cô đi tới ôm từng người một thay cho lời cảm ơn rồi bắt đầu cùng mọi người chơi đùa vui vẻ cho tới tận chiều. Lúc mọi người về hết bà Tôn đi lại khẽ hỏi

Bây giờ con muốn đi đâu cho thư giãn không, đây coi như món quà đặc biệt mẹ tặng con trước khi ông già kia bắt con làm việc

Haha mẹ nói thế bố con mà nghe được thì buồn lắm đó...nhưng con cảm ơn mẹ nhiều...yêu quá đi à”

Sau một đêm suy nghĩ không thôi cô quyết định đi tìm viên đá màu trắng đó cho bằng được biết đâu có thể gặp lại nàng. Nên sớm hôm sau cô quyết định sẽ một lần nữa đi về Deagu nơi đầu tiên nàng đến đây. Trước đó cô đi đến trường rồi vào phòng làm việc của giáo sư. Gặp cô giáo sư mừng ra mặt, đi tới vỗ vai cô liên tục khen

Thừa Hoan đấy à…vào đây vào đây…haha,…tôi đã xem lại bài bảo vệ của em rồi nó thật sự quá xuất sắc…Chúc mừng em..Thừa Hoan à”

“Vâng cảm ơn thầy vì tất cả, không có thầy chắc em cùng không thể có kết quả như này được …”

Và không đợi giáo sư nói gì thể cô đã trực tiếp hỏi về viên đá màu trắng kia

À chuyện em nhờ thầy tìm hiểu có tiến triển gì không a”

Chuyện này thật sự là không có một thông tin nào về nó cả…chỉ có thể trông chờ vào đội nghiên cứu cổ vật của giáo sư Chu thôi, tôi mấy hôm trước đã hỏi thầy ấy về vấn đề đó, thì thật bất ngờ thầy ấy nói đã nhìn thấy nó rồi và thầy ấy đang thực hiện dựa án nghiên cứu sâu hơn về nó…nên nói chung việc này cũng có chút hi vọng…”

Vâng…tất cả nhờ thầy…bây giờ em có việc phải đi rồi a…chào thầy…”

Vẫn đúng như cô nghĩ, viên đá ấy như bốc hơi khỏi trái đất ấy, một chút hi vọng trong cô lại bị dập tắt nhanh chóng.

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip